CHƯƠNG 3: XỨNG ĐƯỢC VỚI CON GÁI TÔI SAO?
Lâm Chí Cường cười thầm một tiếng, anh hiểu Giang Nghĩa muốn làm gì.
“Đúng rồi, lão đại, tôi mới nhận được thông báo từ bên trên.”
“Nghe nói các khu Tô Hàng, Cần Mạc và Hối Hải sẽ được sáp nhập, gọi chung là khu Giang Nam, sẽ do anh đảm nhiệm tổng phụ trách.”
“Lão đại, đây là một miếng mồi béo bở đó.”
Giang Nghĩa nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi bây giờ không có hứng thú với những thứ này, đi thôi.”
“Ớ, đi đâu vậy?”
Giang Nghĩa suy nghĩ một chút: “Nếu đã quay về rồi, thì về nhà một chuyến đi.”
Nửa giờ sau, chiếc xe từ từ dừng lại.
Giang Nghĩa bảo Lâm Chí Cường rời đi trước, còn mình thì đi vào tiểu khu Danh Uyển, đi về phía một ngôi biệt thự nhiều tầng hơi cũ.
Cốc cốc cốc, anh gõ cửa mấy cái.
“Ai thế?”
Người mở cửa là một người phụ nữ trung niên, cũng là mẹ vợ của Giang Nghĩa, bàTô Cầm, nhìn thấy Giang Nghĩa thì sững sờ vài giây, sau đó vui vẻ nói: “Ơ, Giang Nghĩa, con về lúc nào vậy?”
“Con mới về không lâu.”
“Mau mau, vào trong nhà đi.”
Sau cái chết của em trai, gia đình mẹ vợ trở thành người thân duy nhất trên đời của Giang Nghĩa.
Tô Cầm bảo Giang Nghĩa vào nhà, bảo anh ngồi xuống, rót một ly nước, trong lòng rất vui vẻ.
Lúc này ba vợ Đinh Nhị Tiến đi ra từ sau nhà: “Ai đến vậy?”
“Là Giang Nghĩa, Giang Nghĩa về rồi.”
“Hử?”
Đinh Nhị Tiến rất khó chịu mà trừng mắt nhìn Giang Nghĩa một cái, hừ lạnh, tức giận đi tới trước bàn ngồi xuống.
“Giang Nghĩa, cậu còn có mặt mũi quay về sao?”
Một câu nói đã khiến cho bầu không khí trong nhà trở nên căng thẳng và khó xử.
“Ông xã, Giang Nghĩa vừa mới về, ông nói chuyện kiểu gì vậy?”
“Ra chỗ khác đi, ở đây không có chỗ cho bà nói, đi gọi Thu Huyền xuống.”
“Ay, được.”
Đinh Nhị Tiến trừng mắt nhìn Giang Nghĩa, nói thẳng: “Tôi đã nghe nói về chuyện em trai của cậu, bây giờ Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng và nhà họ Giang các người đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa đúng chứ?”
“Vâng.”
“Cậu ra ngoài đi lính năm năm, bây giờ trở về, có được làm đến chức quan gì không?”
Giang Nghĩa nhún vai: “Cũng không tính là quan lớn gì cả.”
“Chính là không ăn nên làm ra gì được chứ gì? Không có gì đáng ngạc nhiên, với chỉ số thông minh và thân thủ của cậu, nếu làm ra được gì thì mới là lạ đó.”
“Vậy sau khi trở về lần này cậu định tìm công việc gì?”
Giang Nghĩa lắc đầu: “Tạm thời con vẫn chưa có kế hoạch.”
“Ha ha.” Đinh Nhị Tiến tức giận nói: “Công ty mất rồi, đi lính cũng không làm nên được trò trống gì, bây giờ còn không định chăm chỉ đi tìm một công việc. Cậu đó, có gì khác biệt với phế vật chứ?”
Khi hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng giày cao gót dồn dập.
Một cô gái bước xuống cầu thang.
Một chiếc áo phông đơn giản ôm sát cơ thể, phô bày hết cỡ vóc dáng hoàn hảo, phía dưới mặc quần đùi bò, phóng khoáng lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Khuôn mặt trái xoan, sống mũi cao, mái tóc đen dài xõa xuống như thác nước chấm ngang vai.
Khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
“Ba, mẹ, ba mẹ gọi con ạ?”
“Ừm, qua đây ngồi đi, Giang Nghĩa về rồi.”
Đinh Thu Huyền sững sờ vài giây, nhìn người đàn ông vừa quen vừa lạ trước mặt, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Mặc dù cô và Giang Nghĩa đã là vợ chồng, nhưng chưa đầy một tháng sau khi kết hôn, Giang Nghĩa đã đến biên giới phía tây đi lính, đã đi là đi biền biệt tận 5 năm, Đinh Thu Huyền ở lại sống như một góa phụ trong 5 năm.
Bây giờ Giang Nghĩa đã trở về, nhất thời cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đinh Nhị Tiến nói: “Giang Nghĩa, cậu cũng đã thấy đó, con gái của tôi về ngoại hình và dáng vóc đều là hạng nhất, hơn nữa còn xuất sắc hơn so với những người mẫu trên ti vi. Mỗi ngày tôi không biết có bao nhiêu người đàn ông đến xin cưới, nhưng vì cậu, nó không thể không thủ tiết như môt goá phụ!”
“Ba, tại sao ba lại nói đến chuyện này làm gì?”
Đinh Nhị Tiến tiếp tục nói: “Tôi đã chơi với ba cậu từ khi còn nhỏ, bạn học cũ bạn thân cũ, một tay cậu ta sáng lập nên công ty Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, phát triển có danh có tiếng, nhà họ Đinh của chúng tôi cũng đang trong thời kỳ thăng tiến của sự nghiệp. Ban đầu tôi cũng muốn có một đồng minh mạnh mẽ nên mới gả con gái cho cậu.”
“Bây giờ, ba cậu mất tích, em trai cậu tự sát, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng đã rơi vào tay kẻ khác. Còn cậu, năm năm đi lính chẳng có chút thành tích gì. Cậu của hiện tại không tiền, không quyền lực, cậu nói xem, cậu có xứng với con gái của tôi không? “
Căn nhà cực kỳ yên tĩnh.
Hơi thở của mọi người đều nặng nề, không ai nói được lời nào.
Đinh Nhị Tiến một lúc sau mới nói: “Đừng nói tôi thực dụng, cuộc sống chính là tàn khốc vậy đó. Vốn dĩ tôi định đợi cậu trở về rồi để Thu Huyền ly hôn với cậu, nhưng vì mối giao tình của tôi với ba cậu mấy mươi năm nên tôi quyết định cho cậu một cơ hội.”
“Nửa năm, tôi cho cậu nửa năm.”
“Nếu trong vòng nửa năm, cậu có thể tạo ra chút thành tựu, không cầu cậu phải giàu sang phú quý, nhưng chí ít phải có thể phấn đấu thành trưởng phòng, giám đốc gì đó thì tôi vẫn sẽ cho cậu làm con rể của tôi.”
“Còn không thì thu dọn đồ đạc rồi cút đi.”
“Tôi nói được làm được.”
Sắc mặt của Đinh Thu Huyền và Tô Cầm đều rất khó coi, sự oán trách của hai mẹ con họ đối với Giang Nghĩa không quá nhiều, Giang Nghĩa mới về mà đã nói khó nghe như vậy rồi, thực khiến người ta khó xử.
Đinh Nhị Tiến đứng lên nói: “Tôi vừa mới nhận được thông báo, tôi phải trở về cơ quan họp, đi trước đây.”
Tô Cầm hỏi: “Nhưng lát nữa gia yến bắt đầu rồi, ông không đi nữa sao?”
Đinh Nhị Tiến lắc đầu: “Không đi nữa, tôi vừa nhận được tin Tô Hàng, Cần Mạc và Hối Hải hợp nhất và sắp có lãnh đạo mới. Tôi phải trở về thành phố họp bàn cách đón lãnh đạo mới. Không thể có sai sót trong vấn đề này, nó liên quan đến tương lai của nhà họ Đinh chúng ta, lại càng liên quan đến việc liệu tôi có thể leo cao hơn ở thành phố trong tương lai hay không.”
“Mọi người ở các bộ phận khác hẳn cũng chú ý đến chuyện này, tôi không thể để người khác cướp công đầu được.”
“Bên ông cụ, bà cứ giải thích vài câu giúp tôi. Đúng rồi, Giang Nghĩa, nếu đã về rồi thì cùng Thu Huyền tham gia gia yến đi, cũng tốt để mở mang tầm mắt.”
Đinh Nhị Tiến mặc áo khoác, vội vàng ra khỏi nhà đi bàn chuyện đi nghênh tiếp lãnh đạo mới.
Trong nhà, Tô Cầm an ủi Giang Nghĩa: “Nghĩa à, con đừng quá buồn, chỉ cần con cố gắng chăm chỉ thì ba cũng sẽ không nói gì con đâu.”
“Mẹ, con hiểu rồi ạ.”
Sau đó, Giang Nghĩa lên xe của Đinh Thu Huyền, lái về hướng khách sạn Tẩm Nguyên.
Hôm nay là gia yến mỗi năm một lần của nhà họ Đinh, những người có máu mặt trong gia tộc đều sẽ tham dự.
Suốt đường đi, Giang Nghĩa nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không nói lời nào.
Dù là vợ chồng nhưng họ thực sự không hề thân quen với nhau.
Đinh Thu Huyền tưởng rằng Giang Nghĩa vẫn còn đang tức giận, nhàn nhạt nói: “Anh cũng không cần quá buồn đâu, ba tôi tính tình như vậy đó. Thực ra ông ấy nói rất đúng, nếu anh cứ tiếp tục sống như vậy, anh cảm thấy có hợp lý không?”
“Anh cũng không còn trẻ nữa, cho tới bây giờ cũng chưa làm được gì, anh cũng đâu thể để nhà chúng tôi nuôi cả đời được đúng chứ? Anh có còn là đàn ông không?”
Giang Nghĩa vẫn thờ ơ, biểu cảm trên mặt không thay đổi chút nào.
Đinh Thu Huyền có chút tức giận, thở dài nói: “Hết thuốc chữa.”
Khi sắp đến khách sạn Tẩm Nguyên, Đinh Thu Huyền nhắc nhở: “Lát nữa sau khi vào trong thì anh ít nói chuyện thôi. Nếu có người nói khó nghe với anh, anh cứ mỉm cười rồi quên đi, đừng quá so đo, biết chưa?”