Chương 2174
Đội trưởng kia cũng im lặng, ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói lời nào.
Trong tình hình này, không thể không thỏa hiệp, thỏa hiệp lại càng không được, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
“Đúng là trước mặt có sói, sau lưng có hổ.”
Nguyễn Bình Phàm ngửa mặt lên trời thở dài, không khỏi khâm phục mưu kế của Thân Lâm, tuy người này đạo đức thấp kém nhưng đúng là xảo trá, khó lòng đề phòng.
Phải làm gì đây?
Lúc này, một viên cảnh sát gõ cửa.
“Vào đi.” Nguyên Bình Phàm mệt mỏi nói.
Cửa bị đẩy ra, viên cảnh sát đứng ở cửa, cung kính nói: ‘Quận trưởng, anh Giang Nghĩa tới, anh ta nói muốn nói chuyện với ông.”
“Giang Nghĩa?”
Hai mắt Nguyễn Bình Phàm lập tức sáng lên.
Nếu có ai ở khu Giang Nam có thể chiến đấu với Thân Lâm, thì đó chắc chăn là Giang Nghĩa.
“Mau mời cậu ấy vào!”
“Dạ.”
Rất nhanh, cảnh sát đã đưa Giang Nghĩa đến phòng họp.
Về nguyên tắc, một “người ngoài cuộc”
như Giang Nghĩa không được phép tham gia cuộc họp nội bộ chính thức này, nhưng Nguyễn Bình Phàm rất tin tưởng Giang Nghĩa, mà Giang Nghĩa cũng từng là tổng phụ trách của khu Giang Nam, cho nên vẫn có uy tín nhất định.
Sự gia nhập của anh cũng khiến mọi người phấn chấn hơn nhiều.
“Sắp xếp chỗ ngồi cho anh Giang.”
“Vâng.”
Viên cảnh sát đã sắp xếp một chỗ ngồi cho Giang Nghĩa, ngay bên cạnh Nguyên Bình Phàm, nghiễm nhiên có cảm giác anh là phó lãnh đạo của khu Giang Nam, nhưng không ai phản đối.
Sau khi Giang Nghĩa ngồi xuống, viên cảnh sát tự giác rời khỏi phòng họp, tiện tay đóng cửa lại.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Giang Nghĩa.
Nguyễn Bình Phàm hỏi: “Cậu Giang, cậu đã có hiểu biết nhất định về tình hình hiện tại của khu Giang Nam rồi đúng không?”
“Ừm.’ Giang Nghĩa gật đầu, nói một cách chắc chắn: “Vốn dĩ chúng tôi muốn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, nhưng Thân Lâm lại bị Thân Lâm tính kế. Anh ta dùng chiêu mượn dao giết người, tập trung tất cả điểm mâu thuấn về phía chúng ta, để Phàn Thức đi đầu trong việc chống lại chính quyền.”
“Nền kinh tế của khu Giang Nam hiện giờ đang bị tê liệt. Nếu chúng ta không thỏa hiệp, thì khu Giang Nam sẽ đi lùi lại rất nhiều năm, nếu chúng ta thỏa hiệp, thì sẽ bị Thân Lâm gài bãy đến chết.”
“Hiện giờ chính quyên đang bị dồn vào thế tiến thoái lưỡng nan.”
Đầu óc Giang Nghĩa vẫn khá rõ ràng, Nguyễn Bình Phàm thở dài, nói: ‘Đúng vậy cậu Giang, tôi không lừa cậu, lúc này tôi không có cách nào, tôi thực sự không biết phải làm gì mới đúng. Cậu Giang, cậu cho ý kiến gì đi.”
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Giang Nghĩa, chờ đợi Giang Nghĩa đưa ra ý kiến.
Giang Nghĩa cũng không làm mọi người thất vọng.