CHƯƠNG 212
“Anh không nhìn thấy gương mặt lúc nãy của Bách Niên đâu, không khác gì gan heo luôn đó, làm tôi cười muốn chết.”
Giang Nghĩa nói: “Buổi lễ khai trương ngày hôm nay chỉ là mới bắt đầu mà thôi, sau này còn có nhiều cơ hội để đấu đá với nhau, sớm muộn gì cũng phải để giải trí Bách Khoa hoàn toàn sụp đổ.”
Hai người đang nói chuyện, La Thịnh ở phía bên kia lại đi tới.
Giang Nghĩa và Trình Đan Đình nhanh chóng chào đón.
La Thịnh cười híp mắt: “Ân nhân Giang, biểu hiện ngày hôm nay của tôi như thế nào?”
Giang Nghĩa chắp tay: “Hoàn mỹ, không có sơ hở. Ông La, ngày hôm nay thật sự phải cảm ơn ngài rồi, nếu như không có ngài hết lòng giúp đỡ, chỉ sợ là giải trí Ức Châu sẽ ngã chổng vó.”
La Thịnh sờ lên bộ râu của mình: “Không cần phải khách khí đâu, cậu đã cứu cháu trai cưng của tôi, tôi chỉ trả lại cho cậu một ân tình mà thôi. Có điều là phải nói một lời thật lòng, tôi giúp cậu không phải chỉ là bởi vì để trả ân tình.”
“Sao chứ?”
“Tôi thậm chí còn quan tâm đến ngành công nghiệp giải trí ở thành phố Giang Nam nhiều hơn.”
La Thịnh bước về phía trước hai bước, thở dài nói: “Mấy năm gần đây đều là do giải trí Bách Khoa kiểm soát ngành công nghiệp giải trí ở thành phố Giang Nam, tất cả các nghệ sĩ đều phải nghe theo sự sắp xếp của bọn họ.”
“Một sự thống trị, kết quả là một hợp đồng bá vương, chế độ độc đoán.”
“Giải trí Bách Khoa căn bản không xem nghệ sĩ như là con người, chỉ coi bọn họ là những cái cây rụng tiền, dùng một hợp đồng để trói chặt nghệ sĩ, ép buộc nghệ sĩ phải chấp nhận những buổi biểu diễn mà mình không thích, quay phim, hát ca, đại ngôn số lượng lớn.”
“Làm danh tiếng của nghệ sĩ bị hủy hoại, số tiền kiếm được trên cơ bản đều chui vào trong túi áo của bọn họ, khiến thị trường trở nên hôi hám, không còn là một mảnh đất màu mỡ thích hợp để phát triển nghệ thuật.”
“Tôi đã chướng mắt giải trí Bách Khoa từ lâu lắm rồi, nhưng mà thế lực đơn bạc, một lão già họm hẹm thì làm sao có năng lực chống lại bọn họ?”
“Cũng may là ông trời không phụ người có lòng, rốt cuộc cũng đã để chúng ta gặp được ân nhân Giang, tôi có thể nhìn ra được nhân phẩm của cậu rất ưu tú, tài trí song toàn, sau này chắc chắn có thể đưa giải trí Ức Châu phát triển lớn mạnh, kéo giải trí Bách Khoa xuống ngựa, bản thân thay vào đó.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Chuyện mà tôi muốn làm đó chính là chúc cậu có thực lực.”
“Cho nên, tôi giúp cậu là vì để báo ơn, càng là vì suy nghĩ cho ngành công nghiệp giải trí ở thành phố Giang Nam.”
Giang Nghĩa có hơi cảm động.
“Ông La, tôi nhất định sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của ông, tôi sẽ mang đến một bầu trời mới cho ngành công nghiệp giải trí ở Giang Nam.”
“À đúng rồi, ông đã đồng ý viết cho công ty chúng tôi ba mươi bài hát, tôi phải trả tiền cho ông.”
La Thịnh mở to mắt: “Tiền công cái gì chứ? Tôi không cần đâu! Ân nhân Giang, tôi sáng tác bài hát cho cậu cũng không phải là bởi vì tiền, cậu không cần phải dùng tiền để sỉ nhục tôi.”
Ách…
Giang Nghĩa xấu hổ cười.
Dùng tiền sỉ nhục hả?
Trên đời này, không biết là có bao nhiêu người muốn bị sỉ nhục bằng tiền như thế này.