CHƯƠNG 211

Ông ta căn bản không thèm quan tâm.

Một người không màng danh lợi, muốn ông ta sáng tác một bài hát, đó là chuyện vô cùng khó khăn, huống hồ chi là sáng tác ba mươi bài!

Nhìn hơn mười minh tên siêu cấp đứng trên sân khấu, tất cả đều là do một tay La Thịnh bồi dưỡng, mấy người bọn họ đều là hát ca khúc của La Thịnh mà nổi tiếng.

Ai cũng biết ca khúc của La Thịnh xuất sắc đến cỡ nào.

Đối với những nghệ sĩ đã lâu không thể thành danh, có thực lực nhưng không có vận khí, đây chính là một sự hấp dẫn vô cùng lớn. Đối với những người vừa mới vào nghề mà nói, lại là một cơ hội từ trước tới nay chưa từng có.

Chỉ cần ký hợp đồng với giải trí Ức Châu là đã có cơ hội có được ca khúc của La Thịnh.

Tất cả những người ở đây đều biết không bao lâu sau, giải trí Ức Châu sẽ đông như trẩy hội, mỗi ngày đều sẽ chào đón một nhóm nhân tài ưu tú.

Dưới sân khấu, Bách Niên ngơ ngác, cả người tê liệt ngồi trên ghế.

Trong lòng chỉ có hai chữ: tiêu rồi!

Các minh tinh rời khỏi sân khấu, Trình Đan Đình đi đến sân khấu nói với micro: “Buổi biểu diễn ngày hôm nay đến đây là kết thúc, lễ khai trương của giải trí Ức Châu đến đây cũng đã kết thúc. Nhưng chúng tôi xin mời mọi người ở lại tham quan trụ sở giải trí Ức Châu, bên cạnh đó, mời mọi người đến tham quan nghỉ ngơi ở các khu ẩm thực của công ty giải trí.

Sau khi giới thiệu ngắn ngủi xong xuôi, Trình Đan Đình bước xuống sân khấu.

Đến bây giờ, buổi lễ khai trương đã hoàn toàn kết thúc.

Những người có mặt ở đây đều đọng lại dư vị vô tận, thật lâu không thể tiêu tan, cho dù đứng dậy rồi đi, hay là ăn một cái gì đó, hoặc là hưởng thụ phong cảnh tươi đẹp.

Ở giải trí Ức Châu, những nơi có thể tham quan thực sự quá nhiều.

Đi một ngày còn chưa chắc là đủ.

Trình Đan Đình bước tới trước mặt Bách Niên, khẽ cười nói: “Bách tổng, anh cảm thấy buổi biểu diễn ngày hôm nay của chúng tôi như thế nào?”

Bách Niên vẫn còn đang trong khiếp sợ chưa lấy lại tinh thần.

“Bách tổng?”

“Hả? À à à.” Bách Niên nuốt một ngụm nước bọt: “Hay lắm, rất hay, giải trí Ức Châu… rất tuyệt vời.”

Ông ta cũng không biết nên nói cái gì trong tình huống nghèo vốn từ, cũng chỉ có thể nói là rất hay.

Bách Niên đứng dậy lau mồ hôi: “Vậy, công ty của tôi vẫn còn có việc, tôi không thể ở đây lâu, hẹn gặp lại.”

Ông ta nhanh chóng quay người đi khỏi, một khắc cũng không muốn ở lại.

Trình Đan Đình khoanh tay, lạnh lùng nhìn bóng lưng của Bách Niên, hừ lạnh một tiếng.

Giang Nghĩa bước tới: “Khách quý tôi mời đến như thế nào?”

Trình Đan Đình giơ ngón tay cái lên: “Nếu như biết anh có năng lực lớn như vậy, tôi sẽ không cần phải lo lắng thay anh rồi. Giang Nghĩa, tôi thật sự không ngờ là mối quan hệ của anh lại rộng như thế, chậc chậc, xem như là ngày hôm nay tôi đã mở mang tầm mắt.”

Giang Nghĩa cười cười nhìn bóng lưng đã đi xa của Bách Niên: “Ông ta nói thế nào?”

“Ông ta hả? Ha ha, như là một tên hề.”

“Cứ tìm chuyện ngán tay ngán chân chúng ta, còn muốn đến đây xem chuyện xấu của chúng ta, kết quả là xám mặt chạy đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện