Chương 2112

Phì Trung nhìn thoáng qua Giang Nghĩa, toát mồ hôi lạnh nói: “Cái đó, tôi không biết thân phận của anh ta tôn quý như thế, nếu tôi biết sớm…”

Phụt!

Tính cách của Song Ngư không đủ kiên nhãn để nghe Phì Trung từ từ giải thích, anh ta nâng tay lên, một đao lập tức đâm Ì vào cánh tay Phì Trung.

Ngay tức khắc, Phì Trung phát ra tiếng thét thê thảm.

Âm thanh đó còn khó nghe hơn cả tiếng giết heo.

Giang Nghĩa liếc mắt nhìn Phì Trung một cái rồi nói với Song Ngư: “Chỗ này là quận Giang Nam, không phải ngoại ô, đừng gây án mạng.”

“Đã rõ thưa chỉ huy.”

Song Ngư vung tay lên, toàn bộ đoàn hộ vệ đồng loạt ra tay, đè mấy chục tên thuộc hạ của Phì Trung xuống đất rồi đánh đập dã man.

Đám người ban nãy vẫn còn diều võ dương oai, lúc này đã bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, đứng cũng không đứng nổi.

Ngày thường bọn họ đã quen đi ức hiếp người khác, làm sao có thể nghĩ tới một ngày sẽ đá vào tấm ván sắt chứ?

Giang Nghĩa thản nhiên bước lên một chiếc xe máy, nói: “Tôi còn có việc nên đi trước đây, chỗ này giao cho cậu toàn quyền xử lý.”

Song Ngư gật đầu nói: “Chỉ huy cứ yên tâm đi đi, chỗ này cứ để em giải quyết.”

“Ừm”

Bất cứ chuyện gì chỉ cân giao cho Song Ngư là không thành vấn đề.

Cuối cùng Giang Nghĩa nhìn thoáng qua Phì Trung đang nằm dưới đất, không nói gì cả mà nổ máy rồi rời đi.

Song Ngư đi tới trước mắt Phì Trung, lạnh lùng nói: “Chỉ huy kêu tao đừng giết chết mày, được thôi, nhưng tao sẽ để mày hiểu cái gì gọi là sống còn khó hơn cả chết!”

“Cậu có ý gì? Cậu muốn làm gì?”

Phì Trung thật sự sợ hãi người thanh niên này, tuy rằng dáng vẻ của Song Ngư trông chỉ mới có hai ba, hai bốn tuổi nhưng bóng ma tâm lý để lại cho Phì Trung thật sự quá sâu sắc.

Anh ta biết, cậu thanh niên trước mắt nói được thì làm được, nói sẽ khiến anh ta sống không bằng chết vậy nhất định sẽ sống không bằng chết!

Song Ngư liếc mắt ra hiệu, một tên thuộc hạ lập tức lấy ra một con rắn từ trong túi rồi thả vào trong cổ áo của Phì Trung.

“Đừng mà…”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Lấy ra, lấy ra đi!”

Phì Trung lại phát ra tiếng gào như giết heo một lần nữa, anh ta lăn lộn tại chỗ, kêu cha gọi mẹ.

Chuyện sai lầm nhất mà anh ta làm trong cuộc đời này chính là có ý đồ gây bất lợi cho Giang Nghĩa, nhưng trên đời lại không có thuốc hối hận, tội ác mà anh ta gây nên, nhất định phải tự mình gánh lấy!

Lúc này, Giang Nghĩa đang điều khiển xe máy lao nhanh trên con đường nhựa, hy vọng có thể mau chóng đuổi kịp Đinh Thu Huyền.

Tuy rằng Phì Trung đã đồng ý thả Đinh Thu Huyền rời đi nhưng làm sao có thể tin được lời nói của tên độc ác đó chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện