CHƯƠNG 184
Trên đường, Cốt Lang vô cùng hối lỗi: “Anh Giang, xin lỗi anh vì đã làm anh tức giận.”
Giang Nghĩa xua tay: “Không cần xin lỗi đâu. Đúng rồi, có hai chuyện tôi muốn dặn dò cậu.”
“Anh nói đi.”
“Đầu tiên, vì con trai của mình, cậu nhất định phải nhanh chóng ra khỏi băng nhóm của Long đầu trọc. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ sắp xếp công việc cho cậu, đảm bảo cậu sẽ nuôi được gia đình.”
“Thứ hai, từ bây giờ trở đi, cậu nhanh chóng về nhà chờ đám phụ huynh đó đến nhà xin lỗi.”
Cốt Lang bất ngờ, chuyện thứ nhất còn dễ hiểu, còn chuyện thứ hai có phải là Giang Nghĩa đang nói linh tinh không?
Nhưng anh ta lại không dám nói thẳng như vậy trước mặt Giang Nghĩa.
Cốt Lang hỏi thăm dò: “Anh Giang, chuyện bọn họ xin lỗi chắc là chuyện không thể đúng không?”
“Tôi nói cái gì thì là cái đó, cậu cứ ở nhà đợi là được.”
“Vâng…”
“Ngoài ra, cậu cũng đừng mềm lòng, lúc bọn họ đến xin lỗi thì làm cao một chút. Nghĩ xem hôm nay bọn họ đã đối xử như thế nào với cậu, đến lúc đó hãy trả lại gấp mười, gấp trăm lần.”
Cốt Lang gật đầu.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh ta nhất định phải đòi lại 10 lần, 100 lần nhưng vấn đề là liệu ngày đó có tới không?
Sau khi dặn dò xong, Giang Nghĩa không nói gì thêm nữa.
Giang Nghĩa im lặng gửi tin nhắn cho Lâm Chí Cường: “Tìm hết những chuyện xấu xa mà hiệu trưởng và phụ huynh học sinh của trường mẫu giáo Húc Huy đã làm, lấy đó làm lý do sau đó đưa hết bọn họ vào danh sách đen. Từ nay về sau, cấm hết tất cả mọi hoạt động bình thường của bọn họ và con cái bọn họ.”
Tin nhắn được gửi đi xong, Giang Nghĩa lặng lẽ cất điện thoại đi.
Đúng lúc đó, anh nhìn thấy hai bàn tay nhỏ của Cố Vĩnh Lượng đang siết chặt, nhìn ra ngoài cửa sổ đầy căm hận.
Giang Nghĩa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé rồi hỏi: “Vẫn còn tức giận sao?”
Cố Vĩnh Lượng gật đầu.
Giang Nghĩa vỗ ngực: “Cháu cứ tin chú, nhất định cháu sẽ được đi học và những kẻ khốn kiếp đã coi thường ba con cháu nhất định sẽ phải tới khóc lóc xin lỗi cháu.”
Mấy ngày sau đó, Giang Nghĩa chuyên tâm vào việc xây dựng giải trí ức châu, qua mấy hôm nữa thì sẽ xây xong.
Cốt Lang nghe theo lời dặn của Giang Nghĩa, luôn ở nhà kiên nhẫn chờ đợi.
Chính vì thế làm vợ của anh ta rất tức giận, đứa con thì không đến trường được, anh ta ở lì trong nhà, ngu ngốc đợi người khác đến nhà xin lỗi? Có phải là bị “khuyết tật não” rồi không?
Cốt Lang cũng lo lắng trong lòng, nhưng mà, với sự tin tưởng dành cho Giang Nghĩa, Cốt Lang vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Một ngày;
Hai ngày;
Ba ngày;
Đợi đến ngày thứ tư, sự việc đã có sự thay đổi long trời lở đất.
Cốt Lang đang ở trong nhà chán nản làm việc nhà, đột nhiên có một người phụ nữ đến trước cửa, mỉm cười tươi rói: “Xin chào anh Cốt Lang.”