CHƯƠNG 183

Cố Vĩnh Lượng cắn môi, kéo tay của Cốt Lang: “Ba, bọn họ không cho con học thì con không học nữa, chúng ta về nhà! Ba không cần phải quỳ trước mặt bọn họ, không đáng đâu!”

Nghe thấy Cố Vĩnh Lượng nói vậy, hai mắt Giang Nghĩa sáng lên.

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Hiệu trưởng Cam Đức Dương bước qua nói: “Sao vậy, hai người cũng nhìn thấy rồi đấy? Không phải là tôi không cho con anh học mà là mọi người đều tức giận, hai người mau đi đi, đừng đến đây nữa!”

“Hiệu trưởng…”

Cốt Lang không ngăn được nước mắt mình rơi xuống, anh ta ôm lấy Cố Vĩnh Lượng: “Con trai, tất cả đều là do ba vô dụng, đều là do ba vô dụng.”

Lúc này…

Giang Nghĩa bước lên trước vài bước, đứng trước mặt Cốt Lang, nhìn nhóm phụ huynh ngồi bên dưới, giọng nói bình tĩnh: “Con người không phải là thánh hiền, ai mà không từng phạm sai lầm, xin hỏi các vị ngồi ở đây có ai chưa từng phạm sai lầm không?”

“Cốt Lang biết mình làm sai, cũng đã bằng lòng sửa sai, mọi người không đồng ý tha thứ cho cậu ấy sao?”

“Không tha thứ cho cậu ta thì cũng không sao nhưng vì sao lại khó khăn với con của cậu ta như vậy? Lương tâm của mấy người không cảm thấy áy náy sao?”

Có người cười lạnh: “Anh là cái thá gì? Chúng tôi làm thế nào mà còn phải đợi anh dạy sao?”

“Đúng vậy, giả vờ giả vịt cái gì, mau cút đi.”

Giang Nghĩa lắc đầu, cuối cùng hỏi: “Mọi người thật sự không để cho Cố Vĩnh Lượng đi học sao?”

Một phụ huynh sốt sắng lên: “Này, anh có phải kẻ ngốc không vậy? Đã nói mấy trăm lần rồi còn hỏi cái mẹ gì không biết?”

Giang Nghĩa cũng không tức giận, chỉ cười khẽ một tiếng: “Được, nếu mọi người đã cương quyết như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói nữa. Mọi người nói đúng, người lớn làm sai thì trẻ con phải chịu. Những người ngồi ở đây nghe kỹ cho tôi, từ ngày hôm nay tất cả những lỗi sai mọi người đã phạm sẽ do con mọi người chịu trách nhiệm.”

Các vị phụ huynh quay ra nhìn nhau, không hiểu Giang Nghĩa đang nói gì.

Giang Nghĩa vươn tay ra vỗ vai Cốt Lang: “Đứng dậy đi, con trai cậu nói đúng, quỳ trước mặt đám người này không đáng đâu.”

Cốt Lang cắn răng đứng dậy.

“Theo tôi về đi.”

“Vâng.”

Giang Nghĩa dẫn Cốt Lang ra khỏi phòng học, trước khi đi anh còn nhìn một lần cuối những vị phụ huynh bên trong phòng, nhắc nhở: “Nếu mọi người biết sai rồi thì có thể đến nhà Cốt Lang xin lỗi.”

Nói xong anh quay đầu bỏ đi.

Những vị phụ huynh ngồi đó cùng bật cười ha ha, ai nấy đều nhìn Giang Nghĩa như một kẻ ngốc.

“Đúng là một kẻ thiểu năng trí tuệ, còn muốn chúng ta xin lỗi sao? Ha ha, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”

“Nhất là tên Cốt Lang kia, anh ta là một tên lưu manh đáng chết, con trai của anh ta nhất định cũng chỉ là một đống rác rưởi, làm sao có thể để những đứa con bảo bối của chúng ta đi học cùng loại rác rưởi đó được?”

Đám đông mỗi người một câu, không ai coi những gì Giang Nghĩa nói là thật.

Bên ngoài cổng trường.

Hai người lên xe, Cốt Lang thở dài một hơi rồi lái xe rời khỏi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện