CHƯƠNG 131
Ông ta lạnh lùng nói: “Được thôi, mấy kẻ bần hàn, bà già các người liên hợp lại giỡn với tôi đúng không? Còn kêu tôi biến đi? Ha hả, tôi lịch sự với mấy người chút, mấy người liền không biết trời cao đất rộng, đề cao mình quá rồi?”
“Tôi hôm nay cứ ở đây đó, ngược lại muốn nhìn thử, các người ai có tư cách đuổi tôi đi?!”
Giang Nghĩa than nhẹ một tiếng, đứng dậy.
“Cho ông mười giây, cút.”
Tô Trung Nguyên liếc Giang Nghĩa một cái, cười nói: “Mày là cái thá gì? Cũng dám ở trước mặt tao phách lối?”
Giang Nghĩa lắc lắc đầu, có một vài người, không dạy cho anh ta một bài học, vĩnh viễn cũng không thể nhớ kĩ được.
Anh đi tới trước Tô Trung Nguyên.
Tô Cầm sốt ruột muốn giữ chặt Giang Nghĩa lại, lại bị Tô Nhàn ngăn lại.
Tô Nhàn từng nhìn thấy sự kinh khủng của Giang Nghĩa, lúc ấy một mình Giang Nghĩa giải quyết mười mấy hai mươi tên Long đầu trọc, còn trong vòng ba mươi giây ngắn ngủn.
Năm sáu tên vệ sĩ trước mặt này căn bản là không cần nhìn cũng biết.
Mắt thấy Giang Nghĩa đi tới, một gã lực lưỡng cao gần một mét chin vọt tới, vươn tay muốn nắm lấy cổ áo Giang Nghĩa.
Kết quả Giang Nghĩa vừa nhấc tay liền cầm lấy cổ tay của tên lực lưỡng, dùng sức nắm chặt, liền nghe thấy thanh âm răng rắc răng rắc của xương cốt vỡ vụn!
“A ~~!!!”
Tên lực lưỡng kêu thảm thiết một tiếng, thống khổ ngã ngồi trên mặt đất.
Mấy gã vệ sĩ khác thấy thế, dồn dập xông lên, cũng không nhìn thấy Giang Nghĩa có động tác gì, trong lúc nhanh như chớp đã đánh bay toàn bộ mấy kẻ đó, một đám té trên mặt đất miệng sùi bọt mép.
Trước sau cũng chỉ bốn năm giây ngắn ngủi, vài tên vệ sĩ dáng người vạm vỡ đã bị giải quyết toàn bộ.
Tô Trung Nguyên sợ tới mức không ngừng lùi về sau.
Này vẫn là con người sao? Này quả thực chính là quái vật đó!
Trong đám người, Nhiếp Tranh nở nụ cười, biệt hiệu Chiến thần Tu La của biên giới phía tây thật sự chỉ là đặt đại? Đừng nói mấy tên vô tích sự này, cho dù nhiều hơn gấp 10 lần, cũng không làm gì được Giang Nghĩa.
Giang Nghĩa một phát liền túm lấy cổ áo Tô Trung Nguyên, kéo ông ta trên mặt đất, thít chặt đến nỗi Tô Trung Nguyên gần như thở không nổi.
Anh giống như là kéo một con lợn chết, chậm rãi kéo Tô Trung Nguyên tới ngoài cửa, quăng vào cây cột ven đường.
Tô Trung Nguyên đau đến nỗi gào khóc kêu loạn.
Giang Nghĩa đứng ở trước mặt Tô Trung Nguyên, lạnh lùng nói: “Ông không phải sính ngoại sao? Bây giờ lập tức mua vé máy bay ra nước ngoài cho tôi, không được trở về nữa. Nếu sau này tôi nhìn thấy ông ở trong nước, tôi thấy một lần đánh một lần.”
Tô Trung Nguyên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, liên tục gật đầu.
“Đi, tôi lập tức đi ngay.”
Ông ta cũng bất chấp hình tượng, giống như một con chó bò dậy liền chạy mất, bốn ‘chân’ chạy cũng coi như nhanh.