CHƯƠNG 128
“Tay nghề, phương thức, đồ làm bếp khi làm đồ ăn, toàn thế giới cộng lại cũng không bằng một phần trăm Nước V. Đầu bếp ưu tú nhất, vĩnh viễn đều chỉ là đầu bếp Nước V.”
“Ông tìm một tên nước ngoài làm cơm Tây đến Nước V cố làm ra vẻ, quả thực là làm trò hề cho thiên hạ. Mấy tên phương Tây bọn họ, trong bảo khố trù nghệ Nước V của chúng ta, quả thực không đáng nhắc tới, thủ pháp lạc hậu, tài nghệ bình thường, hương vị chủng loại cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho dù từng xuất hiện trong tạp chí ẩm thực thì sao? Một tờ giấy rách của người nước ngoài, đáng để tung hô sao?”
Tô Trung Nguyên bị nói đến á khẩu không trả lời được, không biết nói cái gì mới tốt.
Giang Nghĩa âm thầm bật cười, anh không nghĩ tới Nhiếp Tranh còn rất biết cách ăn nói, chuyện này không kỳ lạ, ở phương diện khác có lẽ Nhiếp Tranh không có quyền nói, nhưng ở phương diện trù nghệ, ông ta có tư cách nói chuyện hơn so với bất cứ người nào.
Tô Trung Nguyên giận đến nỗi cả người run run, lại không có cách nào phản bác.
Robert đi tới, nói bằng khẩu âm nước ngoài: “Mồm mép dù cho tốt hơn, không có thực lực cùng lắm cũng chỉ là thằng hề nhảy nhót, ai làm đồ ăn ngon, thử chút là biết.”
“Đúng!”
Tô Trung Nguyên hỏi: “Vậy… ‘đại hiệp cụt một tay’, ông dám so tài cùng ngài Robert không?”
Nhiếp Tranh ngẩng đầu: “Có gì không dám?”
“Được, bây giờ lập tức làm liền, tôi thật muốn nhìn thử kẻ chỉ có một cánh tay như ông, có tài cán gì mà dám ăn nói hùng hồn như vậy.”
Lập tức, mọi người đều tránh ra nhường chỗ.
Robert và trợ thủ chuẩn bị đồ làm bếp, nguyên liệu nấu ăn…, còn Nhiếp Tranh chỉ có một người phụ trách hết thảy, không cần bất cứ ai giúp đỡ.
Rất nhanh, hai người liền bắt đầu nấu nướng.
Đừng nhìn Nhiếp Tranh chỉ có một tay, nhưng tài nghệ cao siêu cực kì, việc mà rất nhiều người hai tay đều làm không được ông ta một tay đã có thể xử lý vô cùng hoàn hảo.
Điểm khác với Robert chính là, trước mỗi lần làm đồ ăn, Nhiếp Tranh đều cẩn thận quan sát phản ứng, trạng thái của bà cụ, cũng hỏi Tô Cầm, Tô Hồng Văn một cách kỹ càng những chuyện có liên quan đến bà cụ.
Khoảng chừng sau một tiếng, hai người lần lượt nấu xong.
Robert chuẩn bị đầy một bàn đồ ăn phong phú, mà Nhiếp Tranh chỉ đem ra một vật như là bình rượu, đặt ở trên bàn.
Tô Trung Nguyên xem xong liền vui vẻ: “Nè nè nè, ông làm món gì vậy? Làm dưa muối sao? Kẻ bần hàn chính là kẻ bần hàn, đồ ăn làm ra đều lộ ra một mùi vừa nghèo vừa chua.”
Nhiếp Tranh bình tĩnh nói: “Đồ ăn, không phân nghèo hèn giàu sang, chỉ có ăn ngon và khó ăn.”
“Ha hả, ngược lại thật biết nói chuyện, tôi thật muốn nhìn thử cái bình dưa muối này của ông, sao thắng được cao lương mỹ vị của ngài Robert!”
Ở trong phòng khách bày ra hai cái bàn lớn, ở trên một bàn bày đầy món ăn của Robert, trên một bàn khác thì bày cái bình của Nhiếp Tranh.
Đầu tiên là bên Robert, sau khi mở hết tất cả nắp đậy lên, liền lộ ra đồ ăn tinh xảo bên trong.
Năm màu rực rỡ khác nhau.
Mùi hương tỏa ra bốn phía, bay khắp phòng, làm cho người khác ngửi thấy liền nuốt nước miếng.
Không chỉ màu sắc hấp dẫn, mùi hương mê người, chạm trổ tinh xảo cũng khiến người khác khen không dứt lời, cho dù là từ phương diện nào, đây cũng là một bàn đồ ăn hoàn hảo nhất.
Trái lại cái bình của Nhiếp Tranh, vừa xấu vừa quê mùa, quả thực là không có cách nào so sánh.