CHƯƠNG 119
“Máy trợ lực? Là thứ gì?”
Trình Hải giải thích: “Cậu hai năm đó lúc còn sống luôn dồn hết sức lực vào nghiên cứu sản xuất máy trợ lực, đây là một loại máy móc có thể giúp người già hoạt động, cải thiện chất lượng sinh hoạt của họ.”
“Nói đơn giản chính là nó có thể phân tích mô phỏng thói quen sinh hoạt ngày thường của người già, từ đó suy đoán chính xác họ muốn làm gì. Cậu nói một chữ, nó liền có thể bổ sung thành một câu hoàn chỉnh; cậu làm một động tác, nó liền có thể giúp cậu hoàn thành việc kế tiếp.”
Giang Nghĩa khâm phục: “Vậy há chẳng phải chỉ cần cử động môi, đầu ngón tay, thì đồ ăn đồ uống sẽ tự động được đưa tới trước mặt, lời muốn nói nó cũng giúp mình nói?”
“Đúng là vậy, chỉ là máy trợ lực chỉ có thể giúp người già hoàn thành một số sinh hoạt ngày thường đơn giản nhất, những chuyện có độ khó quá cao tạm thời vẫn chưa làm được.”
Thực ra đã đủ rồi.
Rót nước, rửa mặt, đánh răng, ăn cơm, có thể giúp những người già hầu như mất đi năng lực hành vi làm được những điều này, khiến sinh hoạt ngày thường của họ được duy trì bình thường đã là một tiến bộ lớn của thời đại.
Bỗng nhiên, Giang Nghĩa nghĩ tới gì đó.
Anh hỏi: “Nếu người già này có bệnh sa sút trí tuệ người già, thì máy trợ lực vẫn có thể làm việc bình thường sao?”
“Đương nhiên.” Trình Hải nói: “Ứng phó với người già sa sút trí tuệ, máy trợ lực có hình thức làm việc khác, sẽ căn cứ vào thiết lập để tiến hành điều chỉnh tương ứng, đảm bảo người này cũng có thể nói chuyện, làm việc ở mức độ lớn nhất.”
“Rất tốt.” Giang Nghĩa chỉ vào chiếc máy trợ lực, nói: “Giúp tôi chuẩn bị một máy, hai ngày sau đưa đi.”
“Không thành vấn đề.”
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết sử dụng…”
Trình Hải chỉ vào màn hình hiển thị trên máy: “Chỉ cần để người già ngồi lên, sau đó dùng chỉ định dấu vân tay mở màn hình mở khóa là được rồi, những chuyện khác máy trợ lực sẽ tự mình làm việc, phán đoán. Đến lúc đó, chiếc gửi cho cậu, tôi sẽ thiết lập sẵn dấu vân tay của cậu, cậu nhận được có thể đổi, thêm vân tay người khác.”
“OK, rất hoàn mỹ.”
Sau khi bàn bạc xong, Giang Nghĩa rời khỏi Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng Vừa ra khỏi cổng lớn, đã nhận được điện thoại của Đinh Thu Huyền.
“Alo, Thu Huyền…”
Không đợi anh nói chuyện, đầu kia điện thoại, Đinh Thu Huyền đã mắng to: “Giang Nghĩa, anh còn là con người sao? Tối qua ngủ như heo. Sáng sớm nay, ngủ tôi xong liền chạy rồi? Anh đi chết đi!”
Bíp, điện thoại cúp máy.
Phụ nữ đều có máu điên, dù có hiền lành, có dịu dàng, thì gặp phải chuyện không vừa lòng cũng sẽ mắng người.
Chỉ là Giang Nghĩa vẫn chưa hiểu tại sao Đinh Thu Huyền lại tức giận? Mình đã làm sai chỗ nào?
Mình hình như không có làm gì đi?
Lại không biết, có lúc không làm gì, thực ra cũng là một loại sai lầm.
Hai ngày chớp mắt đã qua, ngày mừng thọ bà ngoại cũng tới.
Không khéo là hạng mục cải tạo bên phía công ty chính nhà họ Đinh xảy ra chút vấn đề, cần Đinh Thu Huyền đến hiện trường giải quyết, không thể đến tiệc thọ.