CHƯƠNG 115

Binh lính ở biên giới phía tây không ai không biết danh hiệu này, đó chính là thần của biên giới phía tây!

Đã đánh là thắng.

Trong tai Nhiếp Tranh tràn ngập những truyền thuyết về Giang Nghĩa, nhưng vì thân phận của ông ta quá thấp nên chưa từng nhìn thấy diện mạo thật sự của Giang Nghĩa.

Hôm nay, cuối cùng ông ta đã được tận mắt chiêm ngưỡng.

Mong ước của mọi binh lính ở biên giới phía tây chính là được trở thành thuộc hạ của chiến thần.

Vì con gái, cũng vì để thực hiện tâm nguyện năm đó, cũng như để cải thiện điều kiện sống bây giờ, Nhiếp Tranh gật đầu thật mạnh.

“Nguyện cùng Chiến Thần tranh đoạt thiên hạ, chinh chiến cả đời!”

Sau đó, Nhiếp Tranh quỳ một chân xuống và cúi đầu, đây là sự tôn trọng lớn nhất của ông ta đối với Giang Nghĩa.

“Ha ha ha!”

Giang Nghĩa cười sảng khoái, vươn tay đỡ Nhiếp Tranh lên rồi nói: “Ông yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để ông đi tranh đoạt thiên hạ. Ông còn có con gái nhỏ để chăm sóc, chém giết không thích hợp với ông.”

“Cái tôi xem trọng là là phẩm chất và kỹ năng nấu nướng của ông. Ông thu dọn quầy hàng đi, tôi đưa ông đến một nơi.”

Nhiếp Tranh thu dọn quầy hàng, mang con gái Nhiếp Khương đi cùng Giang Nghĩa.

Ba người bắt taxi đến số 166 đường Gia Uy, trên tấm biển ghi bốn chữ: Quán ăn Uyên Uơng.

Lúc này, quán ăn đã đóng cửa.

Vì Trình Hải đã đến Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng làm tổng giám đốc nên nơi này phải đóng cửa.

Giang Nghĩa đã lấy lại cửa hàng này từ tay Trình Hải, mục đích là tìm một người đáng tin cậy để chuyển giao cho họ, không ngờ lại gặp được ứng viên thích hợp sớm như vậy.

Anh lấy chìa khóa mở cửa rồi dẫn Nhiếp Tranh vào trong.

“Ông thấy nơi này thế nào?” Giang Nghĩa hỏi.

Nhiếp Tranh hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đặc biệt đi một vòng trong bếp, cuối cùng nhận xét: “Quán ăn tuy không lớn nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, nhìn rất ấm cúng. Đặc biệt là phòng bếp phía sau sạch sẽ hơn những quán ăn khác. Có thể thấy chủ quán này là người rất yêu thích sạch sẽ, thậm chí còn mắc chứng nghiện sạch sẽ.”

“Ông có hài lòng với nơi này không?”

Nhiếp Tranh gật đầu: “Nơi này không tệ, rất thoải mái, không nhỏ như quán ven đường, cũng không chật chội như quán ăn nhỏ, cũng không xa hoa như nhà hàng lớn, tôi khá thích nơi này.”

Giang Nghĩa rất vui.

Anh gõ ngón tay lên quầy và nói: “Nếu ông thích nó thì từ nay ông sẽ phụ trách quán ăn này.”

“Ồ.”

“Hả?”

“Cái này…”

Nhiếp Tranh sững sờ tại chỗ, ông ta còn tưởng Giang Nghĩa đưa ông ta đến đây để ăn cơm, sao nói một hồi thì lại biến thành để mình phụ trách quán ăn rồi?

Giang Nghĩa nói: “Sao thế, tôi nói không rõ hả? Từ bây giờ, ông chính là chủ quán ăn này.”

“Chiến thần, có thích hợp không?”

“Có gì mà không thích hợp? Ông cảm thấy mình không đủ năng lực hay là cảm thấy quán ăn này không xứng với ông?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện