CHƯƠNG 105
Không cần phải nói nhiều nữa, Camus đã hiểu toàn bộ, cái người Trần Chiêu này với tên Tây Môn Tuấn kia chung một thuyền, cho dù Camus có tiền, minh chứng có đầy đủ đi chăng nữa cũng không thể thông qua xét duyệt.
Không thể thông qua xét duyệt, đồng nghĩa với việc không thể giúp Giang Nghĩa trả nợ.
Trần Chiêu dọa dẫm nói: “Camus, anh có biết vì sao mà tất cả công ty ở thành phố Giang Nam đều không chịu giúp Giang Nghĩa, cuối cùng anh ta phải đi tìm đến công ty không thuộc về thành phố Giang Nam này của anh không? Đó là bởi vì nợ của xí nghiệp Thiên Đỉnh, xí nghiệp Thiên Đỉnh là xí nghiệp đứng thứ nhất của thành phố Giang Nam, ai cũng không dám động đến.”
“Thứ mà xí nghiệp Thiên Đỉnh muốn không phải là món nợ, mà chính là mạng của Giang Nghĩa! Nói như vậy, chắc anh đã hiểu rồi chứ?”
Camus gật đầu: “Nói như thế thì tôi hiểu rồi.”
“Bây giờ hiểu ra thì cũng chưa muộn, sau này đừng dính líu tới cái tên nghèo hèn vớ vẩn ấy nữa.” Trần Chiêu nói.
Camus thu lại những tài liệu minh chứng, đồng thời hỏi rằng: “Nhưng các anh làm như thế là phạm pháp, các anh không sợ bị cấp trên biết được sao?”
Trần Chiêu buông lỏng hai tay: “Anh không nói, tôi không nói, cấp trên làm sao biết được? Vả lại, có ai lại ăn no rửng mỡ đi chống lại xí nghiệp Thiên Đỉnh không?”
Camus lắc đầu cười khổ, lặng lẽ từ ngực rút một tấm danh thiếp.
“Trần Chiêu, anh biết cái này chứ?”
“Sao? Đó là…” Trần Chiêu bỏ hai chân xuống, tiến lại nhìn kĩ hơn, trong phút chốc tái mét cả khuôn mặt.
Lệnh bài này tất nhiên anh ta biết, đó là lệnh bài của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam!
Trần Chiêu chỉ là nhân viên quản lý của tòa án, nói trắng ra thì chỉ là một tên nhân viên quèn, còn đối phương lại rút ra lệnh bài của người tổng phụ trách khu vực Giang Nam, thân phận của một người có thể so với trời còn người kia thì so với đất.
“Anh… anh là?” Camus đáp: “Hạng mục của Giang Nghĩa đã được tổng phụ trách xem qua rồi, đặc biệt phái tôi đến đây để giải quyết chuyện này. Nhưng hình như ở đây lời của tổng phụ trách không có nghĩa lý gì cả, lời của anh Trần Chiêu đây mới có giá trị.”
Trần Chiêu sợ đến xanh mặt, quỳ xuống rồi dập đầu như giã tỏi.
“Đại ca, tôi sai rồi, xin anh đừng nói như thế.”
“Ở trước mặt tổng phụ trách, lời của Trần Chiêu tôi là cái thá gì chứ? Còn nói là tôi nói sao thì là vậy, lời của tôi không là cái thá gì cả!”
“Nếu ở hạng mục này tổng phụ trách đã phê duyệt rồi thì anh nên nói sớm chứ, cho dù tôi có trăm cái đầu cũng không dám làm trái với ý của tổng phụ trách.”
Camus cố ý chọc anh ta: “Nhưng mà đây là hạng mục của xí nghiệp Thiên Đỉnh, không phải anh nói ở cái khu vực Giang Nam này không ai dám động đến xí nghiệp Thiên Đỉnh hay sao? Nếu tổng phụ trách đắc tội với Thiên Đỉnh chắc sẽ không có nguy hiểm gì nhỉ ?”
Hừ!!! Trần Chiêu chửi thầm trong lòng : Xí nghiệp Thiên Đỉnh so với tổng phụ trách thì là cái thá gì chứ? Tổng phụ trách muốn chơi đùa hắn thế nào cũng được!
Hắn sợ sệt nói: “Xin ông anh đừng đùa với tôi nữa, xí nghiệp Thiên Đỉnh có lợi hại hơn nữa cũng không thể so bì với tổng phụ trách.”
“Vậy cuộc xét duyệt này…”
“Thông qua, hoàn toàn thông qua!”
Camus cười: “Tổng phụ trách không mong phô trương chuyện này, cho nên…”