Giang Minh Nguyên ở luôn giữ im lặng, lúc này lại tiến đến gần, nịnh nọt nói: “Em rể tốt, từ nay về sau anh chính là trụ cột của nhà họ Giang chúng ta, ở nhà họ Giang anh nói gì cũng đúng cả, mọi chuyện chúng tôi đều sẽ nghe theo lời của anh, chỉ mong anh đừng so đo với chuyện khi xưa nữa”.

Nói rồi anh ta lại cười xòa nói: “Hơn nữa hôm nay là ngày vui của anh và Ngọc Hằng, nếu có gia đình đến dự, đám cưới nhất định sẽ càng hoàn mỹ hơn, anh nói có phải không nào?”.

Tô Hoài Dương rất chán ghét vẻ mặt hai lòng hai dạ của nhà họ Giang, lạnh lùng nói: “Các người vốn không phải đến để chúc mừng đám cưới của chúng tôi, lúc này cũng không cần nói những lời trơ tráo như thế nữa”
Dứt lời, anh nói với vợ Giang Ngọc Hằng: “Vợ ơi, hay là chúng ta trực tiếp ngồi trực thăng vào khách sạn Hương Các Lưu Mộng nhé.


Đám cưới này có em và có Thiên An, cả gia đình ba người chúng ta đều ở đây, vậy là đủ rồi.”
Giang Ngọc Hằng nhẹ nhàng gật đầu, cô cũng đã cực kỳ thất vọng với cách làm của người nhà họ Giang
rồi.

Thế là dưới sự chú ý của mọi người, cả gia đình ba người họ lại ngồi trở lại trong máy bay trực thăng.

Ngay sau đó, trực thăng chậm rãi cất cánh, trực tiếp lướt qua cao ốc khách sạn Hương Các Lưu Mộng, dừng lại ở sân đỗ riêng biệt trên đỉnh lầu.

Con gái Thiên An liền ngơ ngác hoan hô: “Máy bay lại bay lên cao rồi này”
Còn đám người mẹ vợ thì ngơ ngác đứng đó, trơ mắt nhìn chiếc máy bay lướt qua đầu tất cả bọn họ rồi bay vào trong khách sạn Hương Các Lưu Mộng, để lại một đám người hối hận đến tái ruột ở phía dưới.

Bà cụ giận đến toàn thân phát run, nhưng bà ta không phải là giận Tô Hoài Dương, mà là giận Giang Trúc Nhi.


Bà ta tức giận chỉ vào Giang Trúc Nhi, mắng chửi ầm lên: “Thật là cái đứa phá nhà mà, nuôi tốn tiền cơm gạo, chọn ngày nào kết hôn cũng được đi, lại cứ nhất quyết chọn cùng một ngày với Tô Hoài Dương, đúng thật là chẳng yên ổn được chút nào.”
Giang Trúc Nhi oan ức bật khóc thành tiếng: “Bà nội, đám cưới của cháu đã đặt trước nửa năm rồi, chuyện này làm sao có thể trách cháu được?”
Bà cụ nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nếu cháu sớm biết thân biết phận thì nên hoãn lại lễ cưới này đi.

Bây giờ tốt rồi, nhà họ Giang khó khăn lắm mới xuất hiện được một con long phụng, tất cả đều là tại cháu đắc tội người ta hết rồi”.

Giang Trúc Nhi bị mắng một trận xối xả, trong lòng tức giận trực tiếp mặc chiếc váy cưới ngồi bệt dưới đất khóc rống lên.

Vương Tài ở một bên cũng không dám tiến lên phía trước khuyên bảo.

Anh ta cũng sợ Tô Hoài Dương sẽ tìm đến mình tính sổ, đến lúc đó anh ta còn không phải sẽ bị anh lột mất một lớp da sao?
Hiện tại đối với anh ta mà nói, kết hôn không còn là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là phải nghĩ cách để Tô Hoài Dương tha thứ cho mình.

Trong lòng Ngô Tâm lúc này cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng thầm mắng: “Đúng là mắt bị mù thật mà, sao lại không nhận thấy được Tô Hoài Dương lại lợi hại đến như vậy chứ, bây giờ phải làm sao đây?

Chỉ cần nghĩ đến sau lưng Tô Hoài Dương có thể đang sở hữu vô số tài sản và thể lực, bà ta nhất thời hạ.

quyết tâm, trực tiếp lao về phía cửa khách sạn Hương Các Lưu Mộng.

Bà ta vừa chạy đến vừa gào khóc nói: “Con rể ngoan của mẹ, mau để mẹ vào đi, mẹ thật sự rất muốn tham dự lễ đám cưới của hai con”
Ba vợ cũng tiến đến gần gào thét nói: “Con rể ngoan, ba là ba của con mà, con không cho những người khác vào thì thôi đi, nhưng làm sao có thể bỏ lại ba và mẹ con ở bên ngoài được chứ?”
Cô em vợ Giang Ngọc Như cũng lớn tiếng kêu lên: "Anh rể, anh rể cầu xin anh hãy cho chúng tôi vào trong đi anh rể à.”
Nhà họ Giang cũng đều bắt đầu biết tự giác, người nào người nấy đều kích động lao tới.

Đối với bọn họ mà nói, vấn đề hiện tại rất đơn giản, mặc kệ trước kia mình có phải đã từng ức hiếp Tô Hoài Dương hay không, có phải đã từng nhục mạ Tô Hoài Dương và làm nhục vợ con của anh hay không, chỉ cần có cơ hội thắt chặt quan hệ với anh, cho dù là bị anh đánh cho một trận cũng là điều xứng đáng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện