CHƯƠNG 54

Vệ Thanh Hồng ngẩn ngơ chốc lát, lập tức muốn đứng dậy tránh đi, chợt nghe rèm cửa khẽ động, Đoan Nghi Thái hậu được Lí hoàng hậu dìu vào. Đôi mắt lập lòe lệ hoa, chỉ đánh giá gương mặt Vệ Thanh Hồng, mới chậm rãi thở một hơi nói: “Trời cao phù hộ, quả nhiên là Thanh Hồng, ai gia. . . . . . Ai gia. . . . . .” Nghẹn ngào thành tiếng, lại không nói nên lời.

Long Triệt lập tức cảnh giác ngồi dậy, ánh mắt cẩn thận nhìn mẫu hậu hắn, Vệ Thanh Hồng lại thở dài một hơi, tiến lên vài bước, quỳ xuống nói: “Tội thần giả chết sống tạm, thật không mặt mũi nào gặp thái hậu, vốn nghĩ lão tử sơn lâm (chết già nơi núi rừng), nề hà Hoàng Thượng bệnh nặng, tính mệnh thập tử nhất sinh, thật xuất phát từ bất đắc dĩ. . . . . .” Y còn chưa dứt lời, Đoan Nghi Thái hậu đã kéo y ôm vào trong lòng, khóc rống nói: “Hài nhi của ta, khó cho ngươi mấy năm nay rồi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi sao trước dây không nói rõ ràng nguyên do, một mực thay tên nghịch tử này giấu giếm. Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ mẫu hậu là loại người vô lý chỉ vì hài tử mà không chịu tiếp thu người khác hay sao? Cũng khó trách ngươi nghĩ như thế, từ xưa đến nay, đế hoàng gia đa phần đều vậy, làm sao giống bình đầu bách tính (dân chúng búi tóc húi cua ý chỉ những dân chúng bình thường), mặc dù không phú quý, nhưng cũng vui vẻ ấm áp.” Nói xong vừa nức nở khóc ròng nói: “Ngươi đi không quan trọng, nhưng ngươi có biết ba năm nay mẫu hậu, mỗi khi nhớ đến việc ngươi chết oan trong tay ta, tựa như lấy tâm can bị cắt xẻo. Vừa rồi Lý đại nhân phái người truyền tin cho ta, do dự vài lần mới dám đến gặp ngươi, mẫu hậu. . . . . . Mẫu hậu thật không còn mặt mũi nào gặp ngươi a, lúc trước không phân tốt xấu, chỉ bằng lời nói của một phía đã vội định tội ngươi, thật sự là. . . . . .”

Liên Hương vừa nghe Thái hậu thao thao không thôi, chủ tử nhà nàng mắt như ác lang ở bên nhìn chăm chú, hiển nhiên là do chuyện ba năm trước đây đã tạo thành bóng ma khó tiêu tán, dẫu Thái hậu có thống khổ thêm nữa, hắn cũng thật khó có thể tin, vội cười nói: “Thái hậu, hôm nay Hoàng Thượng nguy bệnh đã hết, Đại tướng quân lại khởi tử hồi sinh, đúng là song hỷ lâm môn, sao lại khóc chứ.”

Thái hậu lúc này mới thu nước mắt lại, kéo tay Vệ Thanh Hồng ngồi trước giường, nhìn hài tử của mình nét mặt mang cười, miệng nói đã khiến mẫu hậu lo lắng, đôi mắt lại tràn đầy ý tứ cảnh cáo. Nàng lúc này sao còn chấp nhất chuyện này, chỉ cần hài tử sống lại, dù có muốn nàng chết hơn trăm vạn lần, cũng không hề có thốt ra lời oán than . Chợt thấy Lí hoàng hậu bước lên trước, hướng Vệ Thanh Hồng nhẹ nhàng hành lễ, miệng gọi Thanh Hồng ca ca. Long Triệt kinh ngạc không nhỏ, vạn không nghĩ tới Lí hoàng hậu thế nhưng lại là cữu thức (người quen cũ) của Vệ Thanh Hồng. Mắt thấy Vệ Thanh Hồng đứng lên, đối Lí hoàng hậu cười nói: “Chỉ chớp mắt, Tuệ Tiêm đã lớn như thế, ngày càng xinh đẹp duyên dáng, hơn nữa còn là một quốc gia chi mẫu, ai, ba năm, thương hải cũng hóa tang điền (biển xanh cũng hóa ruộng dâu).”

Long Triệt tĩnh tâm nghe y nói, dù không phải không có cảm khái, cũng tràn ngập yêu thương, trên trán mồ hôi lạnh từng giọt rơi xuống. Liên Hương đứng bên thấy, ngạc nhiên nói: “Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?” Vệ Thanh Hồng vội quay đầu, cũng kinh ngạc nói: “Là thân thể quá hư nhược sao? Xem mồ hôi chảy ra kìa. Liên Hương, mau truyền Lí thái y đến.”

Long Triệt có nỗi khổ khó nói, trước mắt trong tay công cụ có thể lợi dụng cũng chỉ có bệnh, bởi vậy càng làm ra vẻ, chỉ si mê quấn quýt lấy Vệ Thanh Hồng không cho y rời đi. Chốc lát đã đến cơm tối, bốn người đã nhiều ngày chưa ăn uống, hiện giờ sầu lo tiêu tán, không tránh khỏi ngồi vây quanh nhau, tận tình dùng cơm rượu.

Tàn tịch được dọn xuống, ngoài cửa liền đưa tin: “Lý đại nhân Phương đại nhân cầu kiến Hoàng Thượng cùng Đại tướng quân.” Thái hậu vội mệnh tiến vào, thấy Vệ Thanh Hồng không được tự nhiên, vội an ủi y nói: “Không cần sợ, có ai gia. Ngươi cứ ở trong này như vậy, hai vị đại nhân kia chắc lại áy náy, ai, khoảng thời gian cực khổ này cũng nên kết thúc.”

Liên Hương kéo Lí hoàng hậu, hai người tránh ra ngoài, đi vào hậu viện, Lí hoàng hậu gấp gáp hỏi thực hư: “Liên Hương, ngươi nói Hoàng Thượng lúc nãy làm sao vậy?”, Liên Hương mới cười trả lời: “Vừa rồi Hoàng Thượng nói với ta, người có lỗi với ngài rất nhiều, ngàn lần mong ngài thay người giấu giếm, bằng không nếu để Đại tướng quân biết được, khoan nói y yêu thương ngài như thế, mà dù cho không nhận thức, cũng sẽ không tha cho Hoàng Thượng. Vì vậy Hoàng Thượng mới khẩn trương sợ hãi như vậy.”

Lí hoàng hậu cười nói: “Thì ra là thế, người thế nhưng cũng có hôm nay, sớm biết người sợ Thanh Hồng ca ca như vậy, ta khi trước nên cáo một trạng mới đúng.”

Liên Hương nói: “Hoàng Thượng còn nói, chỉ cần nương nương thay người che giấu, ngày sau tất có báo đáp, để nương nương rời khỏi nơi nước sôi lữa bỏng này. Lời này nô tỳ cũng không hiểu được, Hoàng Thượng đối nương nương từ trước đến nay luôn săn sóc. . . . . .” Nàng còn chưa dứt lời, Lí hoàng hậu đã cười khổ nói: “Đó bất quá là diễn cho ngoại nhân xem. Ta cùng với người làm phu thê gần ba năm, kỳ thật là hữu danh vô thực. Cứ mỗi đêm, nhìn người trằn trọc, trong lúc ngủ mơ chỉ kêu gọi một cái tên, thân là thê tử của người, phần chua xót này của ta nào có ai biết được.” Nói xong thở dài nói: “Liên Hương, ngươi chẳng lẽ vẫn chưa hiểu, trong rất nhiều giai lệ (người đẹp), Hoàng Thượng vì sao lại cố tình chọn ta, người là vì trả thù tội mà gia gia đã thiếu Thanh Hồng ca ca a. Những điều này ta cũng gia gia ngay từ đầu đã biết.”

Liên Hương đến tận đây mới vừa bừng tỉnh đại ngộ, thay Lí hoàng hậu thở dài thương xót, lại nghe nàng nói: “Gia gia ngày đó chỉ bằng lời nói phiến diện của Thanh Hồng ca ca, trong cơn phẫn nộ không hỏi rõ ràng, đã cùng Thái hậu hợp mưu ban chết y, tạo nên hậu họa hôm nay. Đây đều là nhân quả tuần hoàn, báo ứng đúng tội, ta cũng không lời nào oán hận. Hiện giờ cuối cùng hữu tình nhân sẽ thành quyến thuộc. . . . . .” Nói chưa xong, lệ đã rơi xuống.

Liên Hương vội an ủi nói: “Nương nương không cần đau buồn, hiện giờ Hoàng Thượng tuy rằng không có khả năng để Đại tướng quân rời đi, nhưng nhất định cũng sẽ vì ngài trải sẵn con đường sau này, nếu không Đại tướng quân quyết sẽ không thuận theo.” Nói xong lại nói: “Khúc mắc trong lòng mọi người suốt ba năm nay, nói vậy trong nửa ngày này, cũng đã tiêu tán, chúng ta đi vào thôi.” Nói xong cùng Lí hoàng hậu vào trong, đã thấy Thái Khang đang hướng Hoàng thượng tinh tế giảng thuật quá trình cứu Vệ Thanh Hồng ngày đó.

Heát chính vaên ñeä nguõ thaäp töù chöông
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện