CHƯƠNG 48
Hướng Dương cũng không có biện giải, chỉ nghiêng đầu, bỗng nhiên nói: “Cô nương, vừa rồi Lí thái y nói nếu muốn Hoàng Thượng có chuyển biến tốt đẹp, trừ phi Đại tướng quân sống lại có phải hay không?”
Liên Hương càng thêm bi thương, gật đầu nói: “Nói là nói như thế, nhưng Đại tướng quân đã quá thế ba năm , trong quan tài chắc cũng chỉ còn lại một đống xương khô, thì trong cậy được gì, nói ra lời này cũng bằng ngươi chưa nói gì.” Nói xong lại khóc lớn lên.
Hướng Dương gấp đến độ chân tay luống cuống, lắc đầu nói: “Cô nương ngày thường là người thông minh trầm ổn, sao đến lúc khẩn cấp cần thiết lại chẳng làm được việc gì thế này, còn có rất nhiều chuyện chờ cô nương xử lý đó. Hơn nữa, trong lòng ta có một ý tưởng, chỉ dám cùng cô nương nói, cô nương cứ như vậy, bảo ta mở miệng thế nào đây? Nếu thật là ta nghĩ nhiều, hại cô nương vui mừng không công một hồi, chẳng lẽ không phải càng là tội không thể tha .”
Liên Hương lau lệ, miễn cưỡng nói: “Ngươi nói cũng phải. Có ý tưởng gì cứ nói đi, đã đến nước này, còn có chuyện gì vui nữa chứ?”
Hướng Dương lúc này mới trầm ngâm lại, thật lâu sau nói: “Cô nương, y ta cân nhắc, Đại tướng quân chưa chắc đã chết thật.” Hắn vừa nói ra, hệt như tiếng sấm vang lên giữa trời trong, khiến Liên Hương chấn động dại ra ngay lập tức, sau một lúc lâu mới hồi thần lại, cả giận nói: “Lời này sao có thể nói lung tung? Đại tướng quân chết là ta tận mắt nhìn thấy, không phải ngươi cũng thấy sao? Đến khi chôn cất quan tài, từ đầu đến cuối có qua tay người khác không, sao giờ này lại nói mấy lời này, an ủi người khác cũng không cần dùng đến biện pháp này.”
Hướng Dương vội la lên: “Cô nương, ta chỉ là phỏng đoán, đây chỉ là trong lúc không có biện pháp nghĩ đến thôi. Cô nương hãy nghe ta nói hết lời. Cô nương có nhớ đêm Đại tướng quân chết, ta có nói với cô nương có gặp một tiểu thái giám giống ý trung nhân của ta không?”
Liên Hương thấy hắn nói trịnh trọng như vậy, không giống bộ dáng lung tung an ủi, không khỏi cẩn thận nhớ lại, nói: “Một đêm kia ta tâm thần đại loạn, làm sao nhớ được nhiều, bất quá tựa hồ như có chuyện này.”
Hướng Dương nói: “Có thế chứ. Sau chuyện ngày đó, cô nương tự nhiên không còn lòng dạ nào thay ta tìm kiếm, nhưng ta đã tự mình âm thầm thẩm tra, hỏi người ở khắp nơi, bọn họ đều nói trong cung không có thái giám nào như vậy. Cô nương không biết chứ, ý trung nhân của ta lớn lên cực kỳ mỹ mạo thanh tú, nếu có một người như vậy tồn tại, tất sẽ làm người khác chú ý. Cho dù là một kẻ cực kì bình thương, ta tìm kiếm suốt ba năm, vẫn là không tìm thấy người này. Huống chi ba năm nay trong cung cũng không thả người ra ngoài. Bởi vậy ta đã sinh ra nghi ngờ.”
Liên Hương nói: “Vậy thì đã sao. Chuyện đó cùng Đại tướng quân có quan hệ gì?”
Hướng Dương cười nói: “Cô nương ngươi đã quên, ta lúc trước nói qua, ý trung nhân của ta chính là một thư đồng thủ hạ của Thái Khang đại nhân.” Vừa dứt lời, Liên Hương đã”A” một tiếng hoảng hốt, run giọng nói: “Ngươi. . . . . . Ngươi là nói. . . . . . Ngươi là nói. . . . . .”
Hướng Dương gật đầu nói: “Phải, cô nương ngẫm lại xem, Thái Khang đại nhân cùng Đại tướng quân giao tình rất thâm hậu. Lúc Lão Thừa tướng quyết định sự sống chết của Đại tướng quân, ngài ấy không phải cũng có mặt sao? Có lẽ ngài ấy không nỡ để Đại tướng quân hàm oan mà chết, bởi vậy mới nghĩ một biện pháp để thư đồng của mình trà trộn vào cung nghĩ cách cứu viện thì sao?”
Liên Hương ngay cả thân thể cũng đứng không nổi , ngã ngồi trên một tàng đá lớn, một bên kích động nói: “Quả thật chuyện này có thể, Thái Khang đại nhân không chỉ là một người khôn khéo bình thường, ngay cả Đại tướng quân cũng phải sợ ba phần, huống hồ chung quy ta cảm thấy chuyện của Hoàng Thượng cùng Đại tướng quân, ngài ấy sớm đã biết được, thậm chí còn trợ giúp, ngài ấy lại là người đầu tiên biết chuyện thái hậu ban chết Đại tướng quân, có lẽ thật sẽ nghĩ biện pháp. . . . . . Nhưng. . . . . . nhưng . . . . . Đại tướng quân chết là chính mắt ta nhìn thấy, ngài ấy có thể nghĩ được biện pháp gì?”
Nàng đang trầm tư, Hướng Dương đã vừa cười nói: “Cô nương chỉ biết y khôn khéo, chắc còn chưa biết về mặt y dược ngài ấy cũng là một đại hành gia (người giỏi về một mặt nào đó) đúng không? Cũng không trách cô nương, chỉ sợ khắp thiên hạ chẳng mấy ai biết được chuyện này. Ta cũng là từ chỗ Viên Viên nghe được đấy. Cô nương sinh trưởng ở thâm cung, không biết thiên ngoại hữu thiên, nhất là trên giang hồ, những loại quái dược nhiều không đếm xuể. Biết đâu sẽ có một loại dược có thể cứu Đại tướng quân hoặc làm y giả chết khiến người khác không biết được thì sao?”
Liên Hương chỉ thấy tâm mình đang đập mãnh liệt, bỗng nhiên nói: “Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ cùng ngươi đi tìm Viên Viên của ngươi, hỏi cho rõ ràng, nếu. . . . . . Nếu quả thật trời cao mở mắt. . . . . .” Những lời còn lại nàng không dám nói nữa, sỡ rằng kết quả lại khiến nàng vui mừng vô ích.
Hướng Dương nói: “Cô nương biết cưỡi ngựa không?” Thấy Liên Hương gật đầu, hắn vui vẻ nói: “Như thế rất tốt, ta bây giờ đi dẫn ngựa, cô nương đi nhìn Hoàng Thượng. Viên Viên từ trước đến nay chỉ làm theo mệnh lệnh của chủ nhân, chưa chắc sẽ nói, chúng ta chỉ cầu y nói cho chúng ta biết nơi ở, sau đó đi tìm Thái Khang đại nhân mới là thượng sách.”
Liên Hương gật đầu nói: “Hảo, theo ý ngươi nói vậy.” Nói xong vội vàng chạy về tẩm cung, thấy dược thang trên bàn không hề thay đổi, thái hậu đã khóc đến hôn mê bất tỉnh, Lí hoàng hậu đàng kia vội việc dán hoàng bảng, quảng tìm danh y.
Heát chính vaên ñeä töù thaäp baùt chöông
Danh sách chương