CHƯƠNG 42

Long Triệt suy sụp ngã ngồi trên ghế, trong mắt lệ tựa như sơn tuyền rả rích bất tận, thật lâu sau mới hối hận đan xen nói: “Đa tình chích hữu xuân đình nguyệt, do vị ly nhân chiếu lạc hoa. Ta hiểu rồi, nhớ lại những lời một đêm kia, bị tỷ phu vô tình nói ra . Kỳ thật y đã sớm nhắc nhở ta, nhạc cực tất sinh bi, phàm chuyện gì cũng không thể đều như người ta mong muốn, mặc dù ta là hoàng đế cũng không ngoại lệ. Là ta quá đắc ý, căn bản không hề để những lời y nói trong lòng, người chân chính hại chết y là ta, hung thủ kỳ thật chính là bản thân ta, là bản thân ta a.” Nói xong hai tay ôm đầu, khóc rống không thôi.

Liên Hương buồn bả nói: “Không sai, Đại tướng quân dạy dỗ người từ nhỏ đến lớn, hiện giờ y dùng sinh mạng của bản thân dạy ngươi một khóa cuối cùng, dạy cho người một đạo lý thân là quân vương dễ hiểu nhất lại khó làm được nhất, Hoàng Thượng, người. . . . . . Người ngàn vạn lần đừng cho để một khang nhiệt huyết của y hóa thành đông lưu chi thủy (nước chảy về biển đông, ý nói, bỏ ra vô ích), thì Đại tướng quân dưới cửu tuyền, mới có thể mỉm cười đi gặp tiên hoàng cùng công chúa.”

Long Triệt thất thần đem mảnh hoa tiên nhìn một lần lại một lần, bỗng nhiên thở dài một hơi, đối Hướng Dương phất tay nói: “Thả đám người Lí Phong ra đi.” Nói xong lại vuốt ve mảnh hoa tiên, ngẩng đầu đối hai người thê thảm cười: “Các ngươi cũng xuống đi, để trẫm yên lặng một chút, không có truyền triệu, không được tiến vào quấy rầy.”

Hướng Dương cùng Liên Hương liếc nhau, thấy hắn đột nhiên trông tựa như một lão nhân gần đất xa trời, chỉ nói hắn bi thương cực kỳ, sinh tâm bi quan, nào dám rời đi, lại thấy Long Triệt lại cười nói: “Các ngươi không cần miên man suy nghĩ, trẫm dù có tâm đi theo tỷ phu, để y biết được, tất không chịu tha thứ trẫm, ai, dưới cửu tuyền, tuyệt không tương kiến. Thế thế sinh sinh, vĩnh bất tương phùng, trẫm. . . . . . sẽ chờ trăm năm sau tương tụ ( gặp nhau) , làm sao. . . . . . Dám cứ như thế này đi gặp y.”

Liên Hương nghe thấy mà tan nát cõi lòng, nhưng cũng yên lòng, cùng Hướng Dương rời đi. Chỉ để lại Long Triệt tĩnh tọa trong căn phòng tràn ngập những hồi ức đẹp đẽ.

Lần ngồi này trải qua ba ngày, trong ba ngày này hắn ngay cả cơm nước cũng không chạm vào. Liên Hương cố nhiên lo lắng không thôi, ngay cả Đoan Nghi thái hậu cũng mất chủ trương, phải xông vào, lại bị Hướng Dương ngăn cản. Chỉ nói Hoàng Thượng có lệnh, bất luận kẻ nào, nhất là đám người thái hậu lại càng không được phép vào tẩm cung nửa bước. Nàng một mình ban chết Vệ Thanh Hồng, đối Long Triệt khó tránh khỏi hổ thẹn, nào dám ngạnh vào. Mọi người chỉ có thể chìm trong lo lắng, chợt thấy cửa tẩm cung mở ra, Long Triệt thần thanh khí sảng tiêu sái bước ra, mặt tuy gầy đi trọn một vòng, nhưng tinh thần thật hoàn hảo. Đoan Nghi thái hậu nhẹ nhàng thở ra trước, lại nghe Long Triệt nói: “Mẫu hậu đến đây, vừa lúc, hài nhi cũng đang muốn tìm ngươi.” Lại hỏi Hướng Dương: “Lão Tể tướng cùng Phương Nguyên, Thái Khang đã mời tới chưa?”

Hướng Dương khom người nói: “Phụng Hoàng Thượng ý chỉ, Lý đại nhân bọn họ đã chờ bên ngoài nửa ngày .”

Long Triệt gật đầu, cười nói: “Tốt lắm, cho bọn họ vào đi, trẫm có chuyện muốn nói với bọn họ.” Lại nhìn phía Liên Hương nói: “Ngươi cùng Trọng Quang, Hướng Dương ở đây trông chừng, không cho bất cứ ai vào.” Nói xong lại bước vào, Đoan Nghi thái hậu mặt lộ vẻ bất an, cũng chỉ có thể vào theo, tiếp theo là đám người Lí Phong đến. Cửa tẩm cung “Ba” một tiếng đóng lại.

Liên Hương cùng Hướng Dương khiển lui mọi người, đi đến tảng đá dưới một gốc đại thụ ngồi, ánh mắt đều nhìn về hướng tẩm cung, không biết Hoàng Thượng đến tột cùng cố chủ ý gì. Ánh mắt Lí Trọng Quang lại chuyển đến mặt bọn họ, bỗng nhiên trầm thanh nói: “A tỷ, chân tướng mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào, ngươi hiện tại cũng nên nói cho ta biết chứ?”

Liên Hương bị hắn làm hoảng sợ, nói: “Ngươi nói cái gì? Cái gì chân tướng?”

Lí Trọng Quang hổ mục rưng rưng, giọng khàn khàn nói: “Ngươi lúc trước hướng ta cam đoan ra sao? Nói Đại tướng quân ở trong cung, tất nhiên vô sự. Nhưng bây giờ thì sao? Xưa nay có bệnh cũ, bạo bệnh rồi mất? Những lời này ngươi dung hống hài tử thì được thân thể, Đại tướng quân, ta tối rõ ràng. Sao bỗng nhiên bạo bệnh qua đời? Chuyện tới giờ, ngươi cũng nên cho ta một câu giải thích?”

Liên Hương nhìn khuôn mặt đệ đệ bi thống cực kỳ không khỏi thở dài, nhẹ giọng nói: “Có một số việc, vẫn là không biết thì tốt hơn, Trọng Quang, ngươi chỉ cần kế thừa nguyện vọng của Đại tướng quân, hảo hảo phụ tá Hoàng Thượng là được. Mặt khác đừng nên hỏi nhiều như vậy.”

Nàng vừa nói xong, Lí Trọng Quang nghi hoặc, trầm thanh hỏi: “Chẳng lẽ là Hoàng Thượng? Thật là Hoàng Thượng sợ Đại tướng quân công cao chấn chủ, vĩ đại bất điệu, cho nên âm thầm hạ độc thủ sao?”

Liên Hương nhanh tay che miệng hắn, vội vàng trách mắng: “Ngươi muốn chết sao. Nói lung tung gì đó?”

Lí Trọng Quang một phen đẩy nàng ra, cố chấp nói: “Ta mặc kệ sống chết chỉ muốn có một lý do, a tỷ, ngươi không sợ kết cục hiện giờ của Đại tướng quân chính là tương lai của ta sao?”

Không chờ Liên Hương trả lời, Hướng Dương đã vội la lên: “Lý tướng quân, ngươi chớ oan uổng Hoàng Thượng, hắn đối Đại tướng quân một lòng thắm thiết, sao có thể hạ độc thủ, nếu không có thái hậu. . . . . .” Lời còn chưa dứt, đã bị Liên Hương lớn tiếng ngăn lại, nhìn ánh mắt Lí Trọng Quang khiếp sợ, liền biết đệ đệ đã biết hơn phân nửa, chỉ phải bất đắc dĩ nói: “Tóm lại, chuyện này bị thương tổn sâu nhất chính là Hoàng Thượng cùng Đại tướng quân. Ngươi không được phỏng đoán lung tung như vậy, chỉ uổng công làm tổn thương linh hồn người đã chết cùng tâm của Hoàng Thượng.” Nói xong kéo hắn đang ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn về phía tẩm cung, ước chừng lại qua nửa canh giờ, mới thấy hai cánh cửa của đại môn đang đóng chặt”Chi nha” một tiếng, chậm rãi mở ra .

Heát chính vaên ñeä töù thaäp nhò chöông
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện