CHƯƠNG 15
Ngự hoa viên trong trời chiều càng lộ ra vẻ xinh đẹp, Long Triệt cùng vài cung nữ thái giám lẳng lặng đi ngang qua, từng cơn gió mang theo mùi hoa thấm nhập tâm tư, cho người ta một cảm giác thật thoải mái, Long Triệt từ khi tự mình chấp chính thì vẻ trẩm tĩnh luôn ngự trên gương mặt hắn, cũng không khỏi khẽ lộ ra một nụ cười hiếm thấy. Bất quá chỉ có Liên Hương biết, cái khẽ cười này của hắn cũng phải là vì cảnh đẹp nơi ngự hoa viên, chín trên mười là đang trở về cảnh tay chân sảng khoái ngày hôm qua.
Thế là vừa cười vừa tiến lên hỏi: “Hoàng Thượng người đang nghĩ gì mà cao hứng đến vậy? Cười thật vui nha?” Long Triệt liếc ngang qua nàng một cái, cũng nhẹ nhàng cười nói: “Ngươi không biết sao? Còn hỏi trẫm.” Nói xong lại thoải mái đích hít một hơi nói: “Mới nghĩ tới một chút mà đã tiêu hồn thực cốt(*), uyển chuyển vô cùng a. Chỉ tiếc chưa làm được đến cùng, bất quá không lo, dù sao ngày hôm đó cũng đã không còn xa nữa.”
Hai người nhỏ giọng cười nói bí ngữ, chợt thấy nha đầu của Thái hậu tên gọi Tiểu Liên đi đến trước mặt, thi lễ nói: “Thái hậu thỉnh Hoàng Thượng đến, có có một tin thật tốt muốn cùng người bàn bạc.” Nói xong chỉ cười khanh khách không ngừng, Liên Hương hỏi nàng cũng không nói, chỉ nói: dù sao tới rồi sẽ biết. Nói xong liền đi trước dẫn đường.
Liên Hương cùng Long Triệt kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, Thái hậu đã lâu không màng bất cứ chuyện gì, hôm nay sao lại có chuyện đại sự? Xem ra còn là một tin vui. Liên Hương nghĩ lại bộ dáng Vệ Thanh Hồng lúc sắp rời khỏi, trong lòng đã đoán ra được tám phần, nhưng cũng không dám nói thẳng, chỉ theo Long Triệt đến Từ Phượng cung, sau khi bái kiến, Long Triệt ngồi xuống, chỉ thấy Thái hậu trên mặt mang theo tươi cười nói: “Thời gian trôi đi thật mau, chỉ chớp mắt Hoàng Thượng đã lớn như vậy, ai gia chẳng ngờ lại không biết chút gì, ai, cả cái chức trách của người mẫu thân ta cũng làm không tròn, may mắn còn có tỷ phu ngươi, hài tử kia thận trọng, nhắc nhở ai gia.” Nói xong lại quan sát Long Triệt vài lần, thở dài: “Hài nhi của ta ngày càng anh tuấn , lại là một thế hệ đế hoàng, thật không biết nữ nhân ra sao mới xứng với ngươi, xứng với cái vị trí quốc gia chi mẫu này a?”
Long Triệt lúc trước mặc dù không biết dụng ý của Thái hậu, tuy vậy vẫn có một dự cảm không tốt, hiện giờ vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy tâm hệt như bị giáng một búa nặng, mặt đột nhiên biến sắc, trầm thanh nói: “Mẫu hậu, là tỷ phu nói với ngươi muốn ta lập hậu sao?”
Thái hậu vẫn chưa cảm nhận được sự giận dữ của hắn, còn vui mừng nói: “Đúng vậy, nếu không có Thanh Hồng nhắc nhở, mẫu hậu thật sẽ quên chuyện này a, ai, ta vẫn chỉ xem ngươi như một hài tử, nhưng ngươi đã tự mình chấp chính, đã sớm không phải hài đồng, nghĩ một chút thật đúng là mẫu hậu sơ sẩy, Triệt nhi, ngươi thích dạng nữ tử như thế nào? Hiện trong nhà các vương công quý tộc cũng có khá nhiều nữ hài nhi, không bằng trước tuyển từ bọn họ được không? Ngươi có biết, các nàng. . . . . .”
Nàng còn chưa dứt lời, Long Triệt đã lạnh lùng ngắt lời nói: “Mẫu hậu không cần phải nói, việc này hài nhi trong lòng tự có tính toán.”
Thái hậu mừng rỡ nói: “Là thật sao? Nói như vậy, Hoàng Thượng trong lòng đã chọn được người nào rồi sao? Thật là, ngươi sao không nói sớm cho mẫu hậu biết, ngày mai tỷ phu ngươi còn muốn khi lâm triều đề cập đến chuyện này, ngươi nên hảo hảo cùng y thương lượng, lắng nghe chủ ý của y một chút.”
Long Triệt làm sao còn có tâm tư nói chuyện, lung tung đáp ứng xong, liền vội vàng cáo từ trở về, Liên Hương thấy vẻ mặt ngụy trang của hắn lập tức tiêu tán, trong mắt lộ ra dày đặc sát khí, vội sợ tới mức gọi một vài tiểu thái giám đến trước mặt nói: “Mau trở về đem tất cả nhựng thứ danh quý cổ ngoạn (**) giấu đi, đổi một vài món không đáng tiền vào, nhanh đi.”
Hai tiểu thái giám đi như bay, bên này Long Triệt mặt trầm như nước nhắm thẳng tẩm cung bước vào, Liên Hương nháy mắt vội khiển lui tả hữu, bản thân bước lên bồi cười nói: “Hoàng Thượng không nên nóng giận, Đại tướng quân cũng là hảo tâm thôi. . . . . .” Nói chưa xong, đã bị Long Triệt u mịch liếc một cái, nhất thời rốt cuộc nói không xong, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói một tiếng”Câm miệng” , sau đó cũng không quay đầu lại mà đi thẳng. Thầm nghĩ: xem ra Hoàng thượng lần này tức giận thật rồi, người chưa bao giờ nói nặng lời với ta như vậy. Đại tướng quân, nô tỳ là không thể giúp gì được rồi, ngài tự cầu nhiều cho mình đi.
Quả nhiên, mới vừa trở lại tẩm cung, phút chốc liền truyền ra những thanh âm “Binh lách cách bang”, Liên Hương đứng bên cạnh, cũng không dám khuyên can, chỉ may mắn mình nhanh tay nhanh chân, nếu không những bất thế trân phẩm(***) này sẽ lại gặp đại nạn. Xem sắc mặt Long Triệt lúc đỏ lúc trắng, cũng không lên tiếng, chỉ ra sức đập các thứ đồ vật, không khỏi lại lo lắng hắn nhẫn nhiều sẽ hại thân.
Không dễ đập hết những thứ có thể đập , ngay cả bàn ghế đều không thoát khỏi nạn tai ương. Long Triệt mới ngừng tay, ngẩm lại bản thân trong chốc lát đã làm quá, bỗng nở nụ cười, Liên Hương nghĩ hắn tức điên, sợ tới mức bước lên phía trước dò xét, đã thấy Long Triệt xoay người nói: “Ngươi không cần lo lắng, trẫm không điên, chẳng qua bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý thôi.” Lại cười lạnh lẩm bẩm: “Tỷ phu, đây là tự ngươi đưa nhược điểm của mình ra tận cửa, không được trách trẫm.” Nói xong lại cười ha ha rời đi, để lại Liên Hương vẫn chưa nghĩ thông.
Lâm triều ngày kế tiếp, sau khi bách quan tấu xong bản tấu, Long Triệt nhân tiện nói: “Các khanh gia ai còn có bản tấu, thì tấu lên, nếu không còn bản tấu thì bãi triều đi.” Nói xong hai mắt liền nhanh chóng nhìn chăm chú Vệ Thanh Hồng, quả thấy y bước ra khỏi hàng mà nói: “Hoàng Thượng, thần có bản tấu.”
Long Triệt dày cười nói: “Nga, vậy nói đi.” Liền nghe Vệ Thanh Hồng cương quyết tấu: “Hoàng Thượng hiện giờ cũng đã trưởng thành, cũng đã tự mình chấp chính, cũng là lúc nên chọn lựa một nữ tử thích hợp, lập quốc mẫu, sớm ngày vì Đại Phạm lưu lại hậu đại long tử.”
Long Triệt cũng không giận, ngược lại cười nói: “Chuyện này trẫm cũng không nghĩ đến, hiện giờ bỗng nhiên nhắc tới, những nữ tử trẫm biết cũng có mấy người ? Không biết Đại tướng quân đã nhắm được nữ nhân nhà ai, nói ra đi, trẫm cũng tiện tham khảo.”
Thái Khang tim vốn đã đập thình thịch, chợt thấy Hoàng Thượng có thái độ như vậy, không khỏi kinh ngạc, lại suy nghĩ một chút, hắn là người thập phần thông minh, lập tức sáng tỏ, trong lòng không khỏi hét lớn: nguy rồi.
Chú giải:
(*)Tiêu hồn thực cốt: trạng thái ngây ngất sau khi …. Tự hiểu vậy, cái này tử điển nó dịch ko phải ta nga.
(**)Danh quý cổ ngoạn: đồ cổ quý giá…
(***) Bất thế trân phẩm: vật phẩm quý giá hiếm có…
Heát chính vaên ñeä thaäp nguõ chöông