Trong bức ảnh trên bảng tuyên truyền, mặt mày lạnh lùng, ngũ quan rõ ràng, nếu không mặc đồng phục cảnh sát, ngược lại giống một quý công tử thanh lãnh hơn.
Còn bên cạnh, miệng cười nhếch mép, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn, chính là anh trai ruột của cô, Cố Trinh.
Vậy, đây là nơi anh trai cô làm việc và cảnh sát cô gặp là đồng nghiệp của anh ấy? Cố An âm thầm quyết tâm, chờ anh trai về, nhất định phải nhờ anh ấy giúp đỡ để cảm ơn người đó thật tốt.
Ra khỏi cổng sở công an, cô gọi taxi: "Bác tài, đến Châu Ký Giai Viên."
Xe taxi một đường đi về phía đông, cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, đi qua cổng trường Trung học số 1 thành phố Kinh, đúng giờ tan học, học sinh mặc đồng phục xanh trắng đi ra không ngớt. Lại qua hai ngã tư, taxi dừng trước cổng Châu Tế Giai Uyển.
Ánh mắt vừa nhìn đã thấy nơi đây tràn ngập cây xanh, công viên trong tiểu khu đều là các em nhỏ vừa tan học từ nhà trẻ, líu ríu cãi nhau, nồng đậm sức sống.
Cố An xuống xe, mua một ly trà sữa ngọt để an ủi chính mình.
Khi lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, cô thấy trên app màu xanh lá có hiện một chấm tròn màu đỏ.
Tin nhắn từ WeChat của Cố Trinh lẳng lặng nằm trong điện thoại, đúng lúc cô gặp sự cố.
[Bạn thân của anh hai có tình huống đặc biệt, cần tạm thời ở nhờ, thời gian không lâu đâu, em đến thì bấm chuông là được.]
[Khứa này tuy đẹp trai nhưng tính khí cáu kỉnh, em ở tầng gác, không có việc gì thì đừng lảng vảng trước mặt nó.]
Sao mà nhiều chú cảnh sát đã đẹp trai còn cáu kỉnh thế.
Hôm nay cô sắp gặp người thứ hai rồi.
Khu này quá rộng, Cố An đi loanh quanh vài vòng, đến nửa tiếng sau mới tìm thấy tòa số 11, phòng 1101.
Cô hút một ngụm trân châu, nhấn chuông cửa.
Vị ngọt ngào của trà sữa làm dịu đi nỗi sợ, viên trân châu mềm mềm dai dai, còn chưa kịp nuốt, cửa đã mở.
Vóc dáng người mở cửa vô cùng cao lớn, cô cao 1m6, lúc nhìn anh ta phải ngẩng đầu lên.
Anh mặc áo phông trắng rộng và quần thể thao màu đen ngắn tới đầu gối, người gầy gò cao thẳng, mặt lại trắng trẻo, lúc cúi đầu tóc mái đen hơi rối, trông như một sinh viên.
Trên khuôn mặt thanh tú đó là sự mất kiên nhẫn không thèm che giấu.
Cố An nuốt cả viên trân châu, mắt trợn tròn xoe.
Thì ra là anh ấy!
Từ góc độ cô nhìn lên, có thể thấy vết xước đỏ dưới cằm anh, là do hôm nay vật lộn với nghi phạm làm bị thương.
"Tìm ai?" Giang Nghiễn mở miệng hỏi, giọng khàn khàn do mới ngủ dậy, pha chút giọng mũi.
Mấy ngày liền thức đêm khiến đầu óc mơ hồ, anh đến nhà Cố Trinh chọn một phòng vừa chợp mắt. Lúc này đột nhiên bị ai đó đánh thức đột ngột, mắt anh còn chưa hoàn toàn lấy lại tiêu cự, chỉ thấy đó là một sinh vật nhỏ loài người lùn muốn chạm đất.
Sinh vật nhỏ loài người kia ngồi trên vali, tóc dài buộc thành búi nhỏ trên đỉnh đầu, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh.
Trong miệng cô bé còn nhấm nháp ống hút trà sữa, cốc trà sữa đặt trong túi trước váy yếm, trên người còn đeo chéo một cái túi quả dứa, trông như một cây bắn đậu hà lan lộn ngược.
(*) Cây bắn đậu hà lan:
undefined
Cây đậu bắn rột rột rột phun đậu hà lan, còn cô kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, hút rột rột rột từng viên trân châu.
"Chào anh!" Sinh vật nhỏ loài người đứng im vài giây, nuốt xuống viên trân châu trong miệng, từ trên vali đứng xuống, nở nụ cười lộ ra răng khểnh nhọn: "Hôm nay cảm ơn anh nhé!"
"Em là… của Cố Trinh?" Giang Nghiễn mím môi, hiện ra lúm đồng tiền nhẹ, gương mặt lạnh lùng tuấn tú bỗng toát lên vẻ thiếu niên.
"Em gái ạ." Âm thanh của sinh vật nhỏ loài người giòn tan, mắt to nhìn anh không chớp một cái: "Em tên là Cố An."
Hai người đứng ở cửa, một người như thẩm vấn tội phạm, một người như bạn nhỏ mầm non trả lời câu hỏi của giáo viên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trà sữa trong túi Cố An đã uống hết, cô mím môi đang không biết nói gì thì có một bàn tay trắng lạnh nhấc vali của cô, mùi sữa tắm bạc hà phảng phất ở đầu mũi.
"Mời vào."
—
Nhà của Cố Trinh có gác xép riêng, gác xép có nhà vệ sinh độc lập, từ cửa sổ uốn vòm có thể nhìn thấy bầu trời và những đám mây bồng bềnh. Giường đặt ngay bên cửa sổ, chăn gối phồng phồng, mềm mại tỏa ra hương nắng ấm.
Khi còn nhỏ, trước khi bố mẹ ly hôn, Cố An xem hoạt hình, chỉ vào căn gác xép trong phim và nói với Cố Trinh: "Cố Trinh, em thích căn nhà như thế này, có thể ôm cả sao và trăng ngủ cùng!"
Cô nhắn tin báo bình an cho Cố Trinh, trong lúc chờ tin nhắn, cô đi xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc kháng viêm và băng dán.
Giang Nghiễn vừa dính gối đầu mới ngủ được một lát thì chuông cửa lại vang lên.
Cửa mở, trước mặt anh là cô bé chỉ cao tới ngực anh, ngẩng mặt lên nhìn anh, có chút áy náy: "Ngại quá, em vẫn chưa có chìa khóa..."
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, còn pha chút trẻ con, răng khểnh nhỏ lộ ra đầy đáng thương.
Giang Nghiễn vô tình nhớ đến những chú cún con Becgie Đức vừa sinh ở trại cảnh khuyển.
"Ừm."
Tất cả sự khó chịu trên khuôn mặt anh đều được thu lại, Giang Nghiễn lạnh lùng sắc mặt vô cảm, vừa định xoay người về phòng thì bị cô bé kéo vạt áo.
Anh cúi xuống, cô lập tức buông tay. Đôi mắt tròn to, đuôi mắt điềm đạm rủ xuống, khi ngẩng đầu nhìn anh càng thêm ngoan ngoãn, vô tội.
"Còn chuyện gì nữa?"
Sinh vật nhỏ loài người mấp máy môi, rồi dùng ngón tay trắng mịn chỉ vào khóe miệng và cằm của mình, ra hiệu cho anh: "Anh bị trầy xước ở đây và ở đây."
Cô giơ cao thứ gì đó trong tay lên trước mặt anh, mím môi cẩn thận nhìn anh.
Đó là thuốc kháng viêm và băng keo cá nhân hình SpongeBob màu vàng.
"Phải bôi thuốc, nếu không sẽ lâu lành lắm."
Chỉ là trầy xước ngoài da thôi mà.
Bọn họ là cảnh sát chẳng cần chú ý nhiều như vậy.
"Không cần."
Anh vừa nói xong, đôi môi cô bé đang cười cong cong, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy xụ xuống từ từ.
Bộ dạng tội nghiệp đó, không hiểu sao khiến anh nhớ lại một hình ảnh nhỏ bé trong ký ức sâu xa.
Năm đó ở phương Nam, cũng có một bé con buộc búi tóc.
Chạy lon ton theo sau anh, là một bé lắm lời, miệng nhỏ líu lo không ngừng:
"Anh ơi, anh bị thương à?"
"Anh ơi, anh còn đau không?"
"Anh ơi, kẹo của em có thể chia cho anh một viên, chỉ một viên thôi..."
Anh bị làm phiền đến mức không nhịn được, nhíu mày nhìn cô: "Em ồn ào quá."
Thành công làm cô bé đang ôm lọ kẹo định khoe sững sờ trong giây lát.
Bánh bao nhỏ đông cứng trong một giây, đúng lúc anh tưởng cô sắp khóc, cô chớp mắt, cười híp mắt, răng thưa vì đang thay răng, vừa xấu vừa đáng yêu: "Thì ra! Anh biết nói chuyện!"
Anh bị tức cười, hỏi: "Em tên gì?"
Cô bé nghiêm mặt, chắp tay sau lưng, lắp bắp đánh vần: "gu-an-guan."
Mãi đến khi anh rời đi, vẫn không biết chữ "guan" đó là chữ nào.
Fact: pinyin của Cố An là [gù ān]
Lúc bảy giờ tối, có ai đó gõ cửa gác xép.
Cố An lạch bạch chạy tới mở cửa, Giang Nghiễn đứng ở cửa: "Tối nay trong đội có liên hoan, Cố Trinh bảo anh dẫn em theo."
"A! Được ạ!" Cố An ngước lên, trước mặt là một anh chàng đẹp trai da trắng, chỉ có điều cằm anh lộ ra cái đầu nhỏ của SpongeBob, tạo nên một sự đối lập đáng yêu kỳ lạ.
Cô và SpongeBob mắt lớn trừng mắt nhỏ trong giây lát, không nhịn được mà nhếch môi cười.
Giang Nghiễn khẽ ho một tiếng: "Xuống dưới chờ em."
Sau khi thành phố Kinh chuyển sang mùa thu, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Ban ngày vẫn mặc áo ngắn tay và váy yếm, nhưng buổi tối, Cố An đã khoác thêm áo hoodie dài tay.
Cô len lén liếc nhìn Giang Nghiễn đang lái xe, gò má anh trắng trẻo, sống mũi vô cùng cao.
Hai người không nói gì trên suốt đường đi, cho đến khi chiếc SUV màu đen đi ngang qua một tiệm lẩu, Giang Nghiễn đánh tay lái.
Anh lùi xe vào chỗ đỗ, một tay nhàn nhã đặt trên vô lăng, tay kia đặt sau ghế của cô.
Khuôn mặt không tì vết của anh như được chạm khắc từ ngọc trắng, gần ngay bên cạnh cô, cằm hơi nhấc lên, có lẽ khoảng cách quá gần hoặc là da anh quá trắng, cô có thể nhìn thấy gốc râu màu xanh trên cằm anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Một lát nữa có mấy anh em trong đội." Anh dường như là vì có quan hệ với anh trai nên phải giúp đỡ chăm sóc cô, giọng nói cứng nhắc thử giao lưu với cô: "Cố Trinh hơn chín giờ mới đến."
Cố An gật đầu, trong mũi toàn mùi bạc hà pha chút chanh trên người anh, giọng nói lạnh lùng nhưng khi nói lại có hơi thở ấm áp, như có như không lướt qua tai cô.
Cô ngồi ở ghế phụ, không dám nhúc nhích, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp.
Sợ chỉ cần hơi quay đầu một chút là sẽ chạm vào mặt anh...
Trước tiên anh tháo dây an toàn cho cô rồi xuống xe, đi vòng sang bên cạnh mở cửa xe cho cô.
Anh không mặc cảnh phục, chỉ mặc áo ngắn tay trắng, bên ngoài tùy tiện khoác áo jacket đen, quần dài đen, đôi chân dài thẳng tắp, chỉ có vai lưng thẳng đứng còn giữ lại chút đặc thù nghề nghiệp.
Mưa rơi lác đác, chân anh vừa dài, bước chân lại lớn, Cố An vội trùm mũ áo hoodie lên đầu, sợ bị lạc.
Những chàng trai trong đội điều tra hình sự sau khi hoàn thành nhiệm vụ đến thẳng tiệm lẩu, bôn ba mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn bữa cơm nóng, vừa nhủ thầm mong đồ ăn mau lên, vừa cầu nguyện điện thoại đừng reo để đêm nay có thể ngủ một giấc ngon lành.
"Sắp chết đói rồi."
"Giang Nghiễn sao còn chưa tới? Gọi điện hỏi xem tới đâu rồi?"
"Đến rồi."
"Bạn gái hả? Thế này cũng quá nhỏ rồi."
Mọi người nhìn thấy phía sau vị cảnh sát mặt lạnh được mệnh danh là "giấc mơ của thiếu nữ khu vực", "chàng rể lý tưởng của cán bộ phân khu" là một cô bé.
Đỉnh đầu cô bé chắc chỉ đến bả vai Giang Nghiễn, mũ áo hoodie đội trên đầu, chỉ lộ ra gò má trắng trẻo mềm mại, trông như một viên kẹo bông di động.
"Chà, cô bé này là ai đây?"
"Đây là khai thông lãnh cảm trong truyền thuyết?!"
"Đây chẳng phải là người báo án hôm nay à."
"Hôm nay người báo án nào? Người xin số điện thoại mà nhận được số 110 rồi khóc bỏ chạy đó hả?"
"Không, đây là người khác."
"Nhìn chênh lệch tuổi tác này... Chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé?"
"Đồng nghiệp của anh trai em." Giang Nghiễn cúi đầu, Cố An "a" một tiếng rồi cười cười, trong môi trường lạ lẫm, răng khểnh nhỏ cũng ẩn ẩn căng thẳng.
Anh lại giới thiệu cô với đồng nghiệp: "Em gái Cố Trinh."
"Cố Trinh có em gái đáng yêu vậy sao?"
"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không giống Cố Trinh chút nào!"
Giang Nghiễn cúi đầu, cô bé ngoan ngoãn chào hỏi xong thì trở nên rụt rè, cúi đầu, lông mi dày rủ xuống, môi mím chặt thành một đường.
"Ăn cơm trước đã."
Giang Nghiễn lên tiếng, thành công chuyển sự chú ý của mọi người, đặc biệt là khi nhìn thấy trên cằm Giang Nghiễn dán băng keo hình SpongeBob hoàn toàn không phù hợp với khí chất, ánh mắt họ trở nên đầy ẩn ý.
"Cái gì đây, bị cô gái nào cắn à?"
"Miếng băng dán dễ thương thế này, chắc là cô gái nào dán phải không?"
Cả đám trẻ ranh to xác trong đội tụ lại, miệng nói không ngừng.
Khuôn mặt Cố An gần như ngay lập tức đỏ bừng lên, còn ngày càng nóng hơn.
Ngay sau đó, cô bị Giang Nghiễn kéo nhẹ vào phía trước.
Mùi chanh thanh mát nhẹ nhàng dễ chịu từ người anh ùn ùn bao quanh.
Ánh mắt cô dọc theo cổ áo khoác đen nhìn lên, Cố An đơ người nhìn thẳng vào mắt anh, mới nhận ra, anh không chỉ có má lúm đồng tiền mà còn có đôi mắt xinh đẹp quá mức.
Đồng tử trong suốt, là màu đen thuần khiết, khóe mắt sắc bén, mắt hai mí từ khóe đến đuôi mắt dần mở rộng, đường cong tinh tế làm người ta kinh ngạc.
Nhiệt độ nóng bỏng từ gò má lan đến tai, nhịp tim không theo quy luật trở nên ngày càng rõ ràng.
Đúng lúc đó, ngón tay thon dài của anh cách mũ áo hoodie chạm vào tai cô, mọi âm thanh ồn ào xung quanh đều bị chặn lại.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, khóe mắt và lông mày đều không kiên nhẫn, chỉ vì khoảng cách quá gần, mọi đường nét trên môi anh đều rõ ràng, Cố An đọc được khẩu hình môi anh.
Giọng nói rất thấp và rất nhẹ dường như từ trên đỉnh đầu rơi xuống :
"Có trẻ con ở đây, miệng sạch sẽ một chút."
Còn bên cạnh, miệng cười nhếch mép, vừa nhìn đã biết không phải người đứng đắn, chính là anh trai ruột của cô, Cố Trinh.
Vậy, đây là nơi anh trai cô làm việc và cảnh sát cô gặp là đồng nghiệp của anh ấy? Cố An âm thầm quyết tâm, chờ anh trai về, nhất định phải nhờ anh ấy giúp đỡ để cảm ơn người đó thật tốt.
Ra khỏi cổng sở công an, cô gọi taxi: "Bác tài, đến Châu Ký Giai Viên."
Xe taxi một đường đi về phía đông, cô nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, đi qua cổng trường Trung học số 1 thành phố Kinh, đúng giờ tan học, học sinh mặc đồng phục xanh trắng đi ra không ngớt. Lại qua hai ngã tư, taxi dừng trước cổng Châu Tế Giai Uyển.
Ánh mắt vừa nhìn đã thấy nơi đây tràn ngập cây xanh, công viên trong tiểu khu đều là các em nhỏ vừa tan học từ nhà trẻ, líu ríu cãi nhau, nồng đậm sức sống.
Cố An xuống xe, mua một ly trà sữa ngọt để an ủi chính mình.
Khi lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, cô thấy trên app màu xanh lá có hiện một chấm tròn màu đỏ.
Tin nhắn từ WeChat của Cố Trinh lẳng lặng nằm trong điện thoại, đúng lúc cô gặp sự cố.
[Bạn thân của anh hai có tình huống đặc biệt, cần tạm thời ở nhờ, thời gian không lâu đâu, em đến thì bấm chuông là được.]
[Khứa này tuy đẹp trai nhưng tính khí cáu kỉnh, em ở tầng gác, không có việc gì thì đừng lảng vảng trước mặt nó.]
Sao mà nhiều chú cảnh sát đã đẹp trai còn cáu kỉnh thế.
Hôm nay cô sắp gặp người thứ hai rồi.
Khu này quá rộng, Cố An đi loanh quanh vài vòng, đến nửa tiếng sau mới tìm thấy tòa số 11, phòng 1101.
Cô hút một ngụm trân châu, nhấn chuông cửa.
Vị ngọt ngào của trà sữa làm dịu đi nỗi sợ, viên trân châu mềm mềm dai dai, còn chưa kịp nuốt, cửa đã mở.
Vóc dáng người mở cửa vô cùng cao lớn, cô cao 1m6, lúc nhìn anh ta phải ngẩng đầu lên.
Anh mặc áo phông trắng rộng và quần thể thao màu đen ngắn tới đầu gối, người gầy gò cao thẳng, mặt lại trắng trẻo, lúc cúi đầu tóc mái đen hơi rối, trông như một sinh viên.
Trên khuôn mặt thanh tú đó là sự mất kiên nhẫn không thèm che giấu.
Cố An nuốt cả viên trân châu, mắt trợn tròn xoe.
Thì ra là anh ấy!
Từ góc độ cô nhìn lên, có thể thấy vết xước đỏ dưới cằm anh, là do hôm nay vật lộn với nghi phạm làm bị thương.
"Tìm ai?" Giang Nghiễn mở miệng hỏi, giọng khàn khàn do mới ngủ dậy, pha chút giọng mũi.
Mấy ngày liền thức đêm khiến đầu óc mơ hồ, anh đến nhà Cố Trinh chọn một phòng vừa chợp mắt. Lúc này đột nhiên bị ai đó đánh thức đột ngột, mắt anh còn chưa hoàn toàn lấy lại tiêu cự, chỉ thấy đó là một sinh vật nhỏ loài người lùn muốn chạm đất.
Sinh vật nhỏ loài người kia ngồi trên vali, tóc dài buộc thành búi nhỏ trên đỉnh đầu, ánh mắt ngơ ngơ ngác ngác nhìn anh.
Trong miệng cô bé còn nhấm nháp ống hút trà sữa, cốc trà sữa đặt trong túi trước váy yếm, trên người còn đeo chéo một cái túi quả dứa, trông như một cây bắn đậu hà lan lộn ngược.
(*) Cây bắn đậu hà lan:
undefined
Cây đậu bắn rột rột rột phun đậu hà lan, còn cô kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn, hút rột rột rột từng viên trân châu.
"Chào anh!" Sinh vật nhỏ loài người đứng im vài giây, nuốt xuống viên trân châu trong miệng, từ trên vali đứng xuống, nở nụ cười lộ ra răng khểnh nhọn: "Hôm nay cảm ơn anh nhé!"
"Em là… của Cố Trinh?" Giang Nghiễn mím môi, hiện ra lúm đồng tiền nhẹ, gương mặt lạnh lùng tuấn tú bỗng toát lên vẻ thiếu niên.
"Em gái ạ." Âm thanh của sinh vật nhỏ loài người giòn tan, mắt to nhìn anh không chớp một cái: "Em tên là Cố An."
Hai người đứng ở cửa, một người như thẩm vấn tội phạm, một người như bạn nhỏ mầm non trả lời câu hỏi của giáo viên.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Trà sữa trong túi Cố An đã uống hết, cô mím môi đang không biết nói gì thì có một bàn tay trắng lạnh nhấc vali của cô, mùi sữa tắm bạc hà phảng phất ở đầu mũi.
"Mời vào."
—
Nhà của Cố Trinh có gác xép riêng, gác xép có nhà vệ sinh độc lập, từ cửa sổ uốn vòm có thể nhìn thấy bầu trời và những đám mây bồng bềnh. Giường đặt ngay bên cửa sổ, chăn gối phồng phồng, mềm mại tỏa ra hương nắng ấm.
Khi còn nhỏ, trước khi bố mẹ ly hôn, Cố An xem hoạt hình, chỉ vào căn gác xép trong phim và nói với Cố Trinh: "Cố Trinh, em thích căn nhà như thế này, có thể ôm cả sao và trăng ngủ cùng!"
Cô nhắn tin báo bình an cho Cố Trinh, trong lúc chờ tin nhắn, cô đi xuống hiệu thuốc dưới lầu mua thuốc kháng viêm và băng dán.
Giang Nghiễn vừa dính gối đầu mới ngủ được một lát thì chuông cửa lại vang lên.
Cửa mở, trước mặt anh là cô bé chỉ cao tới ngực anh, ngẩng mặt lên nhìn anh, có chút áy náy: "Ngại quá, em vẫn chưa có chìa khóa..."
Giọng nói mềm mại, ngọt ngào, còn pha chút trẻ con, răng khểnh nhỏ lộ ra đầy đáng thương.
Giang Nghiễn vô tình nhớ đến những chú cún con Becgie Đức vừa sinh ở trại cảnh khuyển.
"Ừm."
Tất cả sự khó chịu trên khuôn mặt anh đều được thu lại, Giang Nghiễn lạnh lùng sắc mặt vô cảm, vừa định xoay người về phòng thì bị cô bé kéo vạt áo.
Anh cúi xuống, cô lập tức buông tay. Đôi mắt tròn to, đuôi mắt điềm đạm rủ xuống, khi ngẩng đầu nhìn anh càng thêm ngoan ngoãn, vô tội.
"Còn chuyện gì nữa?"
Sinh vật nhỏ loài người mấp máy môi, rồi dùng ngón tay trắng mịn chỉ vào khóe miệng và cằm của mình, ra hiệu cho anh: "Anh bị trầy xước ở đây và ở đây."
Cô giơ cao thứ gì đó trong tay lên trước mặt anh, mím môi cẩn thận nhìn anh.
Đó là thuốc kháng viêm và băng keo cá nhân hình SpongeBob màu vàng.
"Phải bôi thuốc, nếu không sẽ lâu lành lắm."
Chỉ là trầy xước ngoài da thôi mà.
Bọn họ là cảnh sát chẳng cần chú ý nhiều như vậy.
"Không cần."
Anh vừa nói xong, đôi môi cô bé đang cười cong cong, lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy xụ xuống từ từ.
Bộ dạng tội nghiệp đó, không hiểu sao khiến anh nhớ lại một hình ảnh nhỏ bé trong ký ức sâu xa.
Năm đó ở phương Nam, cũng có một bé con buộc búi tóc.
Chạy lon ton theo sau anh, là một bé lắm lời, miệng nhỏ líu lo không ngừng:
"Anh ơi, anh bị thương à?"
"Anh ơi, anh còn đau không?"
"Anh ơi, kẹo của em có thể chia cho anh một viên, chỉ một viên thôi..."
Anh bị làm phiền đến mức không nhịn được, nhíu mày nhìn cô: "Em ồn ào quá."
Thành công làm cô bé đang ôm lọ kẹo định khoe sững sờ trong giây lát.
Bánh bao nhỏ đông cứng trong một giây, đúng lúc anh tưởng cô sắp khóc, cô chớp mắt, cười híp mắt, răng thưa vì đang thay răng, vừa xấu vừa đáng yêu: "Thì ra! Anh biết nói chuyện!"
Anh bị tức cười, hỏi: "Em tên gì?"
Cô bé nghiêm mặt, chắp tay sau lưng, lắp bắp đánh vần: "gu-an-guan."
Mãi đến khi anh rời đi, vẫn không biết chữ "guan" đó là chữ nào.
Fact: pinyin của Cố An là [gù ān]
Lúc bảy giờ tối, có ai đó gõ cửa gác xép.
Cố An lạch bạch chạy tới mở cửa, Giang Nghiễn đứng ở cửa: "Tối nay trong đội có liên hoan, Cố Trinh bảo anh dẫn em theo."
"A! Được ạ!" Cố An ngước lên, trước mặt là một anh chàng đẹp trai da trắng, chỉ có điều cằm anh lộ ra cái đầu nhỏ của SpongeBob, tạo nên một sự đối lập đáng yêu kỳ lạ.
Cô và SpongeBob mắt lớn trừng mắt nhỏ trong giây lát, không nhịn được mà nhếch môi cười.
Giang Nghiễn khẽ ho một tiếng: "Xuống dưới chờ em."
Sau khi thành phố Kinh chuyển sang mùa thu, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn.
Ban ngày vẫn mặc áo ngắn tay và váy yếm, nhưng buổi tối, Cố An đã khoác thêm áo hoodie dài tay.
Cô len lén liếc nhìn Giang Nghiễn đang lái xe, gò má anh trắng trẻo, sống mũi vô cùng cao.
Hai người không nói gì trên suốt đường đi, cho đến khi chiếc SUV màu đen đi ngang qua một tiệm lẩu, Giang Nghiễn đánh tay lái.
Anh lùi xe vào chỗ đỗ, một tay nhàn nhã đặt trên vô lăng, tay kia đặt sau ghế của cô.
Khuôn mặt không tì vết của anh như được chạm khắc từ ngọc trắng, gần ngay bên cạnh cô, cằm hơi nhấc lên, có lẽ khoảng cách quá gần hoặc là da anh quá trắng, cô có thể nhìn thấy gốc râu màu xanh trên cằm anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Một lát nữa có mấy anh em trong đội." Anh dường như là vì có quan hệ với anh trai nên phải giúp đỡ chăm sóc cô, giọng nói cứng nhắc thử giao lưu với cô: "Cố Trinh hơn chín giờ mới đến."
Cố An gật đầu, trong mũi toàn mùi bạc hà pha chút chanh trên người anh, giọng nói lạnh lùng nhưng khi nói lại có hơi thở ấm áp, như có như không lướt qua tai cô.
Cô ngồi ở ghế phụ, không dám nhúc nhích, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp.
Sợ chỉ cần hơi quay đầu một chút là sẽ chạm vào mặt anh...
Trước tiên anh tháo dây an toàn cho cô rồi xuống xe, đi vòng sang bên cạnh mở cửa xe cho cô.
Anh không mặc cảnh phục, chỉ mặc áo ngắn tay trắng, bên ngoài tùy tiện khoác áo jacket đen, quần dài đen, đôi chân dài thẳng tắp, chỉ có vai lưng thẳng đứng còn giữ lại chút đặc thù nghề nghiệp.
Mưa rơi lác đác, chân anh vừa dài, bước chân lại lớn, Cố An vội trùm mũ áo hoodie lên đầu, sợ bị lạc.
Những chàng trai trong đội điều tra hình sự sau khi hoàn thành nhiệm vụ đến thẳng tiệm lẩu, bôn ba mệt mỏi cả ngày, cuối cùng cũng có thể ngồi xuống ăn bữa cơm nóng, vừa nhủ thầm mong đồ ăn mau lên, vừa cầu nguyện điện thoại đừng reo để đêm nay có thể ngủ một giấc ngon lành.
"Sắp chết đói rồi."
"Giang Nghiễn sao còn chưa tới? Gọi điện hỏi xem tới đâu rồi?"
"Đến rồi."
"Bạn gái hả? Thế này cũng quá nhỏ rồi."
Mọi người nhìn thấy phía sau vị cảnh sát mặt lạnh được mệnh danh là "giấc mơ của thiếu nữ khu vực", "chàng rể lý tưởng của cán bộ phân khu" là một cô bé.
Đỉnh đầu cô bé chắc chỉ đến bả vai Giang Nghiễn, mũ áo hoodie đội trên đầu, chỉ lộ ra gò má trắng trẻo mềm mại, trông như một viên kẹo bông di động.
"Chà, cô bé này là ai đây?"
"Đây là khai thông lãnh cảm trong truyền thuyết?!"
"Đây chẳng phải là người báo án hôm nay à."
"Hôm nay người báo án nào? Người xin số điện thoại mà nhận được số 110 rồi khóc bỏ chạy đó hả?"
"Không, đây là người khác."
"Nhìn chênh lệch tuổi tác này... Chẳng lẽ là con dâu nuôi từ bé?"
"Đồng nghiệp của anh trai em." Giang Nghiễn cúi đầu, Cố An "a" một tiếng rồi cười cười, trong môi trường lạ lẫm, răng khểnh nhỏ cũng ẩn ẩn căng thẳng.
Anh lại giới thiệu cô với đồng nghiệp: "Em gái Cố Trinh."
"Cố Trinh có em gái đáng yêu vậy sao?"
"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Không giống Cố Trinh chút nào!"
Giang Nghiễn cúi đầu, cô bé ngoan ngoãn chào hỏi xong thì trở nên rụt rè, cúi đầu, lông mi dày rủ xuống, môi mím chặt thành một đường.
"Ăn cơm trước đã."
Giang Nghiễn lên tiếng, thành công chuyển sự chú ý của mọi người, đặc biệt là khi nhìn thấy trên cằm Giang Nghiễn dán băng keo hình SpongeBob hoàn toàn không phù hợp với khí chất, ánh mắt họ trở nên đầy ẩn ý.
"Cái gì đây, bị cô gái nào cắn à?"
"Miếng băng dán dễ thương thế này, chắc là cô gái nào dán phải không?"
Cả đám trẻ ranh to xác trong đội tụ lại, miệng nói không ngừng.
Khuôn mặt Cố An gần như ngay lập tức đỏ bừng lên, còn ngày càng nóng hơn.
Ngay sau đó, cô bị Giang Nghiễn kéo nhẹ vào phía trước.
Mùi chanh thanh mát nhẹ nhàng dễ chịu từ người anh ùn ùn bao quanh.
Ánh mắt cô dọc theo cổ áo khoác đen nhìn lên, Cố An đơ người nhìn thẳng vào mắt anh, mới nhận ra, anh không chỉ có má lúm đồng tiền mà còn có đôi mắt xinh đẹp quá mức.
Đồng tử trong suốt, là màu đen thuần khiết, khóe mắt sắc bén, mắt hai mí từ khóe đến đuôi mắt dần mở rộng, đường cong tinh tế làm người ta kinh ngạc.
Nhiệt độ nóng bỏng từ gò má lan đến tai, nhịp tim không theo quy luật trở nên ngày càng rõ ràng.
Đúng lúc đó, ngón tay thon dài của anh cách mũ áo hoodie chạm vào tai cô, mọi âm thanh ồn ào xung quanh đều bị chặn lại.
Khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, khóe mắt và lông mày đều không kiên nhẫn, chỉ vì khoảng cách quá gần, mọi đường nét trên môi anh đều rõ ràng, Cố An đọc được khẩu hình môi anh.
Giọng nói rất thấp và rất nhẹ dường như từ trên đỉnh đầu rơi xuống :
"Có trẻ con ở đây, miệng sạch sẽ một chút."
Danh sách chương