Cô vươn tay tức giận đến phát run, cô nắm lên quần áo liền vọt vào phòng tắm, đóng sầm cửa, lưng đặt trên cửa, lệ chảy ròng.
"Muốn làm một người hoàn toàn mới, phải có dũng khí bỏ đi con người cũ của chính mình, chính em không đi khỏi đáy cốc âm u (ý nói khu rừng âm u được ví như cái Cốc âm u), cho dù tôi đem ánh mặt trời phủ đến trước mặt em, em nào có thể thấy được?"
Anh thanh âm kịch liệt đau đớn vang lên ở ngoài cửa, nhưng vì phẫn nộ nên cô căn bản nghe không vào, chính là tức giận đến rống to:"Tránh ra! Ngươi tên hỗn đản này!"
Khi đó, cô thật sự rất giận anh, giận đến không ăn cơm, cả một ngày đều đem chính mình khóa ở trong phòng.
Nhưng là sau khi tỉnh táo lại, cô nhớ lại lời nói của anh, có thể hiểu dụng ý của anh là vì muốn cô hoàn toàn thay đổi, chẳng qua anh sử dụng phương thức quá cường hãn vô lễ (cường quyền bá đạo), làm cho người ta khó có thể chịu được.
Trên thực tế, mấy ngày nay cô cũng ngầm quan sát Đường Tắc An, cô phát hiện người giám hộ này đối với chuyện của cô rất tích cực, cũng thực dụng tâm, nhưng là cũng chỉ như thế mà thôi……
Nên nói như thế nào đâu? Chính là thiếu một chút ấm áp, phảng phất hiểu được anh đem việc chiếu cố cô trở thành việc quan trọng nhất, mà anh chính là một mình đi hoàn thành, cho nên mấy ngày nay tới giờ, anh cùng với cô trong lúc đó giúp đỡ tuy nhiều, đã có khoảng cách. Ở cùng một chỗ, cũng không cách nào tới gần.
Đường Tắc An luôn bày ra bộ dáng chính mình muốn cô làm này làm kia, hoàn toàn không để ý tâm tình của cô, cô thường thường vì thế mà sinh hờn dỗi, nhưng là trong lòng lại rất rõ ràng, nếu chính mình tưởng quá một chút, tốt nhất ngoan ngoãn nghe anh an bài.
Có khi ngẫm lại, anh tựa như đang sắm vai một người cha ngang ngạnh nghiêm khắc, hơn nữa diễn đạt thật đúng là rất thật sinh động.
Mà cô, đối với nhân vật nữ nhi nhu thuận loại này một chút cũng không cảm thấy hứng thú……
"Đúng rồi, tiểu thư, Đường tiên sinh vừa rồi có gọi điện thoại về, nói cậu ấy tối nay trở về, còn muốn tôi nhắc nhở cô, ngày mai cô sẽ đi làm phẫu thuật chỉnh hình, đêm nay tốt nhất đi ngủ sớm một chút." Trần tẩu hoàn thành công việc, giúp cô rót một chén nước, thuận tiện nhắc nhở.
"Nga." Cô run sợ một chút.
Chính là ngày mai a? Nghĩ đến ngày mai sắp mổ, cô cũng rất bất an. Khuôn mặt xấu xí này…… Thật sự có thể chữa được không? "Đừng lo lắng, nhất định sẽ thuận lợi." Trần tẩu vỗ vỗ cô an ủi.
Sẽ thuận lợi sao? Giống như Đường Tắc An nói, bất luận phải làm vài lần cấy da để thay, anh đều sẽ làm để khôi phục hoàn toàn khuôn mặt của cô mới thôi.
Anh tựa hồ so với cô còn để ý mặt của cô, so với cô còn nóng vội……
Vì sao? Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng cô còn có vô số dấu chấm hỏi.
"Tôi phải trở về đây, cô một mình ở nhà phải cẩn thận." Trần tẩu lại nói.
"Hảo, cám ơn." Cô gật gật đầu.
Thời gian làm việc của Trần tẩu mỗi ngày là bảy giờ sáng đến bảy giờ tối, làm xong bữa tối sẽ rời đi, nếu Đường Tắc An về trễ, thời gian buổi tối bình thường chỉ có cô một mình ở nhà.
May mắn cô đã sớm có thói quen ở một mình, Trần tẩu đi rồi, cô cũng không sợ hãi, ngược lại tự đắc này nhạc. Nói sau, trong nhà có rất nhiều đồ vật mới gì đó hấp dẫn sự chú ý của nàng, tu vi giống như quyển sách màu bạc, còn có máy hút bụi tự động di động qua lại, tủ lạnh xinh đẹp khppng giống tủ lạnh thường……
Cô cũng không cho rằng chính mình không biết, dù sao giáo đường cũng có một chiếc tivi cũ, trước đây nữ tu sĩ đã dạy, cô chẳng những biết chữ, còn đem sách mọi người quyên tặng giáo đường xem hết rồi.
Nhưng là sách cũ có thể làm cho cô học được tri thức, nhưng không cách nào dạy cô khoa học kỹ thuật, cho dù ở mơ hồ trên tivi xem được không ít quảng cáo, nhưng hiện tại chính mắt thấy này đó đồ dùng bằng điện trong nhà, cô vẫn là … chậc chậc lấy làm kì lạ.
Bởi vậy Đường Tắc An khi vào cửa, liền thấy cô quỳ rạp trên mặt đất nghiên cứu kia giống đĩa bay là máy hút bụi tự động, giống như một đứa nhỏ, không ngừng mà ấn chốt mở, không ngừng mà ngăn cản nó, làm cho nó chuyển hướng, chơi thật sự hăng say……
Anh đứng ở cạnh cửa, yên lặng nhìn cô, đáy mắt có gợn sóng, là cảm động, là đau, là thương, là…… hối tiếc?
"A……" Cô không biết anh đã muốn trở lại, cô nhìn anh cố gắng nở nụ cười.
Lần đầu tiên nghe cô cười, trên mặt anh hiện lên một tia ôn nhu sủng nịnh, từ khi đón cô về cô liền buộc chặt khóe miệng, cũng hơi chút trầm tĩnh lại.
"Muốn làm một người hoàn toàn mới, phải có dũng khí bỏ đi con người cũ của chính mình, chính em không đi khỏi đáy cốc âm u (ý nói khu rừng âm u được ví như cái Cốc âm u), cho dù tôi đem ánh mặt trời phủ đến trước mặt em, em nào có thể thấy được?"
Anh thanh âm kịch liệt đau đớn vang lên ở ngoài cửa, nhưng vì phẫn nộ nên cô căn bản nghe không vào, chính là tức giận đến rống to:"Tránh ra! Ngươi tên hỗn đản này!"
Khi đó, cô thật sự rất giận anh, giận đến không ăn cơm, cả một ngày đều đem chính mình khóa ở trong phòng.
Nhưng là sau khi tỉnh táo lại, cô nhớ lại lời nói của anh, có thể hiểu dụng ý của anh là vì muốn cô hoàn toàn thay đổi, chẳng qua anh sử dụng phương thức quá cường hãn vô lễ (cường quyền bá đạo), làm cho người ta khó có thể chịu được.
Trên thực tế, mấy ngày nay cô cũng ngầm quan sát Đường Tắc An, cô phát hiện người giám hộ này đối với chuyện của cô rất tích cực, cũng thực dụng tâm, nhưng là cũng chỉ như thế mà thôi……
Nên nói như thế nào đâu? Chính là thiếu một chút ấm áp, phảng phất hiểu được anh đem việc chiếu cố cô trở thành việc quan trọng nhất, mà anh chính là một mình đi hoàn thành, cho nên mấy ngày nay tới giờ, anh cùng với cô trong lúc đó giúp đỡ tuy nhiều, đã có khoảng cách. Ở cùng một chỗ, cũng không cách nào tới gần.
Đường Tắc An luôn bày ra bộ dáng chính mình muốn cô làm này làm kia, hoàn toàn không để ý tâm tình của cô, cô thường thường vì thế mà sinh hờn dỗi, nhưng là trong lòng lại rất rõ ràng, nếu chính mình tưởng quá một chút, tốt nhất ngoan ngoãn nghe anh an bài.
Có khi ngẫm lại, anh tựa như đang sắm vai một người cha ngang ngạnh nghiêm khắc, hơn nữa diễn đạt thật đúng là rất thật sinh động.
Mà cô, đối với nhân vật nữ nhi nhu thuận loại này một chút cũng không cảm thấy hứng thú……
"Đúng rồi, tiểu thư, Đường tiên sinh vừa rồi có gọi điện thoại về, nói cậu ấy tối nay trở về, còn muốn tôi nhắc nhở cô, ngày mai cô sẽ đi làm phẫu thuật chỉnh hình, đêm nay tốt nhất đi ngủ sớm một chút." Trần tẩu hoàn thành công việc, giúp cô rót một chén nước, thuận tiện nhắc nhở.
"Nga." Cô run sợ một chút.
Chính là ngày mai a? Nghĩ đến ngày mai sắp mổ, cô cũng rất bất an. Khuôn mặt xấu xí này…… Thật sự có thể chữa được không? "Đừng lo lắng, nhất định sẽ thuận lợi." Trần tẩu vỗ vỗ cô an ủi.
Sẽ thuận lợi sao? Giống như Đường Tắc An nói, bất luận phải làm vài lần cấy da để thay, anh đều sẽ làm để khôi phục hoàn toàn khuôn mặt của cô mới thôi.
Anh tựa hồ so với cô còn để ý mặt của cô, so với cô còn nóng vội……
Vì sao? Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng cô còn có vô số dấu chấm hỏi.
"Tôi phải trở về đây, cô một mình ở nhà phải cẩn thận." Trần tẩu lại nói.
"Hảo, cám ơn." Cô gật gật đầu.
Thời gian làm việc của Trần tẩu mỗi ngày là bảy giờ sáng đến bảy giờ tối, làm xong bữa tối sẽ rời đi, nếu Đường Tắc An về trễ, thời gian buổi tối bình thường chỉ có cô một mình ở nhà.
May mắn cô đã sớm có thói quen ở một mình, Trần tẩu đi rồi, cô cũng không sợ hãi, ngược lại tự đắc này nhạc. Nói sau, trong nhà có rất nhiều đồ vật mới gì đó hấp dẫn sự chú ý của nàng, tu vi giống như quyển sách màu bạc, còn có máy hút bụi tự động di động qua lại, tủ lạnh xinh đẹp khppng giống tủ lạnh thường……
Cô cũng không cho rằng chính mình không biết, dù sao giáo đường cũng có một chiếc tivi cũ, trước đây nữ tu sĩ đã dạy, cô chẳng những biết chữ, còn đem sách mọi người quyên tặng giáo đường xem hết rồi.
Nhưng là sách cũ có thể làm cho cô học được tri thức, nhưng không cách nào dạy cô khoa học kỹ thuật, cho dù ở mơ hồ trên tivi xem được không ít quảng cáo, nhưng hiện tại chính mắt thấy này đó đồ dùng bằng điện trong nhà, cô vẫn là … chậc chậc lấy làm kì lạ.
Bởi vậy Đường Tắc An khi vào cửa, liền thấy cô quỳ rạp trên mặt đất nghiên cứu kia giống đĩa bay là máy hút bụi tự động, giống như một đứa nhỏ, không ngừng mà ấn chốt mở, không ngừng mà ngăn cản nó, làm cho nó chuyển hướng, chơi thật sự hăng say……
Anh đứng ở cạnh cửa, yên lặng nhìn cô, đáy mắt có gợn sóng, là cảm động, là đau, là thương, là…… hối tiếc?
"A……" Cô không biết anh đã muốn trở lại, cô nhìn anh cố gắng nở nụ cười.
Lần đầu tiên nghe cô cười, trên mặt anh hiện lên một tia ôn nhu sủng nịnh, từ khi đón cô về cô liền buộc chặt khóe miệng, cũng hơi chút trầm tĩnh lại.
Danh sách chương