"Chơi rất vui sao?" Anh lên tiếng hỏi.

Đồng Húc Hòa hoảng sợ, quay đầu liếc anh một cái, chạy nhanh đi tắt máy hút bụi, có chút xấu hổ đứng lên.

"Muốn chơi máy hút bụi, không bằng học cái này như thế nào, đến, cái này cho em." Anh đi vào phòng khách, cởi áo khoác, ở trên sô pha ngồi xuống, đem một cái di động hoàn toàn mới đặt lên bàn.

Cô chậm rãi đi qua, cầm lấy chiếc di động màu bạc đẹp mắt, nhẹ nhàng mở ra xem, lại nhanh chóng đóng vào.

"Thích dùng sao?" Anh hỏi.

"Vì sao…… Cấp cho tôi di động? Tôi lại không dùng đến." Cô khó hiểu.

"Có di động muốn liên lạc với em tôi còn có phương tiện. Lại đây ngồi xuống, tôi dạy cho em một ít chức năng cơ bản để dùng……" Anh ngoắc.

Cô chần chờ một chút, ngồi xuống bên cạnh anh, lại vẫn duy trì khoảng cách nhất định.

"Đến, xem cái này, nghe máy ấn phím này, tắt máy dùng phím này, tôi đã lưu số của tôi vào trong máy, muốn tìm tôi liền ấn này là lập tức gọi được……" Anh cúi đầu thuyết minh, làm mẫu các thao tác.

Cô lẳng lặng nghe, nhìn tay anh trượt trên bàn phím, không tự giác xuất thần.

Tay anh thực thon dài, thoạt nhìn sạch sẽ tao nhã, tựa như anh làm cho người ta ấn tượng, xuất thân tốt, chưa làm qua cái gì cu li, không có vết sẹo thô thiển nào, là bàn tay quả thực đẹp mê người.

Nhưng này chỉ nhìn giống như bàn tay nhã nhặn lại chưa từng đối với cô ôn hòa, nếu cô nhớ không lầm, bàn tay này đã quặc cô, kéo cô, giữ cô, xé rách quần áo cô, cầm tay cô, …… (cái này Mit chém, nguyên văn convert là "quặc quá nàng, trảo quá nàng, mông quá nàng, suất quá nàng, khấu quá nàng, ninh quá nàng……")

Giống như móng vuốt, luôn đối với cô thực hung ác.

"Nhớ kỹ sao?"

"Ân……" Cô nhanh chóng tỉnh lại, gật đầu.

"Kia gọi thử sang cho tôi." Anh đưa tay trả lại điện thoại cho cô, ra lệnh nói.

"Tôi đã biết." Đơn giản như vậy, căn bản không cần luyện tập, anh nghĩ cô là ngu ngốc sao? "Tôi gọi hay là em gọi." Anh không hờn giận.

Cô bất đắc dĩ cầm lấy di động, tìm được số của anh ấn gọi, một tiếng nhạc vang lên, anh mở điện thoại ra đã chuyển cuộc gọi, còn lên tiếng:"Uy?"

Cô nhìn anh, không mở miệng. Hai người mặt đối mặt nói qua di động, không phải là rất buồn cười sao?

"Nói chuyện a!" Anh trừng cô.

"Uy?" Cô đành phải giống cái người ngốc nói vào di động.

"Húc Hòa sao?" Anh nhìn cô.

"Là……" Vì sao…… Thanh âm anh gọi tên cô nghe lại tốt như vậy? Cho dù nghe qua di động, ngực cô cũng run rẩy.

"Phẫu thuật chỉnh hình ngày mai nhất định sẽ thành công, đừng khẩn trương."

Cô giật mình, ngẩng đầu hướng nhìn anh. Thanh âm anh trần thấp theo di động truyền tiến vào trong tai cô, lại có ôn nhu không giống như bình thường.

"Mặt của em sẽ tốt, tin tưởng tôi."

"Ân……" Cô nhẹ giọng nói.

"Đừng nghĩ nhiều quá, đi ngủ đi."

"Được."

Anh tựa hồ thực vừa lòng với lần thử nói thành công, tắt điện thoại, bàn tay thon dài vuốt mấy sợi tóc của cô, mỉm cười nói:"Tốt lắm, về sau có việc có thể đánh điện cho tôi, ngủ ngon."

Cô nín thở một giây, rất nhanh cúi đầu, không có đáp lời, chính là nắm chặt di động, bước nhanh trở về phòng.

Hôm nay Đường Tắc An…… Không hề ương ngạnh bá đạo, lại hại cô kinh ngạc, tim đập có điểm nhanh…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện