Nữ tử cuối cùng buông tha cho Cổ Tước, một sợi nước bọt trắng mỏng kéo ra giữa hai cặp môi.
- Cô nuơng, hình như nhầm người...
Cổ Tước liếm môi, cuời khổ nói ra.
- Ta không có lầm.
Nhưng nữ tử lắc đầu đáp:
- Một nửa của ngài chính là thiếu gia mà ta yêu mến. Nếu thiếu gia muốn chuộc lại lỗi lầm thì từ nay hãy để ta đi theo hầu hạ, bồi tiếp thiếu gia đến cùng.
- Ách...
Cổ Tước không khỏi cứng hàm, không biết phải làm sao.
Lúc này, hình bóng Khai Thế Tiên Vuơng lại hiện lên sâu trong thức hải của hắn.
- Tiểu tử, giúp người giúp cho trót a...
Cổ Tước nghe lão nói vậy không khỏi chửi ầm lên:
- Muội ngươi! Đây là tình nghiệt do ngươi tự gây, làm sao bắt lão tử phải gánh đây? Khai Thế Tiên Vuơng lắc lắc cổ tay trấn an hắn, nói ra:
- Vân Kỳ là truờng hợp đặc biệt. Nếu ngươi có lỡ gặp những người khác, kết quả nhất định sẽ không thành ra như thế này. Năm xưa ta nợ Vân Kỳ một lời hứa rằng sẽ để nàng luôn luôn theo bên cạnh ta, nhưng không ngờ lại mải mê nghiên cứu mấy thứ mà quên mất trở về đón nàng.
Cổ Tước lên tiếng ức chế:
- Ô? Không ngờ trên đời này lại có nam nhân như ngươi!
Tiên Vuơng thở dài gật đầu:
- Năm xưa ta lâm đỉnh vinh quang, nhưng thực ra không phải một người đáng tôn trọng.
Cổ Tước hừ lạnh, nói ra:
- Đuợc rồi, ta dẫn nàng theo, nhưng ta sẽ không để nàng ra tay trợ giúp, đó chính là hạn chế không gian phát triển của ta!
Tiên Vuơng gật đầu đồng ý:
- Cái này có thể hiểu được, nhưng ngươi cần phải nói truớc với nàng một tiếng.
Sau đó, Cổ Tước ngồi xuống bàn bạc đủ thứ chuyện với nha hoàn tên Vân Kỳ kia. Mặc dù nói nàng chỉ la nha hoàn, nhưng là nha hoàn của Khai Thế Tiên Vuơng, đã đạt đến Huyền Tôn cảnh, hoàn toàn là một trong những cuờng giả mạnh nhất thời đại này.
Vì vậy mà Cổ Tước không thể để nàng ra tay trợ giúp hắn được. Cái hắn cần là ma luyện, là vuợt qua thử thách, nếu để nàng dẹp gọn đuờng đi cho hắn thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Cổ Tước vừa đề xuất ý kiên này thì nàng liền gật đầu đồng ý:
- Đối với ta, mỗi ngày được ở bên cạnh rót trà cho thiếu gia, được cùng thiếu gia tán gẫu đã là hạnh phúc, ngoài ra ta không muốn can thiệp vào con đuờng tu hành của thiếu gia.
Cổ Tước nghe nàng nói mà thở dài, trong thức hải trừng lão đầu Khai Thế một cái. Nàng yêu mến hắn như vậy mà năm xưa hắn lại có thể quên mất nàng, thật khiến cho người ta giận sôi.
Cổ Tước thông qua ký ức cùng cảm xúc của Khai Thế Tiên Vuơng ngồi nói chuyện cũ với Vân Kỳ một lúc lâu thì hai người đứng lên rời đi. Vân Kỳ truớc khi đi cũng không quên thu lầu các vào Đan Điền Thiên Địa, đây là bảo lâu thiếu gia lúc truớc tặng nàng a.
Hắn dẫn nàng đi qua mấy nơi thấm nhuần hồi ức cổ xưa của hắn bên trong Nam Bộ Lam Hà, sau đó cùng nàng du ngoạn sơn thủy, hái hoa câu cá, cùng nhau ôn lại rất nhiều chuyện cũ.
Vân Kỳ trầm ổn, truởng thành khiến cho Cổ Tước dù có một nửa linh hồn là Khai Thế Tiên Vuơng cũng không khỏi yêu thích nàng nhiều hơn một chút. Lúc hắn ở với Thanh Ngọc thì hắn thích sự dân dã, nghịch ngợm của nàng ta, còn Vân Kỳ lại cho hắn một loại cảm xúc rất mới.
- Thì ra bên người Tiên Vuơng là có siêu cấp thị nữ như thế này...
Cổ Tước không khỏi cảm khái, thì thầm nói ra.
Lấy trí tuệ cùng đạo tâm của Vân Kỳ, nàng hoàn toàn có thể thay hắn chấp chuởng một quốc gia, nhưng cuối cùng nàng vẫn là chọn làm thị nữ theo hắn bưng trà rót rượu. Lão đầu Khai Thế cũng thật biết lựa người mà thất hứa nha, đây là một cô nương cực kỳ lụy tình a...
Cuối cùng hắn không khỏi tưởng tượng tới cái ngày mà hắn cũng được như vậy, xung quanh ngoài thê tử ra còn có siêu cấp nha hoàn đẳng cấp Huyền Tôn, thậm chí là Tiên Huyền, như Vân Kỳ, nhiệt huyết cùng hào khí trong người không khỏi một trận sôi trào. Cũng từ đó mà cảm thấy tiếc nuối, hối hận cho kiếp trước vạn năm cô độc, đơn côi lẻ bóng một mình với đống huyền kỹ.
Laị qua thêm một ngày nữa, hai người cuối cùng ngừng lại ở phía trước một ngọn núi cao lớn hùng vĩ. Cảm ứng trên chìa khóa hoàng kim của Cổ Tước chính là dẫn tới đây.
- Được rồi, ta đi lên đó, nàng ở đây chờ ta.
Cổ Tước ngước nhìn đỉnh núi, nói ra.
- Chúc thiếu gia may mắn.
Hắn gật đầu với nàng một cái rồi phóng người bay về phía sườn núi. Thời điểm tới gần sườn núi, chìa khóa trong tay hắn phát ra ánh sáng ảo diệu, mang hắn truyền tống lên đỉnh núi.
Cùng lúc này, ở một nơi khác bên trong Lam Hà, thiếu chủ Lam Vương đang ngồi trong một bảo lâu uống trà, vẻ mặt bực bội vì qua bao nhiêu ngày vẫn không đào được bảo vật nào. Lần trước hắn vào đây, lúc trở ra là người duy nhất được đồ tốt, được bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại thì đẹp mặt rồi, tin tức người đào được bảo vật kỳ bí liên tục truyền ra, có không ít người thu hoạch được huyền binh mạnh mẽ, chỉ có hắn là không được gì.
Hắn đang ngồi nhăn mặt thì “bịch” một cái, một cái ống tre rơi xuống trước mặt. Lam Vương vội cầm ống tre, lấy ra mật thư bên trong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua, đọc hết toàn bộ.
Ầm!
Hắn đập mặt bàn một cái, thở hổn hển, nói ra:
- Cổ Dạ Tuyết! Ta không ngờ ngươi lại là loại nữ nhân dâm loạn này!!
Hắn vung tay xé nát mật thư, ngồi bệch xuống ghế, hậm hực càu nhàu:
- Ngay cả nguyên lão Triệu Tôn cũng có ý định bao che cho ả cùng với súc sinh kia...
Hắn ực chén trà, nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau đó từ trong túi không gian lấy ra một viên ngọc châu to cỡ đầu của một đứa trẻ, tay kết ấn ký, miệng liên tục tụng niệm. Ngọc châu theo tiếng niệm của hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cuối cùng rực sáng lên rồi tắt hẳn.
Lam Vương hất tay áo đi vào phòng nghỉ ngơi, mà bản thân hắn cũng không biết là bên trong Đan Điền Thiên Địa của mình có một đám khói đen đang lan tỏa, xâm chiếm lấy cơ thể hắn.
Ở một nơi khác, Thanh Ngọc vừa rời mắt khỏi đóa hoa kia, định nghỉ ngơi một lát thì thấy Bạch lão toàn thân rách rưới trở về, vẻ mặt có chút đau khổ.
- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?
Nàng không khỏi hỏi.
- Ta chỉ thiếu một chút xíu, một chút xíu nữa thôi đã đạt được bảo vật, không ngờ lại bị khảo hạch đánh cho một đòn từ sau lưng, không kịp xoay chuyển, khảo hạch thất bại...
Bạch lão cười khổ đáp.
- Vậy chìa khóa cũng mất rồi sao?
Thanh Ngọc ngạc nhiên nhìn lão.
- Mất rồi.
Bạch lão lắc đầu trả lời, sau đó đi đến bên một đóa hoa ngồi xuống, không biết là có đang thật sự ngẫm đạo hay không. Thanh Ngọc thấy vậy cũng không làm phiền lão, đứng lên đi dạo.
Nàng ngắm nhìn cảnh hoa tươi đẹp xung quanh mà trong lòng có chút trống vắng, tự hỏi nếu thiếu gia có ở đây thì có lại cùng nàng vui đùa nữa không. Trong cuộc đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào như hắn. Đoạn thời gian ở trong sơn mạch kia nàng đúng là có chút cực khổ, ngày ngày phải đánh nhau với mấy trăm huyền thú, còn phải liên tục đi mổ xẻ tìm kiếm thú đan, ngoài ra trước đó còn bi hắn đùa bỡn bóp ngực. Nhưng bây giờ nàng nghĩ lại thì thấy mỗi thứ hắn thưởng lại cho nàng đều có thể siêu việt những chuyện kia một cách dễ dàng.
Mà bản thân hắn cũng đối xử với nàng rất tốt, không như những kẻ lừa lọc nàng gặp qua trên con đường tán tu lúc trước. Phải nói, nếu hắn không dang tay nhận nàng, thì bây giờ nàng đã bị thủ tiêu rồi.
- Rốt cuộc... có phải ta đã yêu hắn hay không...? Hình như không phải...
Thanh Ngọc càng nghĩ càng rối rắm, càng không hiểu nổi mình, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, trở lại nghiên cứu huyễn ảnh thuật từ đóa hoa màu xanh kia.
- Cô nuơng, hình như nhầm người...
Cổ Tước liếm môi, cuời khổ nói ra.
- Ta không có lầm.
Nhưng nữ tử lắc đầu đáp:
- Một nửa của ngài chính là thiếu gia mà ta yêu mến. Nếu thiếu gia muốn chuộc lại lỗi lầm thì từ nay hãy để ta đi theo hầu hạ, bồi tiếp thiếu gia đến cùng.
- Ách...
Cổ Tước không khỏi cứng hàm, không biết phải làm sao.
Lúc này, hình bóng Khai Thế Tiên Vuơng lại hiện lên sâu trong thức hải của hắn.
- Tiểu tử, giúp người giúp cho trót a...
Cổ Tước nghe lão nói vậy không khỏi chửi ầm lên:
- Muội ngươi! Đây là tình nghiệt do ngươi tự gây, làm sao bắt lão tử phải gánh đây? Khai Thế Tiên Vuơng lắc lắc cổ tay trấn an hắn, nói ra:
- Vân Kỳ là truờng hợp đặc biệt. Nếu ngươi có lỡ gặp những người khác, kết quả nhất định sẽ không thành ra như thế này. Năm xưa ta nợ Vân Kỳ một lời hứa rằng sẽ để nàng luôn luôn theo bên cạnh ta, nhưng không ngờ lại mải mê nghiên cứu mấy thứ mà quên mất trở về đón nàng.
Cổ Tước lên tiếng ức chế:
- Ô? Không ngờ trên đời này lại có nam nhân như ngươi!
Tiên Vuơng thở dài gật đầu:
- Năm xưa ta lâm đỉnh vinh quang, nhưng thực ra không phải một người đáng tôn trọng.
Cổ Tước hừ lạnh, nói ra:
- Đuợc rồi, ta dẫn nàng theo, nhưng ta sẽ không để nàng ra tay trợ giúp, đó chính là hạn chế không gian phát triển của ta!
Tiên Vuơng gật đầu đồng ý:
- Cái này có thể hiểu được, nhưng ngươi cần phải nói truớc với nàng một tiếng.
Sau đó, Cổ Tước ngồi xuống bàn bạc đủ thứ chuyện với nha hoàn tên Vân Kỳ kia. Mặc dù nói nàng chỉ la nha hoàn, nhưng là nha hoàn của Khai Thế Tiên Vuơng, đã đạt đến Huyền Tôn cảnh, hoàn toàn là một trong những cuờng giả mạnh nhất thời đại này.
Vì vậy mà Cổ Tước không thể để nàng ra tay trợ giúp hắn được. Cái hắn cần là ma luyện, là vuợt qua thử thách, nếu để nàng dẹp gọn đuờng đi cho hắn thì không còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng Cổ Tước vừa đề xuất ý kiên này thì nàng liền gật đầu đồng ý:
- Đối với ta, mỗi ngày được ở bên cạnh rót trà cho thiếu gia, được cùng thiếu gia tán gẫu đã là hạnh phúc, ngoài ra ta không muốn can thiệp vào con đuờng tu hành của thiếu gia.
Cổ Tước nghe nàng nói mà thở dài, trong thức hải trừng lão đầu Khai Thế một cái. Nàng yêu mến hắn như vậy mà năm xưa hắn lại có thể quên mất nàng, thật khiến cho người ta giận sôi.
Cổ Tước thông qua ký ức cùng cảm xúc của Khai Thế Tiên Vuơng ngồi nói chuyện cũ với Vân Kỳ một lúc lâu thì hai người đứng lên rời đi. Vân Kỳ truớc khi đi cũng không quên thu lầu các vào Đan Điền Thiên Địa, đây là bảo lâu thiếu gia lúc truớc tặng nàng a.
Hắn dẫn nàng đi qua mấy nơi thấm nhuần hồi ức cổ xưa của hắn bên trong Nam Bộ Lam Hà, sau đó cùng nàng du ngoạn sơn thủy, hái hoa câu cá, cùng nhau ôn lại rất nhiều chuyện cũ.
Vân Kỳ trầm ổn, truởng thành khiến cho Cổ Tước dù có một nửa linh hồn là Khai Thế Tiên Vuơng cũng không khỏi yêu thích nàng nhiều hơn một chút. Lúc hắn ở với Thanh Ngọc thì hắn thích sự dân dã, nghịch ngợm của nàng ta, còn Vân Kỳ lại cho hắn một loại cảm xúc rất mới.
- Thì ra bên người Tiên Vuơng là có siêu cấp thị nữ như thế này...
Cổ Tước không khỏi cảm khái, thì thầm nói ra.
Lấy trí tuệ cùng đạo tâm của Vân Kỳ, nàng hoàn toàn có thể thay hắn chấp chuởng một quốc gia, nhưng cuối cùng nàng vẫn là chọn làm thị nữ theo hắn bưng trà rót rượu. Lão đầu Khai Thế cũng thật biết lựa người mà thất hứa nha, đây là một cô nương cực kỳ lụy tình a...
Cuối cùng hắn không khỏi tưởng tượng tới cái ngày mà hắn cũng được như vậy, xung quanh ngoài thê tử ra còn có siêu cấp nha hoàn đẳng cấp Huyền Tôn, thậm chí là Tiên Huyền, như Vân Kỳ, nhiệt huyết cùng hào khí trong người không khỏi một trận sôi trào. Cũng từ đó mà cảm thấy tiếc nuối, hối hận cho kiếp trước vạn năm cô độc, đơn côi lẻ bóng một mình với đống huyền kỹ.
Laị qua thêm một ngày nữa, hai người cuối cùng ngừng lại ở phía trước một ngọn núi cao lớn hùng vĩ. Cảm ứng trên chìa khóa hoàng kim của Cổ Tước chính là dẫn tới đây.
- Được rồi, ta đi lên đó, nàng ở đây chờ ta.
Cổ Tước ngước nhìn đỉnh núi, nói ra.
- Chúc thiếu gia may mắn.
Hắn gật đầu với nàng một cái rồi phóng người bay về phía sườn núi. Thời điểm tới gần sườn núi, chìa khóa trong tay hắn phát ra ánh sáng ảo diệu, mang hắn truyền tống lên đỉnh núi.
Cùng lúc này, ở một nơi khác bên trong Lam Hà, thiếu chủ Lam Vương đang ngồi trong một bảo lâu uống trà, vẻ mặt bực bội vì qua bao nhiêu ngày vẫn không đào được bảo vật nào. Lần trước hắn vào đây, lúc trở ra là người duy nhất được đồ tốt, được bao nhiêu người ngưỡng mộ. Nhưng hiện tại thì đẹp mặt rồi, tin tức người đào được bảo vật kỳ bí liên tục truyền ra, có không ít người thu hoạch được huyền binh mạnh mẽ, chỉ có hắn là không được gì.
Hắn đang ngồi nhăn mặt thì “bịch” một cái, một cái ống tre rơi xuống trước mặt. Lam Vương vội cầm ống tre, lấy ra mật thư bên trong, ánh mắt nhanh chóng đảo qua, đọc hết toàn bộ.
Ầm!
Hắn đập mặt bàn một cái, thở hổn hển, nói ra:
- Cổ Dạ Tuyết! Ta không ngờ ngươi lại là loại nữ nhân dâm loạn này!!
Hắn vung tay xé nát mật thư, ngồi bệch xuống ghế, hậm hực càu nhàu:
- Ngay cả nguyên lão Triệu Tôn cũng có ý định bao che cho ả cùng với súc sinh kia...
Hắn ực chén trà, nhắm mắt suy nghĩ một chút, sau đó từ trong túi không gian lấy ra một viên ngọc châu to cỡ đầu của một đứa trẻ, tay kết ấn ký, miệng liên tục tụng niệm. Ngọc châu theo tiếng niệm của hắn bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cuối cùng rực sáng lên rồi tắt hẳn.
Lam Vương hất tay áo đi vào phòng nghỉ ngơi, mà bản thân hắn cũng không biết là bên trong Đan Điền Thiên Địa của mình có một đám khói đen đang lan tỏa, xâm chiếm lấy cơ thể hắn.
Ở một nơi khác, Thanh Ngọc vừa rời mắt khỏi đóa hoa kia, định nghỉ ngơi một lát thì thấy Bạch lão toàn thân rách rưới trở về, vẻ mặt có chút đau khổ.
- Ngươi xảy ra chuyện gì vậy?
Nàng không khỏi hỏi.
- Ta chỉ thiếu một chút xíu, một chút xíu nữa thôi đã đạt được bảo vật, không ngờ lại bị khảo hạch đánh cho một đòn từ sau lưng, không kịp xoay chuyển, khảo hạch thất bại...
Bạch lão cười khổ đáp.
- Vậy chìa khóa cũng mất rồi sao?
Thanh Ngọc ngạc nhiên nhìn lão.
- Mất rồi.
Bạch lão lắc đầu trả lời, sau đó đi đến bên một đóa hoa ngồi xuống, không biết là có đang thật sự ngẫm đạo hay không. Thanh Ngọc thấy vậy cũng không làm phiền lão, đứng lên đi dạo.
Nàng ngắm nhìn cảnh hoa tươi đẹp xung quanh mà trong lòng có chút trống vắng, tự hỏi nếu thiếu gia có ở đây thì có lại cùng nàng vui đùa nữa không. Trong cuộc đời nàng chưa từng gặp qua nam nhân nào như hắn. Đoạn thời gian ở trong sơn mạch kia nàng đúng là có chút cực khổ, ngày ngày phải đánh nhau với mấy trăm huyền thú, còn phải liên tục đi mổ xẻ tìm kiếm thú đan, ngoài ra trước đó còn bi hắn đùa bỡn bóp ngực. Nhưng bây giờ nàng nghĩ lại thì thấy mỗi thứ hắn thưởng lại cho nàng đều có thể siêu việt những chuyện kia một cách dễ dàng.
Mà bản thân hắn cũng đối xử với nàng rất tốt, không như những kẻ lừa lọc nàng gặp qua trên con đường tán tu lúc trước. Phải nói, nếu hắn không dang tay nhận nàng, thì bây giờ nàng đã bị thủ tiêu rồi.
- Rốt cuộc... có phải ta đã yêu hắn hay không...? Hình như không phải...
Thanh Ngọc càng nghĩ càng rối rắm, càng không hiểu nổi mình, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa, trở lại nghiên cứu huyễn ảnh thuật từ đóa hoa màu xanh kia.
Danh sách chương