Cổ Tước trấn an Dạ Tuyết xong thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ hắn tưởng rằng phải dùng thủ đoạn chạy trối chết, nhưng không ngờ người kia hôm nay tâm trạng không quá tệ, không có một tay đem cả đám đập chết hết, lại còn cho hắn không gian để thông qua khảo hạch.

- Vừa rồi là chuyện gì vậy? Dạ Tuyết nhíu mày vô cùng lo lắng cho Cổ Tước, sợ hãi hỏi.

- Lam Hà có năm khúc sông chính.

Cổ Tước vuốt tóc nàng giải thích:

- Mỗi khúc sông chính có một bí cảnh, mỗi bí cảnh rộng lớn ngàn dặm, mà ở trung tâm bí cảnh là siêu cấp đại hung địa có thủ hộ giả trấn giữ bảo vật cấp bậc Đại Tiên Vương. Giọng nói vừa rồi không phải là thủ hộ giả, hơn nữa không phải con người, mà là Địa Linh. Nói cách khác vừa rồi là ta nói chuyện với bản thân hung địa chứ không phải là “người” nào.

Hắn quay đầu nhìn về phía xa, lại nói tiếp:

- Thông thường, Địa Linh bên trong bí cảnh của Lam Hà sẽ ép buộc người đi ngang tham dự vào một loại khảo hạch hỗn đản mà bọn chúng đưa ra, tùy theo tâm trạng của Địa Linh mà độ khó của khảo hạch cũng thay đổi. Trong số năm đại Địa Linh, cái vừa nãy là dễ tính nhất.

- Vậy... ở đây là một khúc sông chính của Lam Hà?

Dạ Tuyết hỏi.

- Không phải.

Cổ Tước lắc đầu nói ra:

- Năm khúc sông chính đã từ rất lâu không có xuất hiện nữa. Bí cảnh này... ngay cả ta cũng không giải thích được vì sao lại trôi lạc khỏi khúc sông chính mà tới nhánh sông nhỏ lẻ này.

Ban đầu Cổ Tước chỉ định vào Lam Hà đi tìm chấm dứt mấy chuyện cũ, nhưng hắn không ngờ bí cảnh bên trong là một trong năm đại hung địa bí cảnh nổi tiếng của Lam Hà.

- Còn cái hộp gỗ lúc nãy thiếu gia lấy được?

Thanh Ngọc bấy giờ mới hoàn hồn, không nhịn được tò mò hỏi.

- Là đồ vật dành cho Dạ Tuyết.

Cổ Tước lấy hộp gỗ ra, trong lúc nhìn nó ánh mắt nổi lên nhiều nghi vấn.

- Cho tỷ?

Dạ Tuyết ngạc nhiên hỏi.

Cổ Tước gật đầu nói ra:

- Có điều hiện tại nàng không chạm vào nó được, bằng không kinh mạch toàn thân sẽ nổ tung.

Dạ Tuyết rùng mình một cái, lại hỏi:

- Đó là vật gì mà khủng khiếp như vậy?

Cổ Tước mở nắp hộp gỗ cho nàng xem, không quên cẩn thận dặn dò:

- Nhất định không được chạm vào nó, cũng không được nhìn lâu hơn 10 giây.

Ba người Dạ Tuyết chụm đầu lại liếc đồ vật bên trong hộp gỗ một cái, nhận biết đó là hình dáng gì xong liền quay đầu không dám nhìn thêm nữa.

- Là trâm cài tóc...

Lúc Cổ Tước đóng nắp hộp, Dạ Tuyết có chút không hiểu nói ra.

- Đúng vậy, là trâm cài tóc.

Cổ Tước gật đầu, đưa hộp gỗ cho nàng, nói ra:

- Nhưng đây là lấy xương sống tiên thú luyện ra, xưa nay vẫn chưa nhận chủ lần nào. Nếu Dạ Tuyết tương lai có thể khiến nó nhận chủ, nó sẽ trưởng thành theo nàng, từng bước lột xác.

Dạ Tuyết cẩn thận thu hộp gỗ vào đan điền mà không phải túi không gian.

Ở giai đoạn Huyền Giả, tu sĩ không có cách nào vận dụng không gian trong đan điền, vì đó chỉ là hỗn độn hư vô. Nhưng một khi trở thành Huyền Sư, tu sĩ sẽ Tạo Tinh Thần, sau đó lại Khai Thiên Địa, hình thành một tiểu thế giới bên trong đan điền, gọi là Đan Điền Thiên Địa.

Bên trong không gian này có thể chứa đồ vật không có sự sống, có thể nuôi thảo dược, còn có thể uẩn dưỡng huyền thạch. Bất quá, trình độ nửa bước Huyền Vương như Dạ Tuyết thì chưa làm được hai cái sau, chỉ có cái thứ nhất là khả thi.

Kích cỡ của Đan Điền Thiên Địa còn tùy thuộc vào tu sĩ, nhiều người chỉ có thể chứa nhiều bằng một cái túi không gian, cũng có người chứa được bảo khố của cả một tông môn.

Đây cũng là lý do vì sao túi không gian ở Thánh Huyền Giới là mặt hàng khá rẻ tiền.

Dạ Tuyết lấy tay chùi vệt máu mờ còn sót lại trên khóe miệng Cổ Tước mà đau lòng.

Hắn cầm tay nàng vuốt ve trấn an một chút, cười nói ra:

- Ta không sao, vẫn khỏe như trâu a.

Dạ Tuyết lo lắng nhìn hắn, nói ra:

- Từ nay đừng làm như vậy nữa. Tỷ không cần bảo vật, nhưng tỷ cần có đệ...

Cổ Tước vuốt má nàng, lắc đầu đáp:

- Vừa rồi là tình huống ngoài ý muốn, nếu ta không đứng ra, tất cả mọi người đã chết rồi, trâm cài tóc kia chỉ là phụ, an nguy của nàng mới là chính.

Quả thực, lúc nãy nếu hắn không dũng cảm đứng ra tiếp nhận khảo hạch, cả bốn người đã bị Địa Linh đập thành thịt vụn, cuối cùng bị trấn bảo thủ hộ giả nuốt mất xác. Cổ Tước liều mạng như vậy cũng là vì tính mạng của người bên cạnh hắn, chứ lúc đó hắn đâu dám nghĩ tới chuyện nhặt trâm cài tóc kia.

Cũng may cho hắn là Địa Linh kia dễ nói chuyện hơn những Địa Linh khác trong Lam Hà rất nhiều, nếu không, khảo hạch đã không dễ dàng như vậy.

Cổ Tước cũng không quên nói thêm:

- Tất nhiên, ta quan tâm không chỉ tính mạng của một mình Dạ Tuyết.

Thanh Ngọc cùng Bạch lão tiếp nhận ánh mắt của Cổ Tước mà không khỏi cảm động.

Dạ Tuyết nghe hắn nói, trong lòng ấm áp, nàng kiêu ngạo vì mình có một đệ đệ, một tình lang như vậy. Dạ Tuyết cuối cùng nhịn không nổi nữa, nhón lên hôn môi hắn thật nhiệt tình.

Cổ Tước nhờ nụ hôn của nàng mà trong lòng khẽ trút được chút gánh nặng, không khỏi thầm mắng:

- Lão đầu Khai Thế chết bầm, đột nhiên lại làm bản thiếu gia tâm trạng ảm đạm.

Thì ra là trong lúc nói chuyện tình nghĩa, Cổ Tước bị ký ức không vui của Khai Thế Tiên Vương năm xưa mắc nhiều lỗi lầm làm cho tâm trạng sa sút.

Thời điểm hắn thành tựu Tiên Vương, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy bên cạnh mình không có ai, vì hắn chưa bao giờ đặt ai lên trên tu luyện huyền khí, dẫn tới bao nhiêu mối tình đơn phương bi thảm, bao nhiêu huynh đệ vì hắn buồn rầu.

Hắn từng có thực lực siêu phàm, nhưng lại thiếu tình nghĩa. Nay hắn lại dung hợp linh hồn với một thiếu niên tuy là phế vật trong tu luyện nhưng có tấm lòng trọng tình trọng nghĩa.

- Đây xem ra cũng là thiên ý a...

Hắn không khỏi trong bụng thầm cảm khái.

Cổ Tước rời đôi môi nhiệt tình của Dạ Tuyết, cười với nàng một cái rồi quan sát xung quanh.

- Xem ra Địa Linh không có chơi chúng ta, đây đúng là Nam Bộ.

- Ở đây có đồ vật gì đặc biệt sao?

Dạ Tuyết nhìn trời nhìn đất hỏi, nàng thấy chỗ mày không khác hung địa lúc nãy bao nhiêu.

- Ở đây có hoa viên Nam Thiên, là một nơi rất kỳ lạ nhưng đối với tu sĩ lại cực kỳ hữu ích, chúng ta đi!

Cổ Tước nói xong nắm tay hai nữ bay đi, Bạch lão vận dụng thân pháp Địa phẩm của lão mà dễ dàng đi theo.

Bí cảnh trong Lam Hà rộng lớn, dù lấy tốc độ của Cổ Tước cũng không thể trong một ngày mà đến nơi được. Bốn người buổi sáng thì hướng về hoa viên Nam Thiên mà chạy, buổi tối thì vây quanh đống lửa vui vẻ tán gẫu.

Dạ Tuyết nhân dịp này lấy ra Nhu Thủy Bộ tham khảo với Cổ Tước. Hắn liếc qua chân quyết một lần rồi mập mờ gợi ý cho nàng nghiền ngẫm.

Nói toạc ra cho nàng không khó, nhưng như vậy không còn ý nghĩa gì nữa, nàng cần phải tự hiểu ra, như vậy huyền kỹ mới chân chính thuộc về nàng, để nàng tùy ý sử dụng đến cực hạn.

Ngoài ra, Cổ Tước còn diễn lại trò cũ, lấy dược đỉnh nướng thịt huyền thú hắn mang theo trong túi không gian, khiến tỷ tỷ cùng Bạch lão nô suýt nữa kinh hô thành tiếng.

Thanh Ngọc chỉ ở một bên cười khổ, nàng nhìn cảnh này bị quen mắt rồi.

Nhưng lúc nàng nhìn lại tình huống da tay, da mặt của mình dạo này mịn màng hơn hẳn thì không khỏi len lén nhìn thiếu gia mỉm cười, đây là đều nhờ thực phẩm bổ dưỡng hắn cho nàng ăn bên trong sơn mạch.

Hai ngày tiếp theo, bốn người cũng không có làm gì khác thường. Nhưng Cổ Tước đang dẫn đường đột nhiên ngừng lại, ngồi xổm xuống sờ soạng mặt đất một chút, sau đó lại nhíu mày suy nghĩ rồi đánh ra mấy chưởng, đem đất đai đào loạn hết cả lên.

Thanh Ngọc nhìn Dạ Tuyết không hiểu, Dạ Tuyết cũng chỉ biết nhìn ngược lại nàng, nhưng hai người rất nhanh liền biết được lý do vì sao Cổ Tước khi không lại ngồi đào móc như vậy.

- Không tệ. Cái này thích hợp Bạch lão.

Hắn lấy từ trong hố sâu ra một cái ống trúc nhìn không thể phổ thông hơn được, sau đó tiện tay ném cho Bạch lão, khiến lão hoảng sợ cẩn thận tới tiếp nhận cái ống trúc. Lão biết, xưa nay người vào trong Lam Hà đào ba tấc đất rất nhiều, nhưng đa phần đều là tay không trở ra, hôm nay thiếu gia nhà lão lại đào lên một kiện đồ vật, đây có thể là rác rưởi tầm thường sao?

- Thiếu gia, đây là?

Bạch lão nhìn không thấu chỗ bất thường của ống trúc, không khỏi hỏi.

- Dùng huyền lực đánh vào nó, giống như gõ chuông đồng ấy.

Bạch lão hướng ống trúc về phía một cây đại thụ, vận chút huyền lực vỗ vào ống trúc. Ong một tiếng, một đạo sóng âm đập về phía thân cây, đánh cho đại thụ vỡ nát.

- Uy lực thật mạnh!

Bạch lão hít một ngụm khí lạnh, không khỏi kinh sợ ống trúc một chút. Lão bị thương không dùng nhiều huyền lực nhiều được, nhưng chút ít lực lượng như vậy đã có thể làm ống trúc phát ra sức tấn công vô cùng khủng khiếp, đây quả là thích hợp với tình huống của lão.

Cổ Tước sau đó nhìn Thanh Ngọc nói ra:

- Huyền kỹ kia của nàng nếu bổ sung đầy đủ sẽ phát ra uy lực mạnh gấp mấy lần ống trúc này, nên hiện tại nàng không cần nó, trước mắt tập trung bổ sung hoàn thiện tu vi cảnh giới.

- Vâng, thiếu gia.

Bốn người lại tiếp tục lên đường, nhưng được nửa ngày Cổ Tước lại ghé qua một nơi nữa, đó là một đại thụ cành lá che trời, bóng râm khổng lồ có thể che mát cho hơn chục người nằm ngủ.

Hắn thò tay vào một trong hàng trăm hốc cây bên dưới rễ già to lớn, lấy ra một cái hộp ngọc.

- Ầy, chậm chân rồi...

Nhưng lúc hắn mở hộp ngọc ra, bên trong trống rỗng không có gì, hắn không khỏi lắc đầu tiếc nuối, nói ra. Dạ Tuyết thấy vậy không khỏi hỏi:

- Là bảo vật gì mà đệ tiếc nuối như vậy?

Cổ Tước đóng hộp ngọc, trả nó lại bên trong hốc cây, đáp:

- Không phải bảo vật, mà là một viên Thụ Đan bát biến.

- Bát biến!

Hai nữ nghe hắn nói không khỏi kinh hô một tiếng.

Cổ Tước nói tiếp:

- Thụ Đan bình thường sẽ không tự nhiên hình thành, chỉ có thể thông qua hộp ngọc này tụ hợp tinh hoa sinh mệnh lực ngưng tụ thành Thụ Đan, đáng tiếc có người đến trước lấy đi rồi.

Nói xong lại thò tay vào một cái hốc cây khác, kích cỡ nhỏ hơn so với cái trước rất nhiều.

Lúc hắn rút tay lại, trong bàn tay đã nhiều thêm một cái mộc bài hình dạng xấu xí. Hắn lật tới lật lui mộc bài, xem xét kỹ lưỡng xong gật đầu hài lòng, đưa cho Thanh Ngọc, nói ra:

- Thời điểm nguy hiểm rót huyền khí vào mộc bài, có thể che chở nàng một kích trí mạng, lưu ý là chỉ có ba lần sử dụng, sau ba lần mộc bài sẽ vỡ vụn.

- Tạ thiếu gia ân sủng.

Thanh Ngọc cẩn thận thu mộc bài vào Đan Điền Thiên Địa, ánh mắt đối với Cổ Tước tăng thêm chút tình ý, nàng là tán tu nho nhỏ nhưng cũng hiểu được đào ra bảo vật bên trong Lam Hà là không dễ, nhưng thiếu gia lại không chút do dự tặng cho nàng.

Cổ Tước một lần nữa thò tay vào một hốc cây khác, nhưng hắn liền lè lưỡi cằn nhằn:

- Đầu năm nay xui xẻo a, bảo vật đều bị người khác hớt tay trên cả rồi...

Nói xong không chần chờ nữa, dẫn ba người Dạ Tuyết tiếp tục đi về phía hoa viên Nam Thiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện