Edit | Beta: Tề Tuyết Đồng

Chu Hậu Đông đứng ở ngoài gõ cửa, bên trong không ai đáp lại, anh còn tưởng cô gái không có ở đây.

An Dịch không thoải mái, vì thế Liễu Họa liền đứng dậy đi mở cửa, cô mở cửa ra, có một người đàn ông cao lớn đứng ngoài cửa, nhìn có chút quen quen.

“An Dịch có đây không” Chu Hậu Đông liếc một cái là nhận ra người phụ nữ này là cô giáo An Dịch.

“Có, nhưng mà không tiện gặp ai hết.” Liễu Họa dừng lại hồi lâu, mới nhận ra người này là dượng của cô bé.

“Con bé bị sao vậy?” Chu Hậu Đông có phần khẩn trương.

“Có chút cảm, chẳng qua không đáng ngại.” Liễu Họa nói đúng sự thật.

“Tôi đi vào xem.” Chu Hậu Đông chen vào, anh đi vào phòng khách, liền nhìn thấy bóng dáng vào phòng ngủ của cô gái, đây rõ ràng là đã nghe thấy giọng anh.

“An Dịch.” Chu Hậu Đông gọi từ phía sau, nhưng cô gái giống như không nghe được, đóng lại cửa phòng ngủ.

“Tôi thấy không sao đâu, tôi đi trước.” Liễu Họa cảm giác được rõ quan hệ của đôi cha con này không bình thường, cô thức thời để lại không gian cho hai người.

Ở đây chỉ còn lại hai người bọn họ, Chu Hậu Đông không giả bộ được nữa, anh gõ cửa nói: “Tiểu Dịch, em mở cửa được không, tôi muốn nhìn em một chút.”

Trong phòng ngủ, An Dịch che hai tai lại, bất cứ tiếng động gì từ người đàn ông cô cũng không muốn nghe, chỉ khiến lòng cô thấy phiền.

“Tiểu Dịch, tôi biết giờ đây em không tin tôi, nhưng em mở cửa ra được không?” Chu Hậu Đông không biết nên bày tỏ lòng trung thành với cô gái thế nào. Sự trung thành của anh dường như đã hạ xuống số âm.

An Dịch không thể nhịn được nữa, cô hét lên với bên ngoài: “Ai bảo chú tới đây, nhanh cút đi.”

“Tiểu Dịch, đây không phải lúc để tôi cút, chờ em hết giận rồi, tôi biến đi thế nào cũng được.” Chu Hậu Đông phát huy bản tính đặc biệt là da mặt dày, bất kể cô gái có nói gì, anh cũng vẫn không đi.

“Không đi có đúng không! Vậy chú cứ đợi ở bên ngoài đi.” Anh không đi, vậy An Dịch cũng không mở cửa, cứ ở trong phòng miết.

Cô gái đúng là nhẫn tâm, Chu Hậu Đông đợi ở phòng khách bảy tám tiếng đồng hồ, tới tối cô vẫn chưa ra ngoài, anh nấu cơm xong gọi cô ra ăn, cô cũng không lên tiếng chút nào.

An Dịch nằm trên giường trong phòng ngủ, cô đói đến nỗi bụng kêu ọc ọc, ở ngoài người đàn ông vẫn đang gọi, cô che hai tai lại.



“Tiểu Dịch, em có ra hay không, sự kiên nhẫn của tôi hết rồi đấy!” Chu Hậu Đông chưa bao giờ để tâm đối xử với nửa kia như vậy, anh đã ăn nói khép nép vậy rồi, cô gái vẫn làm thinh.

An Dịch nghe thấy lời cảnh cáo của anh, cô mơ màng ngủ thiếp đi.

Chu Hậu Đông thật sự muốn móc tim ra cho cô gái xem, anh không chịu nỗi được nữa, một chân đá văng cửa ra.

An Dịch đang ngủ trên giường bị đánh thức, ở cửa đen như mực, người đàn ông đứng nơi đó, trong bóng tối hoàn toàn không thấy rõ nét mặt của anh, cô sợ hãi hơi co người lại.

Chu Hậu Đông nhào thẳng tới, đè cô ở dưới thân, thô bạo xé rách quần áo cô, cả quá trình còn chưa đến một phút.

“Tên khốn kiếp này, chú cút ngay.” Cơ thể trần truồng của An Dịch bị kéo ra, hai chân dang sang hai bên, cô gào thét, nhưng anh đã mất hết lý trí.

Chu Hậu Đông không nói câu nào, anh kéo phéc-mơ-tuya xuống, lấy cây gậy thịt mềm nhũn ra, lại gần ma sát trên miệng nụ hoa đang khép chặt, chỉ vài cái đã cương cứng, anh thở hổn hển, cương quyết đè cô gái lại, quy đầu sưng to đẩy nụ hoa bép mập ra.

“A! Chú hãy nhớ kỹ hôm nay, khốn kiếp, ưm… Cầm thú.” An Dịch không phản kháng, cô để mặc người đàn ông cắm vào, miệng nụ hoa bị chuôi thân thô to đâm vào, cô bé đã lâu chưa bị vật gì đâm vào lập tức căng đến cực hạn, người đàn ông đè trên người cô hài lòng thở dài.

Chu Hậu Đông vuốt tóc cô, trong bóng tối anh nói: “Tiểu Dịch, em đừng hận tôi, được không? Tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ?”

Giọng điệu của người đàn ông bi thương lạ thường, An Dịch chưa từng thấy anh như vậy, nhưng nhớ lại những chuyện buồn nôn kia, cô nói: “Không thể nào, tôi sẽ mãi mãi hận chú.”

Chu Hậu Đông không muốn nghe được sự hận thù từ miệng cô gái, vòng eo bỗng nhiên tăng nhanh tần suất đâm chọc, bờ mông căng cứng đóng cọc từ đầu đến cuối, phần hông đập vào mông cô một cách mạnh mẽ.

“Không được hận tôi! Không được hận tôi…” Người đàn ông vẫn luôn lặp lại những lời này, tần suất va đập theo đó cũng nhanh hơn, An Dịch vì muốn anh nhớ kỹ hôm nay, cô cắn mạnh vào vai anh, mãi đến khi trong miệng có mùi máu tươi cô mới nhả ra.

“Em tha thứ cho tôi một lần không được sao?” Cả người Chu Hậu Đông phủ lên người cô thọc vào rút ra, anh không biết vì sao giờ này lại làm tình với cô, suy nghĩ duy nhất trong đầu đó là chỉ muốn bắt cô lại, không để cô rời đi, chỉ có tình dục mới có thể gần gũi, biết đâu cắm sâu vào, cô gái mới tha thứ cho mình.

An Dịch đương nhiên không biết suy nghĩ ngu ngốc của anh, tần suất kinh người đã khiến cô chảy ra nước, miệng nụ hoa ướt đẫm, âm đạo mẫn cảm cuốn chặt lấy chuôi thân, cô không còn sức đâu để tự hỏi, hai chân không kìm được vắt lên eo anh.

“Tha thứ cho tôi, em cần phải tha thứ cho tôi.” Cô gái không nói gì, Chu Hậu Đông liền hoang mang sợ hãi, anh nắm lấy cổ cô, chuôi thân to khoẻ đâm thật sâu, quy đầu tiến vào tận tử cung.

“Chú điên rồi à!” Cổ An Dịch bị nắm, rất khó thở.

“Tôi đã điên từ lâu rồi, bắt đầu từ ngày em quyến rũ tôi, tôi đã điên rồi.” Chu Hậu Đông cạy miệng cô ra, lấp lại bằng cách dùng sức hôn, đầu lưỡi đút vào càn quét, hai viên tinh hoàn no đủ đập vào mông một cách hung ác, tiếng bạch bạch của cơ thế hai người quanh quẩn khắp phòng.

“Ưm… Không… Ưm…” An Dịch không chịu nổi sự va đập quá mức hung ác của người đàn ông, xương cốt cũng sắp bị đâm nát thành từng mảnh, bờ mông tê dại, dương vật trong cơ thể đi đến đâu, nếp gấp của nụ hoa đều bị bẹp dúm và banh ra, một lượng lớn dâm thuỷ phun ra, ngón chân không chịu nỗi bèn co lại.

Chu Hậu Đông không biết cuối cùng phải dùng cách gì mới có thể giữ cô được, bây giờ cô đã quyết tâm lựa chọn rời xa anh, anh không có bản lĩnh cầu xin được cô tha thứ, nhưng cuộc đời nãy cô không thể rời xa anh.



Hung ác hôn môi cô, đầu lưỡi sắp luồn tới tận cổ họng, cô gái như bị cướp đi phần lớn hô hấp, nước miếng hai người cũng chảy ra, mức độ dữ dội không thua gì lúc làm tình.

An Dịch bị hôn đến nỗi gần như bất tỉnh, khi người đản ông nhả miệng cô ra, cô hít thở ngụm to luồng không khí mới xuất hiện.

Chu Hậu Đông đã cắm cô gái đến đầu giường, đầu chống lên tường, tần suất đóng cọc không hề giảm bớt, lần nào dương vật cũng lút cán rồi lại rút ra nguyên cây, anh nhìn nét mặt phẫn nộ của cô gái, càng đâm dữ hơn.

“Tôi nhất định phải rời xa chú.” Đôi khi An Dịch cũng quá ngốc, người đàn ông đã vậy rồi, cô còn kích thích anh.

“Rời xa tôi, em phải rời xa tôi?!” Chu Hậu Đông như đang tự hỏi mình, cũng lại giống đang hỏi cô gái, anh đâm mạnh quy đầu vào tử cung, đến gần tai cô nói: “Nếu em muốn rời xa tôi, tôi sẽ khiến em mang thai, có phải em sẽ không đi nữa không.”

“Chú nói… Nói gì?” An Dịch mở to mắt, cô không thể tin nỗi anh lại biến thái như vậy.

“Tôi muốn làm em mang thai, đúng, mang thai, em vĩnh viễn sẽ là của tôi.” Chu Hậu Đông bị rối loạn thần kinh, lầm bầm lầu bầu một mình, anh đâm chọc quy đầu vào tử cung, nửa cây gậy thịt húc vào.

“Không… ưm…” An Dịch cảm nhận được dương vật trong cơ thể đâm đến vị trí khó có thể tin, cả người cô co rút dữ dội, bờ mông căng cứng lại, phần thịt đỏ lẳng lơ mềm mại bị chuôi thân làm lòi ra.

“Xít! Tiểu Dịch, sinh một đứa con cho tôi, hai chúng ta kết hôn.” Chu Hậu Đông gầm lên một cách thô lỗ, tần suất va đập càng lúc càng mãnh, quy đầu thọc vào rút ra kèm theo lượng lớn dâm thuỷ, phần gốc to khoẻ ma sát với miệng nụ hoa, quy đầu đâm chọc tử cung.

Người đàn ông giống như điên rồi oán giận lên tử cung, An Dịch chịu không nổi nắm lấy đầu anh, hai người quấn quýt sít sao, cơ thể ướt đẫm như vừa được tắm táp xong.

“Ưm… Đừng… ưm…” Tiếng rên rỉ vừa mới phát ra đã bị người đàn ông đâm gãy, An Dịch đành phải dùng miệng cắn vai anh.

“Có nghe rõ không, sinh con cho tôi, sinh con.” Chu Hậu Đông vẫn luôn lặp lại những lời này, anh dường như bị ma chướng (1), dương vật to lớn căng lên, cho dù tử cung của cô gái co rút lại nghiêm trọng, anh vẫn tăng tốc cắm mạnh vào.

(1) Ma chướng: Cách gọi của Đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra.

An Dịch che miệng anh lại, tử cung của cô co rút dữ dội, quy đầu bị quấn chặt lại mút, nụ hoa phẳng lì run rẩy, nụ hoa nhỏ bắn dâm dịch làm phần háng người đàn ông ướt đẫm.

“Tôi cho em tinh dịch, con mẹ nó tôi cho em tinh dịch, chỉ mình em mới có thể mang thai con của ông đây.” Chu Hậu Đông bị nụ hoa nhỏ cắn chặt, cuối cùng không kẹp được tinh trùng, quy đầu đâm vào tử cung, mã mắt không kìm được bèn thít chặt, dương tinh nóng bỏng phun ra bắn vào tử cung.

Một lượng lớn tinh dịch bắn vào cơ thể, An Dịch co rút run rẩy, tần suất bắn tinh mạnh mẽ hữu lực sắp khiến nụ hoa bị phỏng ra lỗ, cô cũng lên đỉnh ngay tại chỗ, dâm thuỷ sền sệt phun ra hoà cùng với dương tinh.

Chu Hậu Đông ôm cô gái ướt đẫm, anh hôn cô, vuốt ve vòng eo nhẵn bóng, anh chuyên chế tàn bạo muốn nhét cô vào cơ thể mình.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện