Bảo tui phản cách mạng là ngậm máu phun người
Khấu mù tui công dân loại một về tuân thủ pháp luật
Đảng Cộng sản không sợ giặc Nhật
Chẳng lẽ sợ dân nói ra sự thật?
- Khấu mù sau khi bị thẩm vấn đã hát trước mặt viên cán bộ thẩm vấn bốn câu trên.
Sáng sớm, cửa buồng giam mở ra, hai chính phủ bước vào, một nam một nữ, nam rất quen mặt, nữ mới đến lần đầu. Nữ béo tròn gần như không có cổ, cặp mắt lươn ti hí gắn trên khuôn mặt đỏ au, cái mũi quá nhỏ cách miệng rất xa, vì vậy nhân trung rất dài. Cao Dương rất ớn bản mặt chị ta nhưng khi ngửi thấy mùi con cái, hắn lập tức thấy chị ta trở nên đẹp. Mùi hương xộc vào mũi nhắc nhở Cao Dương đây là phụ nữ cao cấp. Chị ta mặc chiếc áo màu trắng, tay xách hòm gỗ, chính phủ nam nói: “Số 1, cắt tóc”.
Tử tù – Số 1 đảo mắt nhìn người phụ nữ báo tốt, xích sắt ở tay chân anh ta kêu loảng xoảng.
Người phụ nữ cười với tử tù, mắt híp như sợi chỉ, môi trên mỏng, cong lớn, lộ xỉ màu đỏ tươi và những chiếc răng xanh lét.
Chính phủ nam bê vào chiếc ghế đẩu vuông, đặt giữa buồng. Chính phủ nữ mở hòm gỗ, trước tiên lấy chiếc khăn choàng cáu bẩn, rũ đánh soạt, “Lại đây!”. Chị ta nói, giọng nhẹ như rót vào tai. Cao Dương nghe tiếng chị ta mà trong lòng rối bời.
Tử tù ngồi yên bất động,Chính phủ nam tới kéo anh ta dậy nhưng anh ta chằn xuống, nói: “Tui không cắt, tui không cắt!”
- Anh ta đúng là hay dở mù tịt! – Chính phủ nam túm tóc người tử tù – Tóc dài như lông chó thế mà không cắt.
Câu này nghe rất quen, Cao Dương không nhớ phim nào đã nói câu ấy.
- Mẹ kiếp, ông mới tóc lông chó! –Tử tù chửi Chính phủ nam.
Chính phủ nam vừa cười vừa vỗ vai tử tù: “Không phải lông chó, là lông người được chưa?”
Tử tù ngồi xuống ghế đẩu, chính phủ nữ choàng khăn trước ngực anh ta, thắt nút phía sau gáy. Tử tù ngoẹo đầu như đứa trẻ tinh nghịch. Chính phủ nữ vỗ vai người tử tù: “Yên nào, người anh em!” Tử tù ngồi yên ngay lập tức như đứa trẻ ngoan. Chính phủ nữ cầm tông đơ, bắt đầu ủi. Chiếc tông đơ như một máy cắt cỏ, ủi một đường từ nam lên bắc trắng tinh, rồi một đường từ đông sang tây thành hình chữ thập, ủi tiếp thành quả đồi trọc, rồi thành quả bầu be nhẵn chín, tòan bộ thời gian nhiều nhất là ba phút. Đầu trụi tóc, cái oai của người tử tù chỉ còn một nửa. Bàn tay chính phủ nữ vừa trắng vừa mập, mu bàn tay có những hạt cơm tròn tròn giống như mặt trẻ con.
Cao Dương đứng ngây nhìn Chính phủ nữ không chớp mắt. Chính phủ nam nói: “Số 9 định ăn thịt chắc?” Anh ta gật gù nhắc khéo Chính phủ nữ: “Chị Quách cẩn thận nghe!” Chính phủ nữ thản nhiên nhìn Cao Dương: “Anh nhìn trộm kia, ngồi xuống đây!”
Cao Dương ngồi xuống ghế, mùi đàn bà trên người Chính phủ nữ khiến anh quên bẵng cái chân đau. Chính phủ nữ choàng cái khăn dính đầy tóc lên người Cao Dương, làn da mềm mại và ấm cọ sát nhẹ trên lưng anh, cảm giác đê mê khiến anh thu người lại. Chính phủ nữ chỉnh cho anh duỗi thẳng người, bảo: “Ngẩng đầu lên!” Anh làm theo. Chiếc tông đơ bắt đầu ủi tóc, toàn thân anh tê tê như có dòng điện chạy qua, trước mắt cỏ cây hoa lá biết nhảy múa, trong tai tiếng chim hót véo von. Anh nghĩ được đàn bà cao cấp hớt tóc có chết cũng cam lòng.
- Đứng lên đi, anh còn ngồi đấy làm gì? Anh như ngủ mơ chợt tỉnh, đứng lên.
Chính phủ nam bảo: “Hốt tóc vụng đi!”
Anh quét tóc vụn, gom vào cái hốt rác bằng tôn.
Chính phủ nam nói: “Đem đi đổ!”
Anh bê cái hốt rác bước ra khỏi buồng giam, Chính phủ nam theo sau, nhìn anh đổ tóc vụn vào chiếc sọt tre ngoài hành lang. Tóc vụn đủ cả đen, trắng, xám chất đầy cả sọt.
Anh trở lại buồng giam, trông thấy người tử tù mặt vàng nghệ hai tay chụp vú người chính phủ nữ. Bất chợt anh ghét cay ngét đắng người tử tù. Nét mặt thản nhiên của người Chính phủ nữ khiến anh chua xót. Chính phủ nữ mỉm cười, cúi nhìn hai bàn tay người tử tù, khẽ nói: “Bỏ ra anh làm tôi đau!”. Tử tù miệng mở to thở gấp. “Anh có bỏ tay ra không?” Chính phủ nữ vừa nói vừa hất ngược đầu gối khuất sau vạt áo dài trắng, đồng thời chọc lưỡi tông đơ vào cái đầu trọc lóc của người tử tù. Tử tù ngã xuống nền nhà, rúm người lại, hai tay ôm bụng dưới, mồ hôi đầm đìa trên mặt.
Chính phủ nam bước tới đá một phát vào mông người tử tù, chửi: “Cóc lười chảy thây lại muốn
ăn thịt ngỗng trời!”
- Chết đến nơi mà còn bậy bạ! – Chính phủ nữ nói.
Sáng hôm sau, một Chính phủ nam dẫn người đầu bếp gầy nhom vào buồng giam. Chính phủ nói: “Số 1, anh thích ăn gì uống gì thì hãy bảo sư phụ Tôn”
Tử tù ngớ ra, nói: “Tui không chịu, các người là đồ khốn nạn, mềm nắn rắn buông, nếu phải tử hình thì tử hình con trai bí thư Lý, thằng ấy đáng bắn bỏ gấp trăm lần!”
Chính phủ nói: “Đơn của anh đã bị bác bỏ, y án sơ thẩm.”
Tử tù rũ ra, đầu gục xuống.
Chính phủ nói: “Thôi đừng nghĩ dài ngắn nữa! Thích ăn gì thì nói mau lên, thời cơ chỉ có một, chúng tôi thực hiện chủ nghĩa nhân đạo với anh”
Sư phụ Tôn nói: “Người anh em ăn gì thì nói đi, có chết thì cũng no mà chết, suối vàng xa lắm bụng đói sao đi tới nơi?”
Tử tù thở dài ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhìn vào đâu cả, mặt ngời sáng rất hấp dẫn.
Anh ta nói: “Tui thích ăn thịt lợn quay.”
- Được, thịt lợn quay.
- Khoai tây xào thịt. Thịt có nhiều mỡ.
- Được, khoai tây xào thịt, thịt nhiều mỡ – Sư phụ Tôn nói – Nghĩ đi thích ăn gì nữa?
Tử tù nheo mắt, hình như suy nghĩ mông lung lắm.
- Cứ nghĩ đi – Sư phụ Tôn nói – Đừng ngại, đừng tiếc, không phải trả tiền.
Tử tù nhếch miệng khóc, nước mắt rơi lã chã. Anh ta nói: “Tui thích ăn bánh tráng, nướng bằng vỉ, thích ăn hành, mù tạt…”
- Không thích ăn những thứ khác à? – Sư phụ Tôn hỏi.
- Không!… Tử tù tỏ ra rất biết điều – Phiền sư phụ quá!
- Đây là công tác của tui – Sư phụ Tôn nói – Đợi chút sẽ đem đến cho anh.
Chính phủ và sư phụ Tôn đi ra.
Tử tù nằm sấp trên giường khóc nức nở. Cao Dương nghe anh ta khóc mà đứt ruột. Anh rón rén đến bên, dùng một ngón tay chạm vào vai người tử tù, nói khẽ: “Đại ca đừng buồn, nên nghĩ thoáng một chút…”
Tử tù lật người lại, chụp lấy tay Cao Dương. Anh hoảng định rút tay ra, người tử tù nói: “Chú em thân mến, đừng sợ tui không đánh chú nữa đâu! Con người ta lúc sắp chết mới cảm thấy người với người gần gũi như thế nào! Tui hối hận quá! Chú có khả năng ra phải không? Ra tù, chú thăm ông già tui một tí, nói với ổng là tôi đã được ăn thịt quay, bánh tráng bột trắng tinh, ăn mù tạt. Nhà tui ở Tống Gia Thôn, ông già tui tên Tống Song Dương.
Lúc bị giải đi, tử tù ngoảnh nhìn Cao Dương, nhếch mép cười. Cái cười của anh ta như một lưỡi dao, đâm trái tim anh đau nhói.
- Số 9 ra! – Một Chính phủ nam mở cửa buồng giam gọi.
Cao Dương sợ vãi đái ra quần.
- Thưa chính phủ, tui còn có vợ con… bắt tui ăn cứt, uống nước đái cũng được nhưng đừng bắn chết tui!
Chính phủ nam ngẩn người, nói: “Ai định bắn anh?”
- Không bắn tui?
- Nhà nước làm gì lãng phí đạn đến thế? Đi, chuyện tốt đấy! Vợ anh đến thăm.
Cao Dương cất được gánh nặng, vọt ra khỏi buồng giam. Chính phủ còng tay anh bằng đôi còng vàng chóe, anh nói: “Thưa chính phủ, tui đảm bảo không chạy trốn, đừng còng tui, vợ tui trông thấy nó không chịu được.”
Chính phủ nói: “Đây là quy định!”
- Tui không chạy mà! Oâng xem, chân tui sưng tấy như thế này, chạy sao được?
- Đừng có nhiều lời – Chính phủ nam nói – Thế này là đã chiếu cố anh rồi, trước khi tuyên án người nhà không được vào thăm.
Chính phủ nam dẫn anh đến cửa một buồng bỏ không, nói: “Vào đi! Hai mươi phút.”
Cao Dương do dự đẩy cửa, trông thấy vợ bế con ngồi trên ghế băng, con Hạnh đứng tì vào đùi mẹ.
Vợ anh đứng vụt dậy, mặt co giật, môi run run, khóc òa.
Anh vịn khung cửa định nói nhưng cổ họng có gì chẹn ngang, y hệt cách đây mấy hôm anh trông thấy con Hạnh trong rừng.
- Bố! – Con Hạnh quờ quạng hỏi – Có phải bố đấy không?
Vợ anh để bó ngồng lên xe lừa, người oằn xuống, tay ôm bụng.
- Sao thế? Sắp sinh hả? – Cao Dương thăm hỏi.
Vợ nói: “Bố nó này, em tính không đúng, chắc là sắp sinh…”
- Mình không thể chậm hai hôm, bán xong tỏi hãy sinh được sao? – Cao Dương ca cẩm –Cứ phải sinh vào hôm nay, không sớm không muộn hai hôm?
- Bố nó đừng oán em… Em cũng không thích sinh ngay bây giờ. Giá như mót ị, em còn cắn răng chịu được…Vợ vịn càng xe, mồ hôi đầy mặt.
- Thôi được đẻ thì đẻ! – Cao Dương hỏi – Mời Khánh Vân chứ?
- Dừng gọi bà ấy… -Vợ vừa xua tay vừa nói – Bà ấy đỡ không tốt, lại còn đòi tiền… Em tính đẻ ở nhà thương… có thể là con trai…
- Mình mà đẻ con trai, tui mua con gà mái ghẹ cho mình ăn.
- Tui cõng mình đi?
- Khỏi cần. Bố nó dìu em là được… -Vợ bò lê dưới đất.
- Lên xe mà đi! – Cao Dương rỡ hết tỏi xuống, vào nhà lấy chiếc khăn, trải xuống thùng xe.
- Phải chuẩn bị những gì?
- Hai cuộn giấy… Em chuẩn bị cả rồi. Cái túi vải màu xanh ấy.
Cao Dương vào nhà lấy cái túi, cõng vợ lên xe. Con Hạnh tỉnh dậy gọi ầm lên trong nhà, Cao Dương trở lại sân nói to: “Hạnh, bố mẹ đi kiếm cho con một đứa em trai. Con ngủ đi!”
- Kiếm ở đâu hả bố?
- Kiếm trong đống cỏ.
- Cho con đi mấy?
- Trẻ con không được đi, có trẻ con là kiếm không ra.
Khấu mù tui công dân loại một về tuân thủ pháp luật
Đảng Cộng sản không sợ giặc Nhật
Chẳng lẽ sợ dân nói ra sự thật?
- Khấu mù sau khi bị thẩm vấn đã hát trước mặt viên cán bộ thẩm vấn bốn câu trên.
Sáng sớm, cửa buồng giam mở ra, hai chính phủ bước vào, một nam một nữ, nam rất quen mặt, nữ mới đến lần đầu. Nữ béo tròn gần như không có cổ, cặp mắt lươn ti hí gắn trên khuôn mặt đỏ au, cái mũi quá nhỏ cách miệng rất xa, vì vậy nhân trung rất dài. Cao Dương rất ớn bản mặt chị ta nhưng khi ngửi thấy mùi con cái, hắn lập tức thấy chị ta trở nên đẹp. Mùi hương xộc vào mũi nhắc nhở Cao Dương đây là phụ nữ cao cấp. Chị ta mặc chiếc áo màu trắng, tay xách hòm gỗ, chính phủ nam nói: “Số 1, cắt tóc”.
Tử tù – Số 1 đảo mắt nhìn người phụ nữ báo tốt, xích sắt ở tay chân anh ta kêu loảng xoảng.
Người phụ nữ cười với tử tù, mắt híp như sợi chỉ, môi trên mỏng, cong lớn, lộ xỉ màu đỏ tươi và những chiếc răng xanh lét.
Chính phủ nam bê vào chiếc ghế đẩu vuông, đặt giữa buồng. Chính phủ nữ mở hòm gỗ, trước tiên lấy chiếc khăn choàng cáu bẩn, rũ đánh soạt, “Lại đây!”. Chị ta nói, giọng nhẹ như rót vào tai. Cao Dương nghe tiếng chị ta mà trong lòng rối bời.
Tử tù ngồi yên bất động,Chính phủ nam tới kéo anh ta dậy nhưng anh ta chằn xuống, nói: “Tui không cắt, tui không cắt!”
- Anh ta đúng là hay dở mù tịt! – Chính phủ nam túm tóc người tử tù – Tóc dài như lông chó thế mà không cắt.
Câu này nghe rất quen, Cao Dương không nhớ phim nào đã nói câu ấy.
- Mẹ kiếp, ông mới tóc lông chó! –Tử tù chửi Chính phủ nam.
Chính phủ nam vừa cười vừa vỗ vai tử tù: “Không phải lông chó, là lông người được chưa?”
Tử tù ngồi xuống ghế đẩu, chính phủ nữ choàng khăn trước ngực anh ta, thắt nút phía sau gáy. Tử tù ngoẹo đầu như đứa trẻ tinh nghịch. Chính phủ nữ vỗ vai người tử tù: “Yên nào, người anh em!” Tử tù ngồi yên ngay lập tức như đứa trẻ ngoan. Chính phủ nữ cầm tông đơ, bắt đầu ủi. Chiếc tông đơ như một máy cắt cỏ, ủi một đường từ nam lên bắc trắng tinh, rồi một đường từ đông sang tây thành hình chữ thập, ủi tiếp thành quả đồi trọc, rồi thành quả bầu be nhẵn chín, tòan bộ thời gian nhiều nhất là ba phút. Đầu trụi tóc, cái oai của người tử tù chỉ còn một nửa. Bàn tay chính phủ nữ vừa trắng vừa mập, mu bàn tay có những hạt cơm tròn tròn giống như mặt trẻ con.
Cao Dương đứng ngây nhìn Chính phủ nữ không chớp mắt. Chính phủ nam nói: “Số 9 định ăn thịt chắc?” Anh ta gật gù nhắc khéo Chính phủ nữ: “Chị Quách cẩn thận nghe!” Chính phủ nữ thản nhiên nhìn Cao Dương: “Anh nhìn trộm kia, ngồi xuống đây!”
Cao Dương ngồi xuống ghế, mùi đàn bà trên người Chính phủ nữ khiến anh quên bẵng cái chân đau. Chính phủ nữ choàng cái khăn dính đầy tóc lên người Cao Dương, làn da mềm mại và ấm cọ sát nhẹ trên lưng anh, cảm giác đê mê khiến anh thu người lại. Chính phủ nữ chỉnh cho anh duỗi thẳng người, bảo: “Ngẩng đầu lên!” Anh làm theo. Chiếc tông đơ bắt đầu ủi tóc, toàn thân anh tê tê như có dòng điện chạy qua, trước mắt cỏ cây hoa lá biết nhảy múa, trong tai tiếng chim hót véo von. Anh nghĩ được đàn bà cao cấp hớt tóc có chết cũng cam lòng.
- Đứng lên đi, anh còn ngồi đấy làm gì? Anh như ngủ mơ chợt tỉnh, đứng lên.
Chính phủ nam bảo: “Hốt tóc vụng đi!”
Anh quét tóc vụn, gom vào cái hốt rác bằng tôn.
Chính phủ nam nói: “Đem đi đổ!”
Anh bê cái hốt rác bước ra khỏi buồng giam, Chính phủ nam theo sau, nhìn anh đổ tóc vụn vào chiếc sọt tre ngoài hành lang. Tóc vụn đủ cả đen, trắng, xám chất đầy cả sọt.
Anh trở lại buồng giam, trông thấy người tử tù mặt vàng nghệ hai tay chụp vú người chính phủ nữ. Bất chợt anh ghét cay ngét đắng người tử tù. Nét mặt thản nhiên của người Chính phủ nữ khiến anh chua xót. Chính phủ nữ mỉm cười, cúi nhìn hai bàn tay người tử tù, khẽ nói: “Bỏ ra anh làm tôi đau!”. Tử tù miệng mở to thở gấp. “Anh có bỏ tay ra không?” Chính phủ nữ vừa nói vừa hất ngược đầu gối khuất sau vạt áo dài trắng, đồng thời chọc lưỡi tông đơ vào cái đầu trọc lóc của người tử tù. Tử tù ngã xuống nền nhà, rúm người lại, hai tay ôm bụng dưới, mồ hôi đầm đìa trên mặt.
Chính phủ nam bước tới đá một phát vào mông người tử tù, chửi: “Cóc lười chảy thây lại muốn
ăn thịt ngỗng trời!”
- Chết đến nơi mà còn bậy bạ! – Chính phủ nữ nói.
Sáng hôm sau, một Chính phủ nam dẫn người đầu bếp gầy nhom vào buồng giam. Chính phủ nói: “Số 1, anh thích ăn gì uống gì thì hãy bảo sư phụ Tôn”
Tử tù ngớ ra, nói: “Tui không chịu, các người là đồ khốn nạn, mềm nắn rắn buông, nếu phải tử hình thì tử hình con trai bí thư Lý, thằng ấy đáng bắn bỏ gấp trăm lần!”
Chính phủ nói: “Đơn của anh đã bị bác bỏ, y án sơ thẩm.”
Tử tù rũ ra, đầu gục xuống.
Chính phủ nói: “Thôi đừng nghĩ dài ngắn nữa! Thích ăn gì thì nói mau lên, thời cơ chỉ có một, chúng tôi thực hiện chủ nghĩa nhân đạo với anh”
Sư phụ Tôn nói: “Người anh em ăn gì thì nói đi, có chết thì cũng no mà chết, suối vàng xa lắm bụng đói sao đi tới nơi?”
Tử tù thở dài ngẩng đầu lên, ánh mắt không nhìn vào đâu cả, mặt ngời sáng rất hấp dẫn.
Anh ta nói: “Tui thích ăn thịt lợn quay.”
- Được, thịt lợn quay.
- Khoai tây xào thịt. Thịt có nhiều mỡ.
- Được, khoai tây xào thịt, thịt nhiều mỡ – Sư phụ Tôn nói – Nghĩ đi thích ăn gì nữa?
Tử tù nheo mắt, hình như suy nghĩ mông lung lắm.
- Cứ nghĩ đi – Sư phụ Tôn nói – Đừng ngại, đừng tiếc, không phải trả tiền.
Tử tù nhếch miệng khóc, nước mắt rơi lã chã. Anh ta nói: “Tui thích ăn bánh tráng, nướng bằng vỉ, thích ăn hành, mù tạt…”
- Không thích ăn những thứ khác à? – Sư phụ Tôn hỏi.
- Không!… Tử tù tỏ ra rất biết điều – Phiền sư phụ quá!
- Đây là công tác của tui – Sư phụ Tôn nói – Đợi chút sẽ đem đến cho anh.
Chính phủ và sư phụ Tôn đi ra.
Tử tù nằm sấp trên giường khóc nức nở. Cao Dương nghe anh ta khóc mà đứt ruột. Anh rón rén đến bên, dùng một ngón tay chạm vào vai người tử tù, nói khẽ: “Đại ca đừng buồn, nên nghĩ thoáng một chút…”
Tử tù lật người lại, chụp lấy tay Cao Dương. Anh hoảng định rút tay ra, người tử tù nói: “Chú em thân mến, đừng sợ tui không đánh chú nữa đâu! Con người ta lúc sắp chết mới cảm thấy người với người gần gũi như thế nào! Tui hối hận quá! Chú có khả năng ra phải không? Ra tù, chú thăm ông già tui một tí, nói với ổng là tôi đã được ăn thịt quay, bánh tráng bột trắng tinh, ăn mù tạt. Nhà tui ở Tống Gia Thôn, ông già tui tên Tống Song Dương.
Lúc bị giải đi, tử tù ngoảnh nhìn Cao Dương, nhếch mép cười. Cái cười của anh ta như một lưỡi dao, đâm trái tim anh đau nhói.
- Số 9 ra! – Một Chính phủ nam mở cửa buồng giam gọi.
Cao Dương sợ vãi đái ra quần.
- Thưa chính phủ, tui còn có vợ con… bắt tui ăn cứt, uống nước đái cũng được nhưng đừng bắn chết tui!
Chính phủ nam ngẩn người, nói: “Ai định bắn anh?”
- Không bắn tui?
- Nhà nước làm gì lãng phí đạn đến thế? Đi, chuyện tốt đấy! Vợ anh đến thăm.
Cao Dương cất được gánh nặng, vọt ra khỏi buồng giam. Chính phủ còng tay anh bằng đôi còng vàng chóe, anh nói: “Thưa chính phủ, tui đảm bảo không chạy trốn, đừng còng tui, vợ tui trông thấy nó không chịu được.”
Chính phủ nói: “Đây là quy định!”
- Tui không chạy mà! Oâng xem, chân tui sưng tấy như thế này, chạy sao được?
- Đừng có nhiều lời – Chính phủ nam nói – Thế này là đã chiếu cố anh rồi, trước khi tuyên án người nhà không được vào thăm.
Chính phủ nam dẫn anh đến cửa một buồng bỏ không, nói: “Vào đi! Hai mươi phút.”
Cao Dương do dự đẩy cửa, trông thấy vợ bế con ngồi trên ghế băng, con Hạnh đứng tì vào đùi mẹ.
Vợ anh đứng vụt dậy, mặt co giật, môi run run, khóc òa.
Anh vịn khung cửa định nói nhưng cổ họng có gì chẹn ngang, y hệt cách đây mấy hôm anh trông thấy con Hạnh trong rừng.
- Bố! – Con Hạnh quờ quạng hỏi – Có phải bố đấy không?
Vợ anh để bó ngồng lên xe lừa, người oằn xuống, tay ôm bụng.
- Sao thế? Sắp sinh hả? – Cao Dương thăm hỏi.
Vợ nói: “Bố nó này, em tính không đúng, chắc là sắp sinh…”
- Mình không thể chậm hai hôm, bán xong tỏi hãy sinh được sao? – Cao Dương ca cẩm –Cứ phải sinh vào hôm nay, không sớm không muộn hai hôm?
- Bố nó đừng oán em… Em cũng không thích sinh ngay bây giờ. Giá như mót ị, em còn cắn răng chịu được…Vợ vịn càng xe, mồ hôi đầy mặt.
- Thôi được đẻ thì đẻ! – Cao Dương hỏi – Mời Khánh Vân chứ?
- Dừng gọi bà ấy… -Vợ vừa xua tay vừa nói – Bà ấy đỡ không tốt, lại còn đòi tiền… Em tính đẻ ở nhà thương… có thể là con trai…
- Mình mà đẻ con trai, tui mua con gà mái ghẹ cho mình ăn.
- Tui cõng mình đi?
- Khỏi cần. Bố nó dìu em là được… -Vợ bò lê dưới đất.
- Lên xe mà đi! – Cao Dương rỡ hết tỏi xuống, vào nhà lấy chiếc khăn, trải xuống thùng xe.
- Phải chuẩn bị những gì?
- Hai cuộn giấy… Em chuẩn bị cả rồi. Cái túi vải màu xanh ấy.
Cao Dương vào nhà lấy cái túi, cõng vợ lên xe. Con Hạnh tỉnh dậy gọi ầm lên trong nhà, Cao Dương trở lại sân nói to: “Hạnh, bố mẹ đi kiếm cho con một đứa em trai. Con ngủ đi!”
- Kiếm ở đâu hả bố?
- Kiếm trong đống cỏ.
- Cho con đi mấy?
- Trẻ con không được đi, có trẻ con là kiếm không ra.
Danh sách chương