Gặp lão giả phản ứng lại, Trần Nguyên khẽ gật đầu với lão.

Hắn có ý định rời đi, không quản lão giả có mục đích gì.

Tại bất kỳ thế giới nào, ưa lo chuyện bao đồng, muốn xen vào việc của người khác đều không được mọi người hoan nghênh.

Tất nhiên, đây là trên cơ sở lão giả nọ không có ý định nguy hại đến hắn.
Thế nhưng, chưa kịp đợi hắn di bước chân thì lão giả kia mỉm cười, đối với hắn nói: “Đạo hữu, thế nhưng có hứng thú xem một quẻ?”
Hỏi ra câu nói này, lão giả nọ trong lòng có chút dâng lên.

Hắn vạn vạn không thể ngờ đến rằng, tại mảnh hạ giới này, nhanh như vậy liền gặp được cấp bậc tồn tại uy hiếp được đến hắn.

Nên biết rằng, mảnh hạ giới này xảy ra biến dị, đại năng trong ba nghìn thế giới đều ít nhiều để ý đến.

Bất quá, bọn hắn hoặc chỉ ngồi nhìn mặc kệ, hoặc chỉ sai xử đệ tử, thuộc hạ bí mật tiến vào.

Đến cấp bậc như bọn hắn đều cực kỳ thận trọng, rất không dễ tự mình hạ thân.
Bản thân lão giả hắn, chẳng qua là quá gấp gáp, tự thân không thể chờ đợi được nữa mới tự mình tiến vào.

Hắn thông qua pháp khí và bí pháp, đại giới bỏ ra là tự thân thực lực bị gọt đi gần như hoàn toàn, mới có thể chân thân tiến đến.

Tuy nhiên, lão giả thực lực dù bị gọt nhưng thủ đoạn còn đó, có thể uy hiếp đến hắn làm sao có thể là dạng người hời hợt.

Hiển nhiên, lão giả đánh giá Trần Nguyên cũng là hạng người như lão, cũng coi Trần Nguyên như tồn tại không kém hơn bản thân.

Đến cấp bậc như thế, giả dạng cốt linh, che đậy tu vi là chuyện một cái phất tay.
Có tồn tại có thể uy hiếp đến bản thân kề sát bên mình, lão giả không yên lòng.

Bởi vậy, lão muốn thông qua thôi diễn, suy tính đến nội tình đối phương.

Nếu đối phương có ác ý, nhờ đó cũng có thể đề phòng một hai.

Nếu không có, vậy thì cũng thôi đi.
Thế nhưng, tùy ý thôi diễn đối phương, tại trong giới tu luyện là việc làm cực kỳ không được hoan nghênh.

Không ai thích bản thân bị soi mói cả, đặc biệt là khi trên thân có nhiều bí mật.

Bởi vậy, tùy ý thôi diễn nhân quả của đối phương, rất có thể sẽ khiến cả hai trở mặt thành thù.

Lúc này đây, lão giả hỏi Trần Nguyên xem bói, mục đích cũng là muốn lấy được đối phương thừa nhận cho phép thôi diễn.
Ngược lại là Trần Nguyên không có suy nghĩ nhiều như vậy, hắn càng không biết lão giả trước mắt tính toán.

Dẫu cho có biết thì cũng chỉ cười không nói.

Tự vệ là bản năng của mỗi sinh vật.

Tu sĩ càng mạnh, bản năng tự vệ càng lớn.

Việc làm của lão giả có thể hiểu được.
Đối với lão giả lời mời, Trần Nguyên không cự tuyệt.

Hắn hỏi: “Đạo hữu có thể xem gì?”
Đối phương lấy đạo hữu tương xứng, Trần Nguyên không phản đối.

Trong mắt hắn, cùng là truy cầu tu luyện, như vậy đều là người trên cùng một con đường, xư đạo hữu đều không quá.
Lão giả cười vuốt râu: “Cái gì cũng có thể xem, tiền đô, con đường tu luyện, cơ duyên, trắc trở cho đến tình duyên, cát hung,...!thứ gì bần đạo cũng có thể xem.

Không biết, đạo hữu muốn xem điều gì?”
Một bên khác, vị nữ tử xinh đẹp kia vừa muốn rời đi, nhận ra lão giả thậm chí linh thạch thị nữ nàng đưa còn không thèm cầm mà chỉ trực câu nhìn về hướng khác, vì thế không khỏi ghé mắt nhìn xem.
Thật trẻ.

Nàng có thể nhìn ra, đối phương trẻ hơn nàng nhiều lắm.

Không chỉ có thể, tu vi của đối phương thế mà đã Tam phẩm tầng hai.

Tư chất này… mạnh hơn nàng nhiều lắm.

Nữ tử nọ không thể không thừa nhận, nội tâm nàng nhận lấy đả kích.

Trước nay nàng vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo về tư chất của mình, giờ đây nhận đả kích.
Thi nữ bên cạnh nàng thì không nghĩ nhiều như vậy.

Nàng gặp nam tử trẻ tuổi, tuấn tú, phong độ ôn tồn nhẹ nhàng thì không khỏi dâng lên hảo cảm.

Cái gọi là tam qua theo ngũ quan chạy chính là như vậy.

Ngoại hình đối với ấn tượng đầu tiên vẫn là hết sức ảnh hưởng.

Bởi thế, nàng tốt bụng nhắc nhở Trần Nguyên một câu: “Công tử, người đừng tin lão giả bịp bợm này.

Hắn bất quá là một tên thần côn mà thôi.” Nói rồi, nàng còn khẽ lườm lão giả kia, miệng hừ nhẹ một tiếng.
Ai biết, Trần Nguyên căn bản không nghe lời khuyên của nàng.

Hắn đáp: “Đa tạ cô nương nhắc nhở.

Bất quá, vị đạo hữu đây có phải lừa đảo hay không vẫn là phải xem trước mới biết được.”
Nói đùa cái gì, người ta đường đường là Cửu phẩm Đại lão, đâu có rảnh rỗi đi lừa các nàng mấy cái tiểu tu sĩ.

Trần Nguyên mới không tin, đến cấp bậc này tồn tại còn có sở thích như thế.
Hắn hướng về phía lão giả nói: “Sắp tới, tại hạ muốn rời xa khỏi nơi này.

Không biết chuyến đi này là cát hay là hung, mời đạo hữu xem cho một quẻ.

Linh thạch không là vấn đề.”
Trần Nguyên nói, ý chỉ là chuyến đi đến Thái Linh học viện nội viện.

Một bên khác, thị nữ kia thấy Trần Nguyên không nghe nàng, hơi có bất mãn: “Công tử…” Tuy nhiên, nàng ngay lập tức bị tiểu thư của nàng chặn lại.

Sau đó, hai nữ tử trẻ tuổi yên lặng thối lui sang một bên, quan sát hai người kia.
Theo vị nữ tử trẻ tuổi, có thiên phú tu luyện như thế, còn trẻ đã thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, thấy thế nào cũng không đơn giản.

Đối phương đã nguyện ý tin tưởng lão đạo này, như thế, trong đó có huyền cơ mà nàng không biết? Dù sao là rảnh rỗi, nàng ôm lấy tâm tính hiếu kỳ theo dõi hai nam nhân một già một trẻ.
Lão đạo từ đầu đến cuối không để tâm chút nào chủ tớ hai nữ tử trẻ tuổi.

Trong mắt hắn hiện tại chỉ chú tâm đến tồn tại trước mặt.

Theo lão, người này chí ít ở cấp độ ngang bằng với hắn, thậm chí là hơn.

Bất kỳ đối tượng nào để cho hắn sinh ra ngại đều không tầm thường.

Lão giả nói: “Linh thạch thì không cần.

Đạo hữu và bần đạo gặp nhau cũng xem như là duyên.

Đã như vậy, bần đạo miễn phí xem cho đạo hữu một quẻ đi.”

Trần Nguyên gật đầu, không phản đối.
“Xin mời đạo hữu viết một chữ lên giấy.” Lão giả nói, trên bàn không biết từ lúc nào đã bày ra giấy bút cùng nghiên mực.

Hết thảy đều là đồ dùng phàm nhân, không có chút sóng linh lực nào.

Trần Nguyên không hiểu, chỉ những đồ phàm phu tục tử này có thể xem ra đến cái gì.

Có lẽ, chỉ có người trong nghề mới biết tới.

Tay phải hắn nhấc lên bút lông, khẽ chấm mực, nhẹ nhàng di chuyển mũi bút trên mặt giấy mỏng.

Không ra mấy hơi thở, một chữ ‘Thái’ to lớn đã chiếm trọn hai phần ba trang giấy.
“Như vậy được chứ, đạo hữu?” Trần Nguyên hỏi.
“Đã xong.” Lão đạo gật đầu.

Nói rồi, hắn khẽ thổi một hơi cho mực khô, từ đầu đến cuối không sử dụng lấy một tia linh lực nào.

Sau khi xoay ngược trang giấy về phía mình, lão giả mới trầm tư nhìn chằm chằm vào chữ viết.

Lão nhìn đến xuất thần, hai con ngươi giãn ra không có tiêu cự, tựa như quên hết thảy trời đất, quên hết thảy thế giới xung quanh.

Trần Nguyên thấy thế không có can thiệp.

Nếu như tinh tế cảm nhận, có thể thấy thể nội linh lực trong người lão trở nên nhộn nhịp, vận chuyển theo những quỹ tích huyền diệu vô cùng.

Toàn thân lão giả tản mát ra thứ đạo vận mơ hồ,mờ nhạt.

Trần Nguyên thầm nghĩ, hẳn lão giả đang vận dụng thủ đoạn đặc thù.
Thế nhưng, năm hơi thở, mười hơi thở, hai mươi hơi thở, ba mươi hơi thở qua đi, lão giả vẫn đứng yên bất động, hai con mắt vô thần, thân thể có lúc không tự chủ run lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, mỗi lúc một nhiều, gương mặt lão cũng mất đi huyết sắc, nhìn qua nhợt nhạt vô cùng.
Không chỉ Trần Nguyên, ngay cả hai nữ tử trẻ tuổi cũng nhận ra điều bất thường.

Ba người bọn hắn hai mặt nhìn nhau, không biết điều gì xảy ra, cũng không biết nên làm gì cho phải.

Trước đó, lão giả xem cho vị nữ tử trẻ tuổi kia, nhìn qua chữ viết cũng chỉ thoáng chớp mắt là xong, càng không cov biểu hiện khoa trương như hiện tại.
Lo lắng về lo lắng, ba người lai không dám can thiệp.

Đột ngột cắt đứt tu sĩ đang thi pháp là điều cấm kỵ, rất có thể mang đến tai hại không lường trước được, thậm chí là mất đi một thân tu vi, có lúc là cả tính mạng.
Ba người Trần Nguyên tiếp tục chờ đợi.

Rốt cuộc, qua chừng một trăm hơi thở, lão đạo rùng mình một cái, ánh mắt mới rời đi chữ viết.

Chỉ là, lão giả giờ phút này đã mồ hôi đầy mặt, râu tóc rối bời, gương mặt trắng bệch, khí tức quanh thân nhộn nhạo, nhìn rất không ổn.
Lão không quản được nhiều, ánh mắt liếc qua Trần Nguyên, tận sâu bên trong lộ ra sợ hãi, kinh hoảng, kinh dị cùng e ngại.

Thế nhưng, bao nhiêu cảm xúc ấy được lão giấu đi rất nhanh.

Lão cũng không quản ánh mắt lo lắng của ba người trước mặt.

Lão không bỏ cuộc, cưỡng ép bấm đốt ngón tay thi triển thủ đoạn thôi diễn.
Kết qua không ra một hơi thở, một cỗ sức mạnh kinh khủng phản phệ khiến cho lão đạo thụ thương.

Thương thế không nhẹ chút nào.

May mắn, lão đạo cắt đứt thi pháp nhanh, nếu không, chỉ e ngay cả căn cơ cũng hao tổn.
Một lần nữa, lão kinh sợ Trần Nguyên tới cực điểm.
Khủng bố.

Kẻ trước mắt tuyệt đối là tồn tại khủng bố.

Nếu không thì cũng được tồn tại khủng bố che chở.
Chỉ suy tính sự việc đơn giản thôi, không phải đại sự, cũng để lão phản phệ, chịu trọng thương.

Loại tồn tại này, xa xa cao hơn lão không biết bao nhiêu.
Lão giả thật hoảng sợ.
“Đạo hữu, kết quả thế nào?” Trần Nguyên quan tâm hỏi.

Nhưng vào trong tai lão giả, nghe thế nào cũng giống như lời châm chọc.
Lão giả không vui.

Thế nhưng đối mặt với người này, lão không dám có chút bất kính.

Đồng thời, lão cũng bối rối, không biết nên trả lời ra làm sao.

Hắn cũng không thể nói: Tiền bối, ngươi tha cho ta a.

Có chuyện gì chúng ta dễ thương lượng.

Suy nghĩ chốc lát, hắn cành phải cười gượng, nói: “Đạo hữu, chuyến đi này của đạo hữu họa phúc đan xen, cát hung luân chuyển.

Đến cuối cùng là họa hay là phúc, là cát hay là hung, vẫn cần nhìn chính đạo hữu mới được.”
Trần Nguyên nghe vậy hơi nhíu mày.

Lời này của đối phương, nghe như thế nào cũng chẳng thấy có ích.

Lão giả này rõ ràng đang qua loa hắn.
Người thị nữ một bên quan sát, nghe lời này, ánh mắt toát ra biểu cảm, quả nhiên là thế.

Nàng không chút nào khách khí: “Công tử xem, lão giả này rõ ràng là một tên lừa đảo.

Các gì họa phúc đan xen, cái gì phụ thuộc vào công tử, rõ ràng là lời nói ba phải.

Lời nói này ai cũng có thể nói ra.”
Tiểu thư của nàng đến lúc này cũng không ngăn cản, nàng chỉ cảm thấy thất vọng.

Nàng đã suy nghĩ quá nhiều.
Lão giả không để tâm thị nữ trẻ tuổi châm chọc.

Lòng dạ của hắn không đến mức hẹp hòi đi chấp nhặt một cái Nhị phẩm tiểu nữ hài.

Lại nói, tâm hắn giờ phút này chỉ chú ý đến phản ứng vị trước mắt, nào có thời gian quan tâm tiểu nữ kia nói gì.
Trần Nguyên hơi liếc qua vị thị nữ kia một chút, cũng không nghe nàng nói.

Theo hắn thấy, người ta đường đường một vị Cửu phẩm đỉnh phong đại lão, đâu có rảnh rỗi đi trêu đùa bọn hắn đám tiểu bối này.
Hơn nữa, biểu cảm của lão giả không phải là giả.

Trước đó hắn chật vật là thật, sau cùng thụ thương cũng là thật.

Như vậy chỉ có thể nói đến, lão giả, bởi vì khó khăn nào đó mà không thể nói cho hắn kết quả, thậm chí là không biết đến kết quả.
Đối với điều này, Trần Nguyên thật bất ngờ, đồng thời trong lòng sinh ra cảnh giác, không phải đối với lão giả, mà đối với chuyến đi Thái Linh học viện nội viện.
Hiện tại, hắn cũng không làm khó lão giả.

Hắn chắp tay, đối với lão giả nói: “Đa tạ đạo hữu.

Số linh thạch này, thuộc về đạo hữu.”
Trần Nguyên từ trong túi trữ vật lấy ra hai khối Nhị phẩm linh thạch.

Hắn vừa muốn đặt lên bàn thì bị lão giả đẩy trở về.
“Trước đó bần đạo đã nói, hai ta có duyên, không thu linh thạch đạo hữu, giờ sao có thể trái lời.

Mong đạo hữu thu hồi lại.”
Trần Nguyên gật đầu thu hồi lại linh thạch.

Đến bọn hắn cấp bậc này, ở đâu ra cong cong quấn quấn khách khí.

Nói một là một, hai là hai.

Lão giả không muốn thu linh thạch, hắn sẽ không lấy ra.
“Đa tạ đạo hữu tương trợ.” Trần Nguyên vẫn là nói lại rồi chắp tay: “Như vậy, chúng ta có duyên gặp lại.”
“Có duyên gặp lại.” Lão giả nói.

Hắn rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể đưa đi vị này.

Đồng thời, trong lòng hắn hối hận không thôi, vì sao lúc trước phải lôi kéo người ta vào.
Nhìn lấy bóng lưng người kia đi mỗi lúc một xa, lão giả thậm chí không nhận ra, chính hai vai lão đang rung lên từng đợt, hai bàn tay giấu sau ống tay áo đã nắm chặt thành một đoàn, sắc mặt tái nhợt, khó coi vô cùng.

Thể nội linh lực trong người lão cũng điên cuồng bạo tẩu, ẩn ẩn có dấu hiệu áp chế không nổi.
“Tồn tại này… không thể trêu vào.” Sau một hồi lâu, lão giả thở dài một hơi, lấy ra một viên đan dược, bé như hạt nhãn, linh khí kinh khủng, đạo vận luân chuyển.

Không chút do dự, lão nuốt viên đan dược vào bụng, âm thầm trị thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện