Lúc tôi sắp tới quán, Tần Diễn gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi lên tầng hai.
Bên ngoài quán trà như một căn nhà tư nhân, bên cạnh cửa ra vào có hai cây ngô đồng lớn, kế đó dựng một khung gỗ cổ điển, phía trên viết ba chữ: Tứ Ngũ Cách.
Hẳn là tên của quán.
Hàm nghĩa sâu xa, người bình thường như tôi không hiểu nổi.
Tôi kéo khẩu trang lên, nhấc chân đi vào.
Hoắc Thời An bảo tôi đeo khẩu trang.
Mấu chốt là, tôi là bạn học cũ của ngôi sao, đạt tới cấp độ nổi danh trên mạng, đeo khẩu trang cũng được, tránh cho ai chụp ảnh tôi ngồi uống trà với Tần Diễn, lại kéo tới người Hoắc Thời An.
Não như cái hố đen, một khi mở ra, không gì có thể cản nổi.
..
Tôi đi vào mới biết bên trong có một khoảng sân, ánh mặt trời trải rộng.
Trước đó Hoắc Thời An bảo nơi này hữu tình, tôi cứ ngỡ đi vào sẽ nghe được người diễn tấu dương cầm, hoặc kéo violin, bày trí rất tao nhã.
Ai ngờ lại là một vườn rau.
Cũng không thể nói như vậy, trong sân ngoài có đất trồng rau ra, còn có một vườn hoa, trồng hồng vàng hồng đỏ hồng trắng, hoa khoe sắc nở rộ.
Tôi bước vào, đập vào mắt là một vài đồ lưu niệm không biết chủ quán đi du lịch nơi đâu mang về, đặt dưới mái hiên.
Thoạt trông có vẻ tùy ý, lại cũng giống như được bày trí cẩn thận.
Tôi càng đi, càng có cảm giác buồn ngủ, tới nơi đây tôi không cảm nhận được cái gì hữu tình nên thơ, chỉ cảm thấy ấm áp thư thả.
Đợi tới ngày Hoắc Thời An không làm ngôi sao nữa, tôi sẽ bảo hắn mở một quán trà như vậy ở một thành phố nhỏ, hai chúng tôi có thể xem đó như nhà.
Từ lúc tôi bước vào sân đến khi lên tầng, suốt dọc đường không thấy bóng ai.
Rẽ khúc ở cầu thang, tôi vừa liếc mắt đã trông thấy Tần Diễn, bởi vì cả tầng hai chỉ có một mình anh ta.
Anh ta ngồi trong một chiếc sofa màu vàng nhạt, đang lật xem quyển tạp chí, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
Tôi thầm nghĩ, nơi này không phải của Tần Diễn đấy chứ? Tần Diễn nhận ra mà ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí, lúc trông thấy tôi, khóe môi cong lên, “Cậu bạn nhỏ..”
Tôi đi tới, giọng truyền qua khẩu trang, “Tôi hai tư rồi, lớn rồi.”
Tần Diễn chau mày, “Trông cậu rất nhỏ.”
Tôi nói, “Tôi rất lớn.”
Anh ta nhướng mày, vẻ mặt khó xử, “Xin lỗi nhóc, anh không thấy cậu lớn gì cả.”
Tôi run miệng nhìn anh ta.
Tiên sư chứ, với cái tốc độ đáp trả này, có quỷ cũng không lại được.
Tần Diễn làm như không có chuyện gì xảy ra mà đặt tạp chí xuống một bên, hai tay chống cằm, “Thế cậu bạn lớn, ngồi xuống đi.”
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, “Phương Hoài.”
Tần Diễn khẽ cười thành tiếng, “Được rồi, Phương Hoài.”
Tôi ngồi xuống đối diện anh ta, kéo khẩu trang xuống hỏi, “Sao không có người khác?”
Tần Diễn hờ hững, “Anh bao rồi.”
Tôi, “………..”
Tần Diễn đưa tập menu tới, “Xem muốn uống gì.”
Tôi nói mình không thấy nhân viên phục vụ đâu.
“Cậu chọn trước đi,” Anh ta nói, “Chọn được rồi thì ấn nút bên tay trái cậu.”
Tôi đen mặt làm theo.
Sau khi tôi ấn nút, có một nhân viên phục vụ vừa cao ráo vừa đẹp trai không biết từ đâu đi ra, nhận lấy menu.
Chẳng mấy chốc, cafe tôi gọi được đưa lên.
Toàn bộ quá trình tôi trông thấy Tần Diễn say sưa nhìn mông cậu trai phục vụ.
“Nhìn anh làm gì?”
Tần Diễn hờ hững nhấp một ngụm cafe, “Chuẩn bị xong câu chuyện chưa?”
Tôi quay đầu nhìn ánh dương bên ngoài, “Anh cần gì thì hỏi đi.”
Tần Diễn ra hiệu tôi nói.
Tôi nói, “Anh đến tầm tuổi này rồi, đời anh chỉ còn lại chút tinh tướng làm màu kia thôi à?”
Tần Diễn nhăn nhó mặt mày, anh ta thở dài, cất tiếng hờ hững, “Tới cái lúc này rồi mà cậu vẫn cứng đầu như vậy, cần anh tìm blogger cung cấp ít đồ à?”
“Giờ đánh rắm một cái, đám blogger cũng xâu xé được.”
Tôi quay mặt về phía anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Trước đó anh gọi điện thoại nói với tôi Hoắc Thời An sắp bị khai đao tập thể, tôi còn tưởng anh vẫn rất quân tử.”
Ánh mắt Tần Diễn nhìn tôi như nhìn một thằng nhóc, anh ta day ấn đường, “Trước mắt không nói, uống thử cafe đi.”
Tôi bưng chén lên, nhấp thử một ngụm cafe, mùi vị không tệ lắm.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Hoắc Thời An nói mười phút sau sẽ gọi điện thoại cho tôi, với tính khí của hắn, nếu tôi không bắt máy cũng không xong, hắn điên lên mất.
Tôi vô thức nhìn xuống điện thoại.
Tần Diễn trêu chọc, “Ở nhà cậu có thằng nhóc chưa cai sữa à?”
“…………..”
Bên ngoài quán trà như một căn nhà tư nhân, bên cạnh cửa ra vào có hai cây ngô đồng lớn, kế đó dựng một khung gỗ cổ điển, phía trên viết ba chữ: Tứ Ngũ Cách.
Hẳn là tên của quán.
Hàm nghĩa sâu xa, người bình thường như tôi không hiểu nổi.
Tôi kéo khẩu trang lên, nhấc chân đi vào.
Hoắc Thời An bảo tôi đeo khẩu trang.
Mấu chốt là, tôi là bạn học cũ của ngôi sao, đạt tới cấp độ nổi danh trên mạng, đeo khẩu trang cũng được, tránh cho ai chụp ảnh tôi ngồi uống trà với Tần Diễn, lại kéo tới người Hoắc Thời An.
Não như cái hố đen, một khi mở ra, không gì có thể cản nổi.
..
Tôi đi vào mới biết bên trong có một khoảng sân, ánh mặt trời trải rộng.
Trước đó Hoắc Thời An bảo nơi này hữu tình, tôi cứ ngỡ đi vào sẽ nghe được người diễn tấu dương cầm, hoặc kéo violin, bày trí rất tao nhã.
Ai ngờ lại là một vườn rau.
Cũng không thể nói như vậy, trong sân ngoài có đất trồng rau ra, còn có một vườn hoa, trồng hồng vàng hồng đỏ hồng trắng, hoa khoe sắc nở rộ.
Tôi bước vào, đập vào mắt là một vài đồ lưu niệm không biết chủ quán đi du lịch nơi đâu mang về, đặt dưới mái hiên.
Thoạt trông có vẻ tùy ý, lại cũng giống như được bày trí cẩn thận.
Tôi càng đi, càng có cảm giác buồn ngủ, tới nơi đây tôi không cảm nhận được cái gì hữu tình nên thơ, chỉ cảm thấy ấm áp thư thả.
Đợi tới ngày Hoắc Thời An không làm ngôi sao nữa, tôi sẽ bảo hắn mở một quán trà như vậy ở một thành phố nhỏ, hai chúng tôi có thể xem đó như nhà.
Từ lúc tôi bước vào sân đến khi lên tầng, suốt dọc đường không thấy bóng ai.
Rẽ khúc ở cầu thang, tôi vừa liếc mắt đã trông thấy Tần Diễn, bởi vì cả tầng hai chỉ có một mình anh ta.
Anh ta ngồi trong một chiếc sofa màu vàng nhạt, đang lật xem quyển tạp chí, dáng vẻ vô cùng tao nhã.
Tôi thầm nghĩ, nơi này không phải của Tần Diễn đấy chứ? Tần Diễn nhận ra mà ngẩng đầu khỏi quyển tạp chí, lúc trông thấy tôi, khóe môi cong lên, “Cậu bạn nhỏ..”
Tôi đi tới, giọng truyền qua khẩu trang, “Tôi hai tư rồi, lớn rồi.”
Tần Diễn chau mày, “Trông cậu rất nhỏ.”
Tôi nói, “Tôi rất lớn.”
Anh ta nhướng mày, vẻ mặt khó xử, “Xin lỗi nhóc, anh không thấy cậu lớn gì cả.”
Tôi run miệng nhìn anh ta.
Tiên sư chứ, với cái tốc độ đáp trả này, có quỷ cũng không lại được.
Tần Diễn làm như không có chuyện gì xảy ra mà đặt tạp chí xuống một bên, hai tay chống cằm, “Thế cậu bạn lớn, ngồi xuống đi.”
Vẻ mặt tôi lạnh lùng, “Phương Hoài.”
Tần Diễn khẽ cười thành tiếng, “Được rồi, Phương Hoài.”
Tôi ngồi xuống đối diện anh ta, kéo khẩu trang xuống hỏi, “Sao không có người khác?”
Tần Diễn hờ hững, “Anh bao rồi.”
Tôi, “………..”
Tần Diễn đưa tập menu tới, “Xem muốn uống gì.”
Tôi nói mình không thấy nhân viên phục vụ đâu.
“Cậu chọn trước đi,” Anh ta nói, “Chọn được rồi thì ấn nút bên tay trái cậu.”
Tôi đen mặt làm theo.
Sau khi tôi ấn nút, có một nhân viên phục vụ vừa cao ráo vừa đẹp trai không biết từ đâu đi ra, nhận lấy menu.
Chẳng mấy chốc, cafe tôi gọi được đưa lên.
Toàn bộ quá trình tôi trông thấy Tần Diễn say sưa nhìn mông cậu trai phục vụ.
“Nhìn anh làm gì?”
Tần Diễn hờ hững nhấp một ngụm cafe, “Chuẩn bị xong câu chuyện chưa?”
Tôi quay đầu nhìn ánh dương bên ngoài, “Anh cần gì thì hỏi đi.”
Tần Diễn ra hiệu tôi nói.
Tôi nói, “Anh đến tầm tuổi này rồi, đời anh chỉ còn lại chút tinh tướng làm màu kia thôi à?”
Tần Diễn nhăn nhó mặt mày, anh ta thở dài, cất tiếng hờ hững, “Tới cái lúc này rồi mà cậu vẫn cứng đầu như vậy, cần anh tìm blogger cung cấp ít đồ à?”
“Giờ đánh rắm một cái, đám blogger cũng xâu xé được.”
Tôi quay mặt về phía anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói, “Trước đó anh gọi điện thoại nói với tôi Hoắc Thời An sắp bị khai đao tập thể, tôi còn tưởng anh vẫn rất quân tử.”
Ánh mắt Tần Diễn nhìn tôi như nhìn một thằng nhóc, anh ta day ấn đường, “Trước mắt không nói, uống thử cafe đi.”
Tôi bưng chén lên, nhấp thử một ngụm cafe, mùi vị không tệ lắm.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Hoắc Thời An nói mười phút sau sẽ gọi điện thoại cho tôi, với tính khí của hắn, nếu tôi không bắt máy cũng không xong, hắn điên lên mất.
Tôi vô thức nhìn xuống điện thoại.
Tần Diễn trêu chọc, “Ở nhà cậu có thằng nhóc chưa cai sữa à?”
“…………..”
Danh sách chương