Đêm nay Trần Loan ngủ rất ngon.

Sau khi Kỷ Hoán xử lý xong chính vụ trở về, tiểu cô nương đã ngủ rồi, nhưng từng ấy ngày bồi dưỡng tính tự giác trái lại cũng khá tốt. Hắn vừa nằm xuống giường, nàng lập tức lần mò, tự giác sáp lại gần, một cánh tay đặt trên ngực người đàn ông, nhẹ bẫng như không trọng lượng, nhưng Kỷ Hoán lại cảm thấy có đám lửa đang thiêu đốt trên lồng ngực.

Hắn biết tiểu cô nương ngủ không sâu, tầm này thật ra là lúc nửa tỉnh nửa mê, mơ màng không muốn mở mắt, hắn chịu đựng một lát, cuối cùng vẫn nhích người ôm người vào lòng, khàn giọng thì thầm bên tai nàng: “Loan Loan.”

Khoảng thời gian này Trần Loan hay hờn giận, giọng hắn trầm thấp êm tai, khàn khàn còn mang theo hơi nóng, nàng lập tức trốn đi, mắt cũng chưa mở đã ôm chăn nằm sát vào trong, vẻ chán ghét hiện rõ mồn một.

Người đàn ông không nhịn được bật cười, dù hiếm thấy dáng vẻ này của nàng, nhưng cũng không nỡ thật sự đánh thức nàng.

Mấy ngày nay nàng luôn gặp ác mộng, lúc tỉnh lại quần áo và tóc mai đều ướt đẫm mồ hôi, dưới vành mắt xanh đen.

Một đêm không mộng mị, ngày hôm sau lúc Trần Loan mở mắt, mặt trời gần như đã lên đến đỉnh đầu. Lưu Nguyệt và Bồ Đào nghe thấy tiếng động rất nhỏ, một người cười cắm cành hoa mới hái vừa chớm nở vào trong chiếc bình bạch ngọc vân đá, một người vén màn giường treo lên, phía sau cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu nối đuôi nhau đi vào.

Trần Loan nhớ tới câu nói của người đàn ông vào đêm qua, không khỏi cong môi, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ xinh dịu ngọt, Bồ Đào thấy tâm trạng nàng tốt cũng cười theo, như là nghĩ tới điều gì đó, giọng lanh lảnh nói: “Vừa rồi tiểu thái giám bên cạnh Hồ công công lại tới tặng rất nhiều thứ, nương nương muốn xem thử không?”

Trong hậu cung này, cho dù là tranh chữ, đồ cổ quý giá hay là vài cái trâm cài vòng tay bình thường, chỉ cần đằng trước cộng thêm một câu “Hoàng Đế ban thưởng”, là đã đủ đắc ý rất lâu.

Nếu không phải được lòng vua, được thánh thượng sủng ái, thì sao Hoàng Thượng lại cố ý ban thưởng đồ vật? Thông thường sẽ bày những thứ được ban thưởng ở vị trí dễ thấy trong điện, không chỉ để cho người khác nhìn, mà tự mình nhìn thêm một hai lần cũng thoải mái.

Nhưng hiện giờ toàn bộ hậu cung chỉ có một mình cung Minh Lan, lại còn chiếm vị trí đích thê của bệ hạ, đương nhiên không cần khoe khoang gì.

Cho nên lúc đầu vẫn là Hồ Nguyên đích thân tới tặng, về sau số lần càng ngày càng nhiều, người tới đã thành tiểu thái giám hàng năm đi theo Hồ Nguyên, có khi một ngày tới tận vài lần.

Thường nói vật hiếm mới quý, những thứ này đưa đến nhiều, Trần Loan thường liếc mắt một cái đã bảo đặt vào trong kho.

Nhưng bây giờ trong lòng Trần Loan nhớ tới những lời người đàn ông nói đêm qua, mỗi câu mỗi chữ như lớp đường bọc quanh xâu kẹo hồ lô, nếm thế nào cũng toàn là vị ngọt, nghe lời Bồ Đào nói, nụ cười trên khóe môi lại lớn hơn hai phần, dịu giọng nói: “Dâng lên đi.”

Lưu Nguyệt bèn nhịn cười bưng lên.

Là hai khay hạt dưa rang thơm phức.

Sắc mặt Trần Loan lập tức chuyển từ trắng sang xanh, cuối cùng lại ửng hồng như nụ hoa chớm nở vào sáng sớm, để không bị hai nha hoàn chê cười, nàng gắng mím môi không lên tiếng, một lát sau, tự mình lại không nhịn được mà bật cười.

Nàng đương nhiên biết tại sao hạt dưa này lại đến.

Từ hôm qua Tô ma ma nhắc tới chuyện kia, trong lòng nàng không thoải mái, ngay cả trên xe ngựa đến Đại Lý Tự, cũng câu được câu không nói mấy lời “Đến khi phi tần mới vào cung, thần thiếp sẽ không còn ngày nào cũng buồn chán như vậy nữa, được rảnh rang sẽ hẹn mấy muội muội ngắm hoa cắn hạt dưa, cuộc sống trái lại không nhạt nhẽo vô vị”.

Nhàm chán vô vị hay không nàng không biết, nhưng quả thật có thể làm nàng bực chết.

Đều là mấy lời nói ngớ ngẩn, cho dù là ai cũng có thể nghe ra ý tứ ghen tuông trong lời nói kia, nhưng người đàn ông trên xe ngựa hôm qua chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Thì ra là giữ lại mấy thứ linh tinh này để chờ nàng đấy.

Trần Loan rời khỏi mặt ghế dài trải lông cừu mềm mại, đi tới trước hai đĩa hạt dưa, đầu ngón tay thon dài trắng nõn cầm một hạt đặt bên môi, động tác hơi dừng lại, cảm nhận được vị táo chua.



Lưu Nguyệt đón nhận ánh mắt nghi ngờ của chủ tử nhà mình, bả vai run vài cái, cố sức giữ vững giọng nói: “Nương nương, tiểu thái giám tới tặng đồ nói là Hoàng Thượng cố ý căn dặn, nói nương nương gần đây thích ăn chua.”

Trần Loan bốc một nắm ở lòng bàn tay, lòng bàn tay nàng trắng nõn, lúc này dính lớp bụi bên ngoài hạt dưa vẫn giống như rễ hành, nàng hất cằm, nói: “Cầm xuống chia đi, nếu bổn cung cắn hết, răng lại đau một trận.”

Lúc này Lưu Nguyệt và Bồ Đào mới không từ chối, mỗi người bốc một nắm hạt dưa vào trong túi, cười trêu ghẹo nói: “Nhờ phúc nương nương, chúng nô tỳ mới có thể nhìn thấy của hiếm như vậy.”

Đồ Hoàng Thượng thưởng, nếu đặt ở bên ngoài, nói là nghìn vàng cũng không quá, đương nhiên là của hiếm.

Trước mặt điện Dưỡng Tâm có một hồ cá, bên cạnh lan can đá cẩm thạch là từng cây quế nhỏ xếp thành hàng, mấy ngày trước mới chuyển đến đây cắm rễ, lúc này đã mất đi vẻ tàn phai héo rũ, giữa cành cây thậm chí còn trồi lên từng chùm hoa nhỏ màu vàng nhạt, hương thơm nồng nàn bay xa mãi.

Trần Loan đến cung Diệu Thiền đúng giờ cơm trưa.

Mấy ngày nay Kỷ Thiền mê chăm sóc hoa cỏ, trong sân nhỏ trước đình bày đủ thứ, Trần Loan liếc mắt nhìn một cái, thế mà cũng không biết được bao nhiêu.

Tiếng bước chân của Trần Loan rất nhỏ, Lưu Nguyệt và Bồ Đào cũng trông ở ngoài cung Diệu Thiền, nhưng Kỷ Thiền vẫn nghe thấy tiếng động, lúc nghiêng người ngoái đầu nhìn, vẻ lạnh lẽo trên mặt hơi nặng, thấy là Trần Loan, mặt mày mới hơi cong lên, chậm rãi nở nụ cười.

“Nhìn dáng vẻ này của muội là định ăn ké cơm trưa ở trong cung ta hả?” Kỷ Thiền dùng khăn xoa vụn gỗ trên tay, cười nói.

“Có ý định này, không biết công chúa có giữ khách không?”

Các nàng quen biết từ nhỏ, quen cười đùa ầm ĩ huyên thuyên, trái lại cũng không cảm thấy có gì không ổn, sau khi bốn mắt nhìn nhau, từng người lại nhìn sang chỗ khác rồi mỉm cười.

Bệnh run tay của Kỷ Thiền đã đỡ hơn nhiều, ngày nào cũng uống thuốc đều đặn, chính nàng ấy không cảm thấy gì, nhưng mỗi lần Trần Loan đến luôn cảm thấy nàng ấy lại gầy hơn một chút.

Giống tơ liễu như lông vũ trắng rơi vào đầu xuân, đáp xuống một góc ấm áp nào đó, lưu luyến phong cảnh nhân gian mà dừng lại một hồi, cuối cùng vẫn phải bay đi theo gió, biến mất trong làn sương mù mênh mông vào sáng sớm hôm sau.

Cảm giác như vậy khiến trong lòng Trần Loan cực kỳ khó chịu.

Sau khi ăn trưa, Kỷ Thiền và Trần Loan nằm trên xích đu, đẩy nhẹ mũi chân, cây trúc làm xích đu lập tức đong đưa kẽo kẹt, từng tiếng không nhanh không chậm, giống như đầu nhọn đập vào lòng người.

Trong sự yên tĩnh như vậy, ngay cả tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót ở bên ngoài cũng dần biến mất. Kỷ Thiền đột nhiên nghiêng đầu nhìn Trần Loan, giọng hơi yếu ớt: “Loan Nhi, mấy ngày nữa chúng ta bảo Giai Giai vào cung một chuyến đi.”

Trần Loan gật đầu: “Nghe nói Nam Dương Vương đã đồng ý lời cầu hôn của phủ Kiến Uy Tướng quân. Muội đã hỏi Hoàng Thượng, đúng là lựa chọn tốt, hai ta còn chưa chúc mừng tỷ ấy đâu.”

Lấy trình độ yêu thương Thẩm Giai Giai của phu thê Nam Dương Vương cùng mấy huynh trưởng của nàng ấy, người được chọn tuyệt đối sẽ không phải hạng người phàm tục bình thường, ngoài ra việc cân nhắc xem xét khắp nơi đương nhiên không cần phải nói nhiều.

Mối nhân duyên mỹ mãn như thế, đương nhiên nên chúc mừng một tiếng.

Kỷ Thiền nghe vậy cười khẽ một tiếng, gỡ hết hộ giáp lạnh băng trên tay xuống, giữ lại một cái cầm trong tay nghịch: “Nói ra ba chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, chỉ có Giai Giai là sống tự do thoải mái hơn chút.”

“Thâm cung này bao nhiêu tầng cửa, nhốt ta và muội ở trong lồng, đi đứng có quy củ, ngủ có quy củ, khắp nơi đều là gông xiềng, sống như một con chim hoàng yến hoàn mỹ quý giá.” Dứt lời, nàng ấy tự giễu nhắm hai mắt, lông mi in xuống một hàng bóng mờ.

Trần Loan không biết vì sao nàng ấy đột nhiên nói ra những lời này, danh tiếng Tam công chúa được sủng ái truyền khắp ba nước, toàn bộ lễ pháp, tiêu chuẩn, quy tắc trong cung này đều không trói buộc được nàng ấy, tuy mắc phải một vài việc nghiêm trọng Hứa Hoàng Hậu cũng sẽ phạt nàng ấy, nhưng Xương Đế thường không nỡ, chuyện trừng phạt cũng bỏ qua một bên.

Nàng ấy tự do qua lại trong cung này, chán ở trong cung thì dọn ra phủ công chúa ở bên ngoài chơi một thời gian, lặp đi lặp lại như vậy, sao có thể xem như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng?

Cho dù là Trần Loan cũng không dính dáng đến mấy chữ này.

Hai chiếc xích đu nằm song song gần nhau, Kỷ Thiền duỗi tay kéo cổ tay Trần Loan, vẻ mặt vừa phức tạp vừa hoảng hốt, giọng nói khẽ đến mức gần như không nghe thấy: “Ta đã đồng ý với Viên Viễn.”

Trần Loan bật người dậy khỏi ghế, nàng biết Kỷ Thiền không thể nào lấy chuyện như vậy ra làm trò đùa, lập tức kinh ngạc thốt lên hỏi: “Đồng ý cái gì? Việc cầu hôn của nước Tấn sao?”

Nhưng chỉ trong chớp mắt, Kỷ Thiền đã thu lại vẻ suy sụp chán nản lúc đầu, dáng vẻ nặng nề đã buông lỏng: “Đại Yến và nước Tấn có quan hệ tốt đẹp, liên hôn là việc bình thường, hơn nữa Loan Nhi…” Nàng ấy đột nhiên nhìn về phía Trần Loan, nói tiếp: “Bỏ qua không nói đến những thứ khác, thì ta thật sự muốn gả cho hắn. Chẳng qua hoàng cung nước Tấn xa lạ, lại không có ai cưng chiều che chở, mỗi bước đi đều phải nhìn trước ngó sau như đi trên băng mỏng, lúc nào cũng so đo được mất, cũng không phải là thứ ta thích.”

Trần Loan có thể tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, trước giờ hoàng cung luôn là nơi ăn thịt người không nhả xương, vì tranh sủng, vì vinh dự và địa vị hiển hách hơn, đủ loại thủ đoạn bỉ ổi xấu xa xuất hiện liên miên không dứt.

Nàng nắm lại đầu ngón tay hơi lạnh của Kỷ Thiền, an ủi: “Tuy muội mới gặp Viên Viễn mấy lần, nhưng thấy hắn đối xử thật lòng với tỷ, đương nhiên sẽ che chở tỷ khắp nơi khắp chốn.” Dứt lời, nàng lại không yên lòng nói tiếp: “Nếu cuộc sống bên kia không tốt, tuyệt đối đừng sầu muộn trong lòng, một phong thư đến tay bọn muội, Hoàng Thượng đương nhiên sẽ nghĩ cách đón tỷ về.”

Đây cũng là việc Kỷ Hoán đồng ý với Hứa Hoàng Hậu.

Lúc nào Kỷ Thiền cũng có đường lui.

Người nàng ấy giống như dây leo uốn lượn, mềm oặt nằm trên xích đu, một lát sau khẽ mở miệng cười: “Hắn đối xử với ta đương nhiên không có gì để nói, nếu không ta cũng sẽ không muốn đến nơi ngươi lừa ta gạt kia.”

Lúc này Trần Loan mới gật đầu một cái, hỏi: “Hoàng Thượng có biết không?”

Đuôi mắt Kỷ Thiền hơi híp lại, bông hoa điền giữa trán hiện lên màu đỏ mê hoặc lạ thường, đẹp đến mức nhìn thấy mà giật mình, nàng ấy che miệng ngáp một cái, chậm rãi nói: “Không biết, ta còn chưa nói với Viên Viễn, muội đừng lỡ miệng đấy.”

Trần Loan không nhịn được bật cười, rất nhanh đã chợp mắt theo một lát.

Đến khi sắc trời dần tối, mặt trời dốc hết sức tỏa ra luồng hơi nóng cuối cùng, cả bầu trời lập tức ngăn cách rõ ràng, một nửa tối mờ u ám, một nửa là ánh sáng ấm áp in trên ngói lưu ly, cuối cùng lại từ từ hòa thành một màu xanh xám.

Gió thổi càng lúc càng mạnh, dự đoán ban đêm sẽ có mưa.

Trần Loan không nhìn thấy Hồ Nguyên ở cửa điện Dưỡng Tâm, suy nghĩ một chút lại dẫn người tới Ngự Thư Phòng.

Người đàn ông quả nhiên còn đang phê duyệt tấu chương ở bên trong, cũng không biết đã ăn tối chưa.

Hồ Nguyên vén rèm cho Trần Loan, vừa đi vừa nhỏ giọng nhắc nhở: “Vừa nãy bệ hạ rất tức giận, cũng không nhìn bữa tối một cái đã kêu bỏ đi. Nương nương khuyên nhiều hơn chút.”

Người đàn ông kín kẽ chín chắn, bất cứ việc gì cũng hiểu rõ trong lòng, rất ít khi cáu giận trước người khác, nhưng một khi thật sự nổi giận thì không một ai dám tiến lên khuyên nhủ.

Bước chân dưới chân Trần Loan chậm lại, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Là bên Đại Lý Tự xảy ra chuyện, ngay lúc nãy có người tự tiện xông vào đại lao có ý đồ cướp ngục, có rất nhiều người chết và bị thương.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện