Lưu Tiểu Anh năm nay 79 tuổi, trước khi nghỉ hưu từng là hiệu phó trường tiểu học thực nghiệm Thành Nam. Bà cao tầm 1m50, tay chân mập mạp, chậm rãi đẩy một chiếc xe đẩy màu đỏ băng qua đường. Bà quay sang nhìn chiếc xe buýt đang nhường đường cho người đi bộ, sau đó chợt ngã xuống đường.

Chung Khâu Duyên lúc đó đang ngồi ở vị trí tài xế xe buýt đã chứng kiến hết thảy, suýt chút nữa hét lên: “Không phải chứ, bây giờ có ăn vạ kiểu này à?”

Tuy nhiên bà Lưu Tiểu Anh một đời chính trực, tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện ăn vạ như vậy. Hôm đó chẳng qua đường huyết bà tăng cao nên ngất bên vệ đường. Xương cốt người 79 tuổi, ngã một lần như thế là gãy cánh tay.

Lúc tỉnh lại, Lưu Tiểu Anh phát hiện bản thân đã nằm trong phòng viện. Sau khi bó bột, Chung Khâu Duyên tay trái đỡ cụ bà, tay phải xách xe đẩy lên taxi. Lưu Tiểu Anh cả đời mạnh mẽ, giận dữ nói: “Tôi bị thương cánh tay, chân vẫn khoẻ, cậu…”

Chung Khâu Duyên: “Bà vừa ngã gục trên vỉa hè với đôi chân vẫn khoẻ của mình đó. Ôi chao, mấy cụ ông bên đường vội vàng lao tới muốn cứu cụ bà xinh đẹp, cháu phải bảo chuyến của cháu dù sao cũng sắp kết thúc giao ca rồi, để cháu giúp bà thì an toàn hơn. Mấy ông nhỡ đâu lúc đỡ bà lại trật hông thì sao.”

Mặt Lưu Tiểu Anh ửng hồng, vừa ngồi lên taxi vừa lẩm bẩm làu bàu. Khi tới dưới toà nhà, cụ bà Lưu Tiểu Anh đã mạnh mẽ cả đời kiên quyết không chịu để Chung Khâu Duyên đỡ tiếp. Vậy nên bà leo lên cầu thang một cách chậm rề rề, Chung Khâu Duyên thì xác xe đẩy đi theo phía sau. Bà cụ vừa đi vừa kêu: “Cậu đừng có ủn tôi, bậc thang cao lắm, cậu có thấy không.”

Chung Khâu Duyên cạn lời: “Cháu không đẩy mà Lưu Tiểu Anh.”

Bà cụ quay lại mắng: “Không có trên dưới gì cả.”

Hai người cứ thế vừa đi vừa đấu khẩu, di chuyển trên cầu thang chậm chạp tựa như cả thế kỷ. Mãi mới tới được tầng năm, Lưu Tiểu Anh run run lấy chìa khóa từ trong túi ra mở cửa.

Đây là lần đầu tiên Chung Khâu Duyên bước chân vào căn chung cư giáo viên được phân cho Lưu Tiểu Anh. Diện tích căn hộ tầm hơn tám chục mét vuông, có hai phòng ngủ. Đồ đạc trong nhà đều cũ kỹ nhưng được dọn dẹp rất gọn gàng. Lưu Tiểu Anh kiễng chân treo chùm chìa khóa lên móc treo ở lối ra vào, sau đó đi tới bàn ăn, mở lồng bàn giữ nhiệt ra coi thử. Chưa ai động tới đồ ăn bên trong. Lúc này đồng hồ treo tường đã điểm tám giờ tối. Bà đỡ một bên cánh tay bó bột, im lặng đứng bên bàn ăn một lúc rồi quay lại hỏi Chung Khâu Duyên: “Cậu ăn uống gì chưa?”

Lưu Tiểu Anh dành cả đời nghiên cứu về ẩm thực nên nấu nướng rất ngon. Chung Khâu Duyên ôm bát cơm, vùi đầu ăn ngon lành. Lưu Tiểu Anh ngồi phía bên kia bàn cơm đỡ cánh tay bó bột của mình. Bức tường sau lưng Chung Khâu Duyên có đặt một chiếc tủ thấp đựng các loại cúp và bằng khen. Lưu Tiểu Anh – Lao động tiên tiến năm XX. Ngoài bản thân bà còn có ông cụ đã mất nhà bà. Bên trên chiếc tủ là một khung ảnh nhỏ đặt hình hai người già cùng một cậu thiếu niên mười mấy tuổi. Lục Tiểu Anh gần đây thường ngẩn người nhìn tấm ảnh này hồi lâu.

.

Tính ra thì thiếu niên kia năm nay đã ba mươi mốt rồi. Hai năm trước, cũng khoảng thời gian này, thời tiết nắng mưa thất thường. Buổi chiều hôm ấy Lưu Tiểu Anh có lớp thư pháp tại Đại học Người cao tuổi, lúc xuống tới tầng ba phát hiện có loáng thoáng vài giọt mưa bèn quay về lấy ô. Giai đoạn đó bà bắt đầu có tình trạng nhớ nhớ quên quên, chờ đến khi lên tới tầng năm, bà đã quên mất mình muốn lấy gì. Bà dựa vào tường, trầm ngâm suy nghĩ, cố gắng lần theo những kẽ hở trên đường dẫn truyền thần kinh trong não. Sau khi màn mưa trút xuống, bà cuối cùng cũng nhớ ra mình muốn lấy ô.

Hôm đó, Lưu Tiểu Anh kẹp ô, vừa giận dữ vừa ủ rũ lê bước xuống tầng. Khi đi tới lối vào ở hành lang tầng trệt, bà đứng tựa vào cổng sắt chống trộm, bung chiếc ô được ngân hàng tặng thì trông thấy cậu cháu ngoại 29 tuổi Châu Tồn Thú của mình đang tựa bên ngoài cổng chống trộm như một chiếc túi rác bị vứt đi. Trời mưa nặng hạt, anh gục đầu ngồi bệt trên nền đất như kẻ vô tri vô giác, cả người ướt sũng.

Sau này Lưu Tiểu Anh vẫn luôn tự trách. Ô của bà tới muộn rồi, chờ tới khi chiếc ô của bà che được tới trên đầu cháu trai thì anh dường như đã bị thế giới ngoài kia làm tổn thương đến không còn chút sức sống nào. Anh ngẩng lên nói với bà: “Ngoại ơi, con không sống nổi nữa rồi.”

Đó là chuyện của hai năm trước. Hai năm nay, Châu Tồn Thú sống cùng Lưu Tiểu Anh. Ngoài ban đêm có thể sẽ đi dạo quanh nhà một chút thì thời gian còn lại anh đều ở trong phòng, không nói chuyện với bất kỳ ai ngoài Lưu Tiểu Anh.

Năm đầu tiên Lưu Tiểu Anh còn cố trò chuyện cùng y, cứng rắn có, mềm mỏng có, đều không tác dụng. Châu Tồn Thú không kể đã xảy ra chuyện gì, cũng không chịu bước ra đối mặt với thế giới.

Bố mẹ Châu Tồn Thú – Châu Minh và Tề Lan Hương – từng tới làm ầm ĩ. Bạn bè Châu Tồn Thú cũng từng tới tìm y. Anh chỉ mãi rúc sâu trong phòng, vùi đầu ngủ. Trước khi rời đi, Châu Minh chỉ tay về phía Châu Tồn Thú, nói: “Có chút chuyện như vậy mà mày thành ra thế này sao? Mày có tác dụng gì chứ?”

Lưu Tiểu Anh tiến tới trước, tát Châu Minh một cái, nói: “Cậu dám chỉ tay mắng cháu ngoại tôi lần nữa thử xem. Còn nữa, hai người cứ thử đặt chân vào nhà tôi lần nữa xem.”

.

Lưu Tiểu Anh ngồi bên bàn cơm thở dài. Chung Khâu Duyên mồm miệng nhồm nhoàm, giơ ngón cái, bảo: “Lưu Tiểu Anh, nấu ngon lắm.”

Lưu Tiểu Anh không kìm được phì cười.

Chiếc đèn thả trên trần phòng ăn đã không còn nhạy nữa, tỏa ra thứ ánh sáng có màu ám vàng. Sau khi rửa bát xong, Chung Khâu Duyên tiện tay thay bóng đèn giúp Lưu Tiểu Anh. Cậu còn đổ đống đồ dùng hàng ngày mới mua trong chiếc xe đẩy nhỏ màu đỏ ra để giúp Lưu Tiểu Anh phân loại cất đi, rất nhiều hộp bánh nấm choco[1] lăn từ trong xe đẩy ra ngoài. Chung Khâu Duyên lớn tiếng nói: “Không phải chứ. Cái bà này, đường huyết cao sao còn ăn nhiều bánh quy sô-cô-la như vậy?”

Lưu Tiểu Anh một tay chống hông, nói lớn: “Tôi ăn bánh quy sô-cô-la đấy!”

Trước khi rời đi, Chung Khâu Duyên đứng ở lối cửa ra vào vừa thay giày vừa bảo: “Đừng ăn bánh nấm choco nữa, Lưu Tiểu Anh. Lần sau lại ngã bên vệ đường thì biết làm sao.”

Lưu Tiểu Anh đứng dựa bên cửa, cúi đầu nhìn cánh tay bị thương của mình, khẽ nói: “Đúng vậy, lần sau tôi lại ngã bên vệ đường thì phải làm sao đây.”

Chung Khâu Duyên hơi khựng lại, ngẩng lên bảo: “Cháu không có ý gì khác đâu.”

Lưu Tiểu Anh nheo mắt cười, bảo: “Cái đó mua cho cháu ngoại của tôi.”

Chung Khâu Duyên vẫn đang mải đi giày nên nghe không rõ, cậu ngẩng lên hỏi bà nói gì. Nước mắt Lưu Tiểu Anh không kìm được trào ra, bà đáp: “Mua cho cháu ngoại tôi. Thằng bé thích ăn.”

.

Sáng hôm sau, chưa tới sáu giờ, Chung Khâu Duyên đã đứng trước cửa căn hộ tại tầng năm, đơn nguyên III, khu nhà Thân Thân, vừa gõ cửa vừa gọi lớn: “Quý bà Lưu Tiểu Anh, cháu mua thức ăn hôm nay giúp bà rồi này.”

Chung Khâu Duyên gõ cửa hai lần đều không thấy ai ra mở cửa. Cậu sợ Lưu Tiểu Anh ở trong nhà xảy ra chuyện gì bất trắc nên bắt đầu gõ cửa mạnh hơn. Không biết sau bao lâu, cánh cửa cuối cùng cũng hé mở. Cửa đã mở nhưng lại không ai lên tiếng. Lúc Chung Khâu Duyên đẩy cửa bước vào, có một bóng người gầy gò, tóc xõa ngang vai, mặc bộ đồ ngủ xám sẫm đang đứng ở lối cửa ra vào. Anh hệt như chiếc bóng của chính bản thân anh đang phản chiếu trên tấm thảm trước cửa.

Chung Khâu Duyên xách túi thức ăn to bự, đứng ngơ ngác ở đó. Hai người họ cứ đứng như vậy. Một lúc sau khi Lưu Tiểu Anh đi tập thể dục dưới tầng về tới cửa nhà thì Chung Khâu Duyên mới hỏi người đứng ở lối cửa ra vào câu đầu tiên: “Đằng ấy là trai hay gái thế?”

Lưu Tiểu Anh nhảy lên đánh vào đầu cậu, mắng: “Cậu ngu hay đần thế? Nó là cháu trai tôi.”

Chung Khâu Duyên kêu lên đau đớn, giải thích với Lưu Tiểu Anh: “Không phải, anh ấy tóc dài như vậy, hơn nữa còn trắng trẻo, xinh xắn như thế.”

Lưu Tiểu Anh vạc lại: “Xinh cái gì mà xinh. Là đẹp trai. Cháu trai quý báu của tôi rất đẹp trai.”

Lúc Chung Khâu Duyên quay đầu lại một lần nữa, Châu Tồn Thú đã lủi nhanh về phòng của mình.

Giờ cơm trưa, Chung Khâu Duyên giúp Lưu Tiểu Anh dọn bát đũa xong thì đẩy cửa phòng Châu Tồn Thú không chút ngại ngùng, gọi: “Anh trai ơi, rửa tay ăn cơm thôi.”

Sau này khi nhớ lại, Chung Khâu Duyên luôn cảm thấy đó là lần đầu tiên cậu có cảm giác căn phòng của một người tỏa ra hơi thở của đá và cây thủy sinh. Trong phòng chất đống hàng chồng hàng chồng sách, gần như chẳng còn chỗ để đặt chân. Không bật đèn cũng không mở rèm. Châu Tồn Thú ôm một cuốn sách ngồi bên ngọn đèn nhỏ đầu giường, ngẩng lên nhìn cậu.

Chung Khâu Duyên “ồ” lên một tiếng, không nhịn được ngồi xuống chạm vào cuốn sách bên cạnh rồi bảo: “Hay thật đó.” Cậu hỏi Châu Tồn Thú: “Anh này, em có thể vào thăm quan chút không, sẽ không làm bừa đâu.”

Châu Tồn Thú vẫn không nói năng gì.

Thế là sau hai năm, cuối cùng đã có người bước chân vào phòng Châu Tồn Thú. Người đó loay hoay tìm chỗ đặt chân, hệt như đang chơi trò nhảy lò cò, len lỏi giữa các chồng sách. Cậu đi tới bên giường, ngồi xuống sàn nhà, tựa vào thành giường. Chung Khâu Duyên giới thiệu bản thân với Châu Tồn Thú: “Em là Chung Khâu Duyên, tài xế xe buýt, hiện đang phụ trách tuyến 188. Anh từng đi bao giờ chưa, là tuyến xe đi ngang qua Bảo tàng mỹ thuật thành phố ấy.”

Châu Tồn Thú vẫn không có phản ứng gì. Chung Khâu Duyên dường như chợt nhận ra điều gì đó, cậu khua chân múa tay, không biết đang tạo ngôn ngữ ký hiệu hay làm gì, sau đó miệng phối hợp nói: “Anh không nghe thấy sao? Hay là, ừm, không nói được?” Thấy Châu Tồn Thú vẫn không có phản ứng gì, cậu lại múa may một cách khoa trương, biểu diễn thứ ngôn ngữ ký hiệu của mình.

Lưu Tiểu Anh ở bên ngoài gọi Chung Khâu Duyên. Chung Khâu Duyên bật dậy, khẽ gảy nhẹ vào cuốn sách trong tay Châu Tồn Thú, bảo: “Em ra trước nhé. Lưu Tiểu Anh lại tức giận chuyện gì vậy.”

Căn phòng một lần nữa chìm trong im lặng. Không biết bao lâu sau, Châu Tồn Thú trả lời với không khí: “Không phải, từng đi.”

Chú thích:[1] Bánh nấm choco:
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện