Đỗ Long nhìn Hạ Hồng Quân nhịn không được cười lên, nói:
- Đừng giả vờ giả vịt nữa, trong khẩu súng kia hoàn toàn không có viên đạn nào.
Hạ Hồng Quân sững sờ, y cười lạnh nói:
- Cậu vốn chưa sờ qua súng, sao biết ở trong không có đạn? Đỗ Long nói:
- Bởi vì tôi là Đỗ Long, bởi vậy tôi biết. Được rồi, tôi dám cho anh dùng súng chỉ vào đầu, trong trường hợp đó vẫn có thể tha cho anh. Anh bây giờ vẫn không chịu tín nhiệm tôi sao?
Hạ Hồng Quân sửng sốt một chút, cuối cùng đem súng nhét trở lại bao súng, y ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao cậu tín nhiệm tôi như vậy?
Đỗ Long nhìn về phía dưới chân núi, nói:
- Không có bao nhiêu thời gian, chúng ta nói ngắn gọn nhé, bây giờ chúng ta nên tín nhiệm lẫn nhau rồi. Tôi là một người coi trọng nguyên tắc, sự việc đã nhận định tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tôi vẫn hi vọng anh có thể cùng tôi quay trở về. Đương nhiên, anh không muốn quay về tôi cũng có thể hiểu, ít ra anh phải để tôi mang súng về. Tôi muốn giúp anh, tôi muốn bắt Lý Võ Uy, còn muốn bắt những tham quan kia. Cho dù anh nói tôi là muốn kiếm công lao và thành tích hay là cái gì khác đều được, giúp tôi đồng thời cũng chính là giúp anh.
Hạ Hồng Quân gật gật đầu, nói:
- Lời này tôi tin, nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?
Đỗ Long đưa tay ra nói:
- Trước tiên đem súng và đạn cho tôi.
Hạ Hồng Quân không chút do dự đem súng ở trong tay mình ném cho Đỗ Long, lại lấy ra một khẩu súng khác quấn ở bắp chân kể cả hai băng đạn cùng ném cho Đỗ Long.
Đỗ Long ước lượng hai khẩu súng một chút, cười nói:
- Dường như thiếu cái gì đó?
Hạ Hồng Quân hừ một tiếng, từ trong túi lấy ra hai chiếc búa kim hỏa vứt cho Đỗ Long, nói:
- Không ngờ cậu còn rất am hiểu súng.
Người bình thường cầm súng, ai sẽ chú ý khẩu súng trong tay kém một, hai lạng kia. Đỗ Long khẽ mỉm cười, không có giải thích. Hắn thuần thục tháo súng lục ra, đem búa kim hỏa lắp về chỗ cũ. Hạ Hồng Quân trợn mắt nhìn hắn, nhíu mày, dường như có chút khẩn trương, nhưng không ngăn cản.
Đỗ Long đem súng cài vào trong dây lưng ở sau eo, nói:
- Hạ Hồng Quân, nguyên nhân gây ra hai vụ ẩu đả lớn này anh đã trải qua nên đều rất rõ ràng. Bây giờ xin anh lấy lập trường của một quân nhân mà nói, rốt cuộc là ai cướp mỏ của ai?
Hạ Hồng Quân nói:
- Đương nhiên là công ty Hắc Kim cướp mỏ của mỏ than Thiết Lĩnh rồi. Nhưng mà mỏ than Thiết Lĩnh tự mình cũng có vấn đề, phòng Tài nguyên Môi trường cũng có vấn đề. Bởi vậy sau khi đám người xấu công ty Hắc Kim tố cáo trước, mỏ than Thiết Lĩnh lại nhận được một bức thư thông báo vi phạm.
Đỗ Long nói:
- Cụ thể là ai anh biết không? Có chứng cớ gì có thể chứng minh.
Hạ Hồng Quân lấy ra một bao thuốc đã bóc, tách - một tiếng châm một điếu cho vào mồm rít một hơi, hỏi ngược lại:
- Cậu cũng hút một điếu?
Đỗ Long khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu, kháng nghị nói:
- Bật lửa và thuốc đều là của tôi, anh đây là không nói mà lấy.
Hạ Hồng Quân không để ý đến hắn, nói:
- Mỏ than Thiết Lĩnh có một phó giám đốc mỏ tên là Trần Vân Nại. Tên khốn này cái khác không biết, chỉ biết nịnh nọt. Ở trong mỏ và trong huyện đều rất được ưa thích.
……….
Lúc mà các cảnh sát có vũ trang của huyện Võ Khê dưới sự dẫn dắt của Đinh Mãnh Hồng tìm thấy được Đỗ Long trước, tiểu tử này lại đang ngồi ở trên sườn núi hút thuốc. Chính là đống lửa ở trước mặt hắn khiến cho Đinh Mãnh Hồng thuận lợi tìm thấy hắn.
Đinh Mãnh Hồng không rảnh oán trách Đỗ Long. Y cảnh giác nhìn xung quanh, hỏi:
- Hạ Hồng Quân đâu?
Đỗ Long đem vứt điếu thuốc hút chưa được vài hơi vào trong đống lửa, nói:
- Chạy rồi, tôi vừa mới tỉnh lại, tên này là một bộ đội đặc chủng, tôi thiếu chút nữa thì bắt được y...
Không ai tin lời của Đỗ Long nói, bởi vì trên mặt đất vẫn còn hai chiếc còng tay thô sơ bằng nhựa bị cắt đứt. Đinh Mãnh Hồng sau khi xác nhận xung quanh không có người, lại hỏi:
- Cậu có bị thương không? Hạ Hồng Quân nói gì với cậu không?
Đỗ Long đem hai cây súng ở sau eo đưa cho Đinh Mãnh Hồng nói:
- Y nói y là oan uổng, sau khi đánh ngất tôi liền để súng lại, còn để lại một con dao cho tôi. Bây giờ tôi đau đầu một chút.
Nhiệm vụ của Đinh Mãnh Hồng chính là tìm được Đỗ Long và dẫn y về. Đỗ Long không có chuyện gì là tốt nhất, hai cây súng kia coi như là niềm vui bất ngờ. Đinh Mãnh Hồng lập tức sai người dập lửa, sau đó mọi người rút xuống dưới phía chân núi.
Nửa giờ sau Đỗ Long về tới tòa Ủy ban nhân dân huyện huyện Võ Khê. Trong một phòng làm việc ở tầng 5, hắn nhìn thấy Mã Quang Minh sắc mặt có chút u ám.
- Chú Mã, cháu trở về rồi.
Đỗ Long cũng không thèm để ý, hắn cười hì hì nói với Mã Quang Minh. Giống như vừa tham gia một buổi vũ hội, mà không phải là chơi trò trốn tìm với một nghi phạm giết người, bộ đội đặc chủng ở trên núi...
Mã Quang Minh từ trong lỗ mùi hừ ra một tiếng thật mạnh, chứng tỏ trong lòng y cực kỳ khó chịu, người theo Đỗ Long cùng vào vội vàng dè dặt nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, chúng tôi....đi trước, ngài và cảnh sát sĩ quan Đỗ từ từ nói chuyện...
- Đóng kỹ cửa lại.
Mã Quang Minh thản nhiên nói.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Mã Quang Minh và Đỗ Long, núi lửa dự đoán sẽ nổ ra cũng không có xuất hiện. Mã Quang Minh châm một điếu thuốc, thản nhiên hỏi:
- Có thu hoạch gì?
Đỗ Long nói:
- Có, rất nhiều, mỏ than Thiết Lĩnh cũng không có vi phạm khai thác trước, là sau khi bọn người xấu của mỏ than Lam Hà, cấp dưới của công ty Hắc Kim tố cáo vi phạm trước. Mỏ than Thiết Lĩnh có nội gian, phòng quản lý Đất đai huyện Thiết Lĩnh có hành vi vi phạm quy định. Sự phản công mang tính trả thù mỏ than Lam Hà là bị người ta mê hoặc, bởi vậy công ty Hắc Kim mới chuẩn bị xong Thập diện mai phục. Hạ Hồng Quân không có giết người, nguyên nhân cái chết của người công ty Hắc Kim đó có điểm đáng ngờ, cần phải điều tra thêm. Hai người của mỏ than Thiết Lĩnh kia là trúng đạn sau gáy, cháu hoài nghi đây cũng không phải là ngộ thương, mà là mưu sát. Nhất định phải tìm ra hung thủ nghiêm khắc trừng trị.
Mã Quang Minh vẫn rất bình tĩnh nói:
- Chứng cớ đâu? Nói một đống lớn như vậy, có chứng cớ gì chưa?
Đỗ Long lấy ra sổ kế toán của Hạ Hồng Quân để lại, nói:
- Đây là sổ kế toán Hạ Hồng Quân tìm được ở mỏ than Lam Hà. Hạ Hồng Quân nói có chút dùng được, có thể bắt mấy tên tiểu lâu la, cháu đã mang về rồi. Chứng cớ khác chúng ta phải tự mình đi tìm. Hạ Hồng Quân còn muốn chúng ta thay y rửa sạch cái tội danh giết người.
Mã Quang Minh đập mạnh cái gạt tàn thuốc thủy tinh vào góc tường, một tiếng “Ba” vang lên, gạt tàn thuốc thủy tinh biến thành vô số các mảnh thủy tinh nhỏ. Mã Quang Minh gầm rống nói:
- Thật là liều lĩnh, làm nửa buổi tối, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cháu lại chỉ có được một ít thu hoạch như vậy. Vậy mà còn dương dương đắc ý tự cho rằng mình đã giải quyết được sự việc rồi ư? Lại còn khoe khoang nữa.
Đỗ Long bất động, hắn bình tĩnh nhìn Mã Quang Minh. Mã Quang Minh thất thố chửi ầm lên vài câu, sau đó lập tức bình tĩnh lại. Y uống ngụm trà, nói với Đỗ Long:
- Trước khi chú gọi điện thoại cho cháu thì nhận được điện thoại trên tỉnh.... chú đích xác nên sớm một chút báo cáo lên trên. Hừ.... ý kiến của tỉnh bây giờ là duy trì sự ổn định tất cả mọi thứ, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Bởi vậy, điều tra nhất định phải chấm dứt. Điều chúng ta cần phải làm là trấn an quần chúng, an ủi thăm hỏi gia đình có người chết và công nhân bị thương..
Đỗ Long bình tĩnh nói:
- Nước của huyện Võ Khê quả nhiên rất sâu. Chú Mã chú chỉ cần không cẩn thận sẽ bị sặc vài ngụm nước bẩn ở đây. Tuy nhiên.... chú Mã chú thật sự định cứ như vậy mà thôi sao?
Mã Quang Minh hỏi ngược lại:
- Trên tỉnh đã có chỉ thị, chú còn có thể như thế nào đây?
- Đừng giả vờ giả vịt nữa, trong khẩu súng kia hoàn toàn không có viên đạn nào.
Hạ Hồng Quân sững sờ, y cười lạnh nói:
- Cậu vốn chưa sờ qua súng, sao biết ở trong không có đạn? Đỗ Long nói:
- Bởi vì tôi là Đỗ Long, bởi vậy tôi biết. Được rồi, tôi dám cho anh dùng súng chỉ vào đầu, trong trường hợp đó vẫn có thể tha cho anh. Anh bây giờ vẫn không chịu tín nhiệm tôi sao?
Hạ Hồng Quân sửng sốt một chút, cuối cùng đem súng nhét trở lại bao súng, y ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao cậu tín nhiệm tôi như vậy?
Đỗ Long nhìn về phía dưới chân núi, nói:
- Không có bao nhiêu thời gian, chúng ta nói ngắn gọn nhé, bây giờ chúng ta nên tín nhiệm lẫn nhau rồi. Tôi là một người coi trọng nguyên tắc, sự việc đã nhận định tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ. Tôi vẫn hi vọng anh có thể cùng tôi quay trở về. Đương nhiên, anh không muốn quay về tôi cũng có thể hiểu, ít ra anh phải để tôi mang súng về. Tôi muốn giúp anh, tôi muốn bắt Lý Võ Uy, còn muốn bắt những tham quan kia. Cho dù anh nói tôi là muốn kiếm công lao và thành tích hay là cái gì khác đều được, giúp tôi đồng thời cũng chính là giúp anh.
Hạ Hồng Quân gật gật đầu, nói:
- Lời này tôi tin, nói đi, cậu muốn tôi giúp cậu như thế nào?
Đỗ Long đưa tay ra nói:
- Trước tiên đem súng và đạn cho tôi.
Hạ Hồng Quân không chút do dự đem súng ở trong tay mình ném cho Đỗ Long, lại lấy ra một khẩu súng khác quấn ở bắp chân kể cả hai băng đạn cùng ném cho Đỗ Long.
Đỗ Long ước lượng hai khẩu súng một chút, cười nói:
- Dường như thiếu cái gì đó?
Hạ Hồng Quân hừ một tiếng, từ trong túi lấy ra hai chiếc búa kim hỏa vứt cho Đỗ Long, nói:
- Không ngờ cậu còn rất am hiểu súng.
Người bình thường cầm súng, ai sẽ chú ý khẩu súng trong tay kém một, hai lạng kia. Đỗ Long khẽ mỉm cười, không có giải thích. Hắn thuần thục tháo súng lục ra, đem búa kim hỏa lắp về chỗ cũ. Hạ Hồng Quân trợn mắt nhìn hắn, nhíu mày, dường như có chút khẩn trương, nhưng không ngăn cản.
Đỗ Long đem súng cài vào trong dây lưng ở sau eo, nói:
- Hạ Hồng Quân, nguyên nhân gây ra hai vụ ẩu đả lớn này anh đã trải qua nên đều rất rõ ràng. Bây giờ xin anh lấy lập trường của một quân nhân mà nói, rốt cuộc là ai cướp mỏ của ai?
Hạ Hồng Quân nói:
- Đương nhiên là công ty Hắc Kim cướp mỏ của mỏ than Thiết Lĩnh rồi. Nhưng mà mỏ than Thiết Lĩnh tự mình cũng có vấn đề, phòng Tài nguyên Môi trường cũng có vấn đề. Bởi vậy sau khi đám người xấu công ty Hắc Kim tố cáo trước, mỏ than Thiết Lĩnh lại nhận được một bức thư thông báo vi phạm.
Đỗ Long nói:
- Cụ thể là ai anh biết không? Có chứng cớ gì có thể chứng minh.
Hạ Hồng Quân lấy ra một bao thuốc đã bóc, tách - một tiếng châm một điếu cho vào mồm rít một hơi, hỏi ngược lại:
- Cậu cũng hút một điếu?
Đỗ Long khẽ nhíu mày, lắc lắc đầu, kháng nghị nói:
- Bật lửa và thuốc đều là của tôi, anh đây là không nói mà lấy.
Hạ Hồng Quân không để ý đến hắn, nói:
- Mỏ than Thiết Lĩnh có một phó giám đốc mỏ tên là Trần Vân Nại. Tên khốn này cái khác không biết, chỉ biết nịnh nọt. Ở trong mỏ và trong huyện đều rất được ưa thích.
……….
Lúc mà các cảnh sát có vũ trang của huyện Võ Khê dưới sự dẫn dắt của Đinh Mãnh Hồng tìm thấy được Đỗ Long trước, tiểu tử này lại đang ngồi ở trên sườn núi hút thuốc. Chính là đống lửa ở trước mặt hắn khiến cho Đinh Mãnh Hồng thuận lợi tìm thấy hắn.
Đinh Mãnh Hồng không rảnh oán trách Đỗ Long. Y cảnh giác nhìn xung quanh, hỏi:
- Hạ Hồng Quân đâu?
Đỗ Long đem vứt điếu thuốc hút chưa được vài hơi vào trong đống lửa, nói:
- Chạy rồi, tôi vừa mới tỉnh lại, tên này là một bộ đội đặc chủng, tôi thiếu chút nữa thì bắt được y...
Không ai tin lời của Đỗ Long nói, bởi vì trên mặt đất vẫn còn hai chiếc còng tay thô sơ bằng nhựa bị cắt đứt. Đinh Mãnh Hồng sau khi xác nhận xung quanh không có người, lại hỏi:
- Cậu có bị thương không? Hạ Hồng Quân nói gì với cậu không?
Đỗ Long đem hai cây súng ở sau eo đưa cho Đinh Mãnh Hồng nói:
- Y nói y là oan uổng, sau khi đánh ngất tôi liền để súng lại, còn để lại một con dao cho tôi. Bây giờ tôi đau đầu một chút.
Nhiệm vụ của Đinh Mãnh Hồng chính là tìm được Đỗ Long và dẫn y về. Đỗ Long không có chuyện gì là tốt nhất, hai cây súng kia coi như là niềm vui bất ngờ. Đinh Mãnh Hồng lập tức sai người dập lửa, sau đó mọi người rút xuống dưới phía chân núi.
Nửa giờ sau Đỗ Long về tới tòa Ủy ban nhân dân huyện huyện Võ Khê. Trong một phòng làm việc ở tầng 5, hắn nhìn thấy Mã Quang Minh sắc mặt có chút u ám.
- Chú Mã, cháu trở về rồi.
Đỗ Long cũng không thèm để ý, hắn cười hì hì nói với Mã Quang Minh. Giống như vừa tham gia một buổi vũ hội, mà không phải là chơi trò trốn tìm với một nghi phạm giết người, bộ đội đặc chủng ở trên núi...
Mã Quang Minh từ trong lỗ mùi hừ ra một tiếng thật mạnh, chứng tỏ trong lòng y cực kỳ khó chịu, người theo Đỗ Long cùng vào vội vàng dè dặt nói:
- Chủ tịch thành phố Mã, chúng tôi....đi trước, ngài và cảnh sát sĩ quan Đỗ từ từ nói chuyện...
- Đóng kỹ cửa lại.
Mã Quang Minh thản nhiên nói.
Khi trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người Mã Quang Minh và Đỗ Long, núi lửa dự đoán sẽ nổ ra cũng không có xuất hiện. Mã Quang Minh châm một điếu thuốc, thản nhiên hỏi:
- Có thu hoạch gì?
Đỗ Long nói:
- Có, rất nhiều, mỏ than Thiết Lĩnh cũng không có vi phạm khai thác trước, là sau khi bọn người xấu của mỏ than Lam Hà, cấp dưới của công ty Hắc Kim tố cáo vi phạm trước. Mỏ than Thiết Lĩnh có nội gian, phòng quản lý Đất đai huyện Thiết Lĩnh có hành vi vi phạm quy định. Sự phản công mang tính trả thù mỏ than Lam Hà là bị người ta mê hoặc, bởi vậy công ty Hắc Kim mới chuẩn bị xong Thập diện mai phục. Hạ Hồng Quân không có giết người, nguyên nhân cái chết của người công ty Hắc Kim đó có điểm đáng ngờ, cần phải điều tra thêm. Hai người của mỏ than Thiết Lĩnh kia là trúng đạn sau gáy, cháu hoài nghi đây cũng không phải là ngộ thương, mà là mưu sát. Nhất định phải tìm ra hung thủ nghiêm khắc trừng trị.
Mã Quang Minh vẫn rất bình tĩnh nói:
- Chứng cớ đâu? Nói một đống lớn như vậy, có chứng cớ gì chưa?
Đỗ Long lấy ra sổ kế toán của Hạ Hồng Quân để lại, nói:
- Đây là sổ kế toán Hạ Hồng Quân tìm được ở mỏ than Lam Hà. Hạ Hồng Quân nói có chút dùng được, có thể bắt mấy tên tiểu lâu la, cháu đã mang về rồi. Chứng cớ khác chúng ta phải tự mình đi tìm. Hạ Hồng Quân còn muốn chúng ta thay y rửa sạch cái tội danh giết người.
Mã Quang Minh đập mạnh cái gạt tàn thuốc thủy tinh vào góc tường, một tiếng “Ba” vang lên, gạt tàn thuốc thủy tinh biến thành vô số các mảnh thủy tinh nhỏ. Mã Quang Minh gầm rống nói:
- Thật là liều lĩnh, làm nửa buổi tối, gây ra động tĩnh lớn như vậy, cháu lại chỉ có được một ít thu hoạch như vậy. Vậy mà còn dương dương đắc ý tự cho rằng mình đã giải quyết được sự việc rồi ư? Lại còn khoe khoang nữa.
Đỗ Long bất động, hắn bình tĩnh nhìn Mã Quang Minh. Mã Quang Minh thất thố chửi ầm lên vài câu, sau đó lập tức bình tĩnh lại. Y uống ngụm trà, nói với Đỗ Long:
- Trước khi chú gọi điện thoại cho cháu thì nhận được điện thoại trên tỉnh.... chú đích xác nên sớm một chút báo cáo lên trên. Hừ.... ý kiến của tỉnh bây giờ là duy trì sự ổn định tất cả mọi thứ, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có. Bởi vậy, điều tra nhất định phải chấm dứt. Điều chúng ta cần phải làm là trấn an quần chúng, an ủi thăm hỏi gia đình có người chết và công nhân bị thương..
Đỗ Long bình tĩnh nói:
- Nước của huyện Võ Khê quả nhiên rất sâu. Chú Mã chú chỉ cần không cẩn thận sẽ bị sặc vài ngụm nước bẩn ở đây. Tuy nhiên.... chú Mã chú thật sự định cứ như vậy mà thôi sao?
Mã Quang Minh hỏi ngược lại:
- Trên tỉnh đã có chỉ thị, chú còn có thể như thế nào đây?
Danh sách chương