Hạ Hồng Quân trầm mặc một lát rồi nói:
- Anh để kính xuống đất, lui ra sau trăm bước.
Đỗ Long biết y không tin mình, cười nói:
- Cần gì phải phiền phức như thế? Trong tay tôi không có súng, xung quanh không có mai phục, chính anh tới xem cho rõ không được sao? Chẳng lẽ anh còn sợ một người như tôi? Hạ Hồng Quân nói:
- Được rồi, anh ném bao xuống đất, xoay người ra phía đối mặt chân núi, giơ hai tay lên. Lúc nào tôi hô quay người anh cũng phải duy trì tư thế này, nếu không tôi sẽ nổ súng.
- Anh đúng là cẩn thận.
Đỗ Long đặt bao xuống đất, xoay người sang chỗ khao, giơ hai tay lên cao, nói:
- Được chưa?
Sau một hồi không nghe thấy thanh âm gì, Đỗ Long bắt đầu hoài nghi có phải tên kia nhân cơ hội trốn thoát hay không. Đang định quay đầu thì một vật cứng lạnh như băng đặt sau ót. Tiếng của Hạ Hồng Quân vang lên sau lưng Đỗ Long:
- Đừng nhúc nhích, nếu không tôi nổ súng.
Tuy không nhìn thấy súng nhưng Đỗ Long vẫn toát một tầng mồ hôi. Nếu lúc này đột nhiên Hạ Hồng Quân có ý giết người thì hắn sẽ không có khả năng đánh trả, chết oan chết uổng.
Cũng may Hạ Hồng Quân không làm như vậy. Y kiểm tra những nơi có thể giấu vũ khí trên người Đỗ Long, sau đó Đỗ Long nghe thấy tiếng cắt vỡ ba lô. Hạ Hồng Quân rất nhanh liền cười lạnh:
- Đúng là cảnh sát từ thành phố tới, thất kính thất kính. Tuổi trẻ bốc đồng, khó trách có thể gia nhập tổ chuyên án. Đáng tiếc quá tự tin, gan lớn đến mức không sợ chết. Giờ tôi có thể lập tức giết anh, sau đó chôn trên núi, một trăm năm sau không ai có thể phát hiện thi thể của anh. Thế nào? Đã biết sợ chưa?
Đỗ Long cười nói:
- Ai bị súng chĩa vào chẳng sợ, lấy súng ra thì đỡ rồi. Giờ tôi có thể thả tay xuống xoay người chưa?
Hạ Hồng Quân nói:
- Tốt rồi, thả tay xuống và xoay người đi.
Đỗ Long xoay người, vặn vẹo uốn éo cánh tay, nói:
- Tay mỏi sắp gãy rồi. Anh cẩn thận quá đấy.
Hạ Hồng Quân trước mắt trông khác xa so với suy nghĩ của Đỗ Long. Lúc nãy cách xa nên nhìn không rõ. Hạ Hồng Quân dường như cao chưa tới một mét sáu, có gương mặt như em bé. Trên mặt có vết rằn ri nhìn hơi buồn cười chứ không khủng bố tí nào.
- Anh là Hạ Hồng Quân?
Đỗ Long nhìn xuống phía dưới, thấy chân Hạ Hồng Quân mang một đôi giày ít nhất cỡ 46, quá khủng.
Hạ Hồng Quân mặc quân phục ngụy trang, trong tay giơ súng nhắm Đỗ Long, cười lạnh:
- Thế nào, không giống? Tháo kính xuống, dùng một ngón tay cầm lấy chậm rãi đưa cho tôi. Trong ba giây tôi hoàn toàn có thể bắn sạch mười lăm viên trong ổ đạn, toàn bộ trúng bia mục tiêu cách 50m, hơn nữa đều nằm ở vòng 6 trở lên. Nếu muốn chết anh có thể thử.
Đỗ Long chậm rãi lấy kính mắt đưa tới, cười nói:
- Tôi biết anh là bộ đội đặc chủng, anh không cần sợ tôi. Tôi chỉ là cảnh sát tốt nghiệp trường trung cấp, mới làm cảnh sát chưa tới hai tháng. Tôi sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.
- Dám theo dõi tôi đã đủ điên rồi, nếu là trước đây… hừ.
Hạ Hồng Quân cảnh giác trừng mắt nhìn Đỗ Long, một đôi có ngươi có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Hạ hồng Quân cầm kính nhìn xem, đúng là kính râm bình thường. Y ném kính mắt cho Đỗ Long, nói:
- Đúng là mắt của anh có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi cũng lười nghiên cứu. Giờ đến lượt anh hỏi tôi một vấn đề.
Đỗ Long nở nụ cười giảo hoạt. Hạ Hồng Quân nhíu mày, dưới chân lui nửa bước, nhìn Đỗ Long thần bí trước mặt mà sinh lòng cảnh giác. Nếu đổi lại là cảnh sát bình thường Hạ Hồng Quân chẳng thèm để vào mắt.
Đỗ Long nói:
- Tôi nhìn Hà Diệp Hồng vừa rồi có vẻ tươi tỉnh, nhất định là được anh làm thoải mái đúng không? Vấn đề tôi muốn hỏi là … cái chỗ đó của anh có phải cũng giống chân, người nhỏ mà của lớn…?
Hạ Hồng Quân sớm dự đoán sẽ bị Đỗ Long hỏi mấy vấn đề kỳ quái, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Mặt của gã đỏ lên, máu nóng xông lên trán, đang định chửi ầm lên thì đột nhiên Đỗ Long động!
Hạ Hồng Quân tuy sớm đề phòng Đỗ Long nhưng gã không ngờ tốc độ của Đỗ Long nhanh như vậy!
Hạ Hồng Quân vốn giãn ra không gian đủ để ứng biến tốt nhất, nhưng Đỗ Long dùng ngôn ngữ kích thích khiến gã phân tâm, sau đó đột nhiên động, trong phút chốc vọt tới trước mặt gã. Tay nắm súng bị Đỗ Long bắt được. Đỗ Long vọt tới, mượn ưu thế thân cao đụng ngã Hạ Hồng Quân lăn xuống đất. Hạ Hồng Quân tức giận dùng ngôn ngữ bản địa mắng câu gì, ra sức đánh trả. Hai người xoay vòng đánh nhau trên mặt đất.
Sức lực của Hạ Hồng Quân rất lớn, cực kỳ quen thuộc với kỹ xảo cận thân chiến đấu. Nhưng Đỗ Long cũng không kém, hắn ra tay rất lanh lẹ. Điều khiến Hạ Hồng Quân buồn bực là thường cứ lúc nào gã thấy có thể khống chế Đỗ Long thì Đỗ Long lại đột nhiên đánh mạnh vào chỗ nào đó của gã khiến thân thể gã tê một chút, Đỗ Long vì vậy có cơ hội thở dốc.
Hai người xoay tay đánh nhau động tác cực nhanh. Ngắn ngủi trong một phút đồng hồ giao thủ tình huống rất ác liệt. Thời gian dần qua không ngờ Đỗ Long chiếm ưu thế. Vài tuyệt chiêu của Hạ Hồng Quân đều bị Đỗ Long né, mà Đỗ Long dùng tiệt mạch thuật đánh tê liệt nửa người dưới của Hạ Hồng Quân, sau đó nhân cơ hội đè Hạ Hồng Quân xuống đất.
Đỗ Long thuận thế cưỡi lên lưng của Hạ Hồng Quân, tay trái mạnh mẽ khóa cổ họng của Hạ Hồng Quân, tay phải bắt lấy tay phải của Hạ Hồng Quân, bẻ thẳng ngược ra sau lưng, dùng bắp đùi và thắt lưng của mình khóa lại, sau đó cũng đổi tay khóa tiếp tay trái của Hạ Hồng Quân. Tuy Hạ Hồng Quân ra sức giãy dụa nhưng chỉ cào rớt được kính mắt của Đỗ Long. Lúc hai tay của gã bị Đỗ Long dùng chân khóa lại, dùng khả năng của Hạ Hồng Quân nhất thời cũng không giãy dụa được nữa.
- Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ dựa theo lời của huấn luyện viên cho anh biết thế nào là xâu tai chế địch!
Đỗ Long thở hổn hển uy hiếp.
Xâu tai chế địch là dùng hai tay nắm lên cửa vành tai của đối phương xoáy lên, có thể trong nháy mắt khiến kẻ thù hôn mê. Động tác này là một trong những chiêu số bắt địch Đỗ Long học được ở trường cảnh sát. Chiêu này Hạ Hồng Quân dùng qua không biết bao nhiêu lần, còn biết nhiều cách phá giải, không nghĩ tới hôm nay chính mình bị trúng chiêu.
Hạ Hồng Quân biết hai tay thành dạng này muốn giãy dụa cũng khó. Mà Đỗ Long có thể một đấm ngất xỉu mình. Nghe được lời của Đỗ Long gã đành cam chịu ngừng giãy dụa, nằm rạp trên mặt đất trở hồng hộc.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Không nghĩ tới đúng không, anh đã nằm trong tay tôi!
Hạ Hồng Quân bực tức nói:
- Anh quả nhiên có ý đồ. Đáng lẽ tôi sớm nên giết anh!
Đỗ Long nói:
- Đừng hiểu lầm, tôi không định bắt anh về. Tôi chỉ dùng cách này để nói cho anh biết anh có thể hoàn toàn tín nhiệm tôi, giống như tôi cũng tín nhiệm anh vậy!
Sau khi nói xong Đỗ Long đột nhiên buông tay ra, đặt mông ngồi bên cạnh Hạ Hồng Quân. Hạ Hồng Quân lập tức xoay người, cầm súng lục bị rớt xuống đất nhắm ngay Đỗ Long, tức giận nói:
- Anh lại muốn chơi trò gì?
- Anh để kính xuống đất, lui ra sau trăm bước.
Đỗ Long biết y không tin mình, cười nói:
- Cần gì phải phiền phức như thế? Trong tay tôi không có súng, xung quanh không có mai phục, chính anh tới xem cho rõ không được sao? Chẳng lẽ anh còn sợ một người như tôi? Hạ Hồng Quân nói:
- Được rồi, anh ném bao xuống đất, xoay người ra phía đối mặt chân núi, giơ hai tay lên. Lúc nào tôi hô quay người anh cũng phải duy trì tư thế này, nếu không tôi sẽ nổ súng.
- Anh đúng là cẩn thận.
Đỗ Long đặt bao xuống đất, xoay người sang chỗ khao, giơ hai tay lên cao, nói:
- Được chưa?
Sau một hồi không nghe thấy thanh âm gì, Đỗ Long bắt đầu hoài nghi có phải tên kia nhân cơ hội trốn thoát hay không. Đang định quay đầu thì một vật cứng lạnh như băng đặt sau ót. Tiếng của Hạ Hồng Quân vang lên sau lưng Đỗ Long:
- Đừng nhúc nhích, nếu không tôi nổ súng.
Tuy không nhìn thấy súng nhưng Đỗ Long vẫn toát một tầng mồ hôi. Nếu lúc này đột nhiên Hạ Hồng Quân có ý giết người thì hắn sẽ không có khả năng đánh trả, chết oan chết uổng.
Cũng may Hạ Hồng Quân không làm như vậy. Y kiểm tra những nơi có thể giấu vũ khí trên người Đỗ Long, sau đó Đỗ Long nghe thấy tiếng cắt vỡ ba lô. Hạ Hồng Quân rất nhanh liền cười lạnh:
- Đúng là cảnh sát từ thành phố tới, thất kính thất kính. Tuổi trẻ bốc đồng, khó trách có thể gia nhập tổ chuyên án. Đáng tiếc quá tự tin, gan lớn đến mức không sợ chết. Giờ tôi có thể lập tức giết anh, sau đó chôn trên núi, một trăm năm sau không ai có thể phát hiện thi thể của anh. Thế nào? Đã biết sợ chưa?
Đỗ Long cười nói:
- Ai bị súng chĩa vào chẳng sợ, lấy súng ra thì đỡ rồi. Giờ tôi có thể thả tay xuống xoay người chưa?
Hạ Hồng Quân nói:
- Tốt rồi, thả tay xuống và xoay người đi.
Đỗ Long xoay người, vặn vẹo uốn éo cánh tay, nói:
- Tay mỏi sắp gãy rồi. Anh cẩn thận quá đấy.
Hạ Hồng Quân trước mắt trông khác xa so với suy nghĩ của Đỗ Long. Lúc nãy cách xa nên nhìn không rõ. Hạ Hồng Quân dường như cao chưa tới một mét sáu, có gương mặt như em bé. Trên mặt có vết rằn ri nhìn hơi buồn cười chứ không khủng bố tí nào.
- Anh là Hạ Hồng Quân?
Đỗ Long nhìn xuống phía dưới, thấy chân Hạ Hồng Quân mang một đôi giày ít nhất cỡ 46, quá khủng.
Hạ Hồng Quân mặc quân phục ngụy trang, trong tay giơ súng nhắm Đỗ Long, cười lạnh:
- Thế nào, không giống? Tháo kính xuống, dùng một ngón tay cầm lấy chậm rãi đưa cho tôi. Trong ba giây tôi hoàn toàn có thể bắn sạch mười lăm viên trong ổ đạn, toàn bộ trúng bia mục tiêu cách 50m, hơn nữa đều nằm ở vòng 6 trở lên. Nếu muốn chết anh có thể thử.
Đỗ Long chậm rãi lấy kính mắt đưa tới, cười nói:
- Tôi biết anh là bộ đội đặc chủng, anh không cần sợ tôi. Tôi chỉ là cảnh sát tốt nghiệp trường trung cấp, mới làm cảnh sát chưa tới hai tháng. Tôi sẽ không làm chuyện điên rồ đâu.
- Dám theo dõi tôi đã đủ điên rồi, nếu là trước đây… hừ.
Hạ Hồng Quân cảnh giác trừng mắt nhìn Đỗ Long, một đôi có ngươi có vẻ đặc biệt sáng ngời.
Hạ hồng Quân cầm kính nhìn xem, đúng là kính râm bình thường. Y ném kính mắt cho Đỗ Long, nói:
- Đúng là mắt của anh có vẻ kỳ lạ, nhưng tôi cũng lười nghiên cứu. Giờ đến lượt anh hỏi tôi một vấn đề.
Đỗ Long nở nụ cười giảo hoạt. Hạ Hồng Quân nhíu mày, dưới chân lui nửa bước, nhìn Đỗ Long thần bí trước mặt mà sinh lòng cảnh giác. Nếu đổi lại là cảnh sát bình thường Hạ Hồng Quân chẳng thèm để vào mắt.
Đỗ Long nói:
- Tôi nhìn Hà Diệp Hồng vừa rồi có vẻ tươi tỉnh, nhất định là được anh làm thoải mái đúng không? Vấn đề tôi muốn hỏi là … cái chỗ đó của anh có phải cũng giống chân, người nhỏ mà của lớn…?
Hạ Hồng Quân sớm dự đoán sẽ bị Đỗ Long hỏi mấy vấn đề kỳ quái, nhưng không ngờ hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này. Mặt của gã đỏ lên, máu nóng xông lên trán, đang định chửi ầm lên thì đột nhiên Đỗ Long động!
Hạ Hồng Quân tuy sớm đề phòng Đỗ Long nhưng gã không ngờ tốc độ của Đỗ Long nhanh như vậy!
Hạ Hồng Quân vốn giãn ra không gian đủ để ứng biến tốt nhất, nhưng Đỗ Long dùng ngôn ngữ kích thích khiến gã phân tâm, sau đó đột nhiên động, trong phút chốc vọt tới trước mặt gã. Tay nắm súng bị Đỗ Long bắt được. Đỗ Long vọt tới, mượn ưu thế thân cao đụng ngã Hạ Hồng Quân lăn xuống đất. Hạ Hồng Quân tức giận dùng ngôn ngữ bản địa mắng câu gì, ra sức đánh trả. Hai người xoay vòng đánh nhau trên mặt đất.
Sức lực của Hạ Hồng Quân rất lớn, cực kỳ quen thuộc với kỹ xảo cận thân chiến đấu. Nhưng Đỗ Long cũng không kém, hắn ra tay rất lanh lẹ. Điều khiến Hạ Hồng Quân buồn bực là thường cứ lúc nào gã thấy có thể khống chế Đỗ Long thì Đỗ Long lại đột nhiên đánh mạnh vào chỗ nào đó của gã khiến thân thể gã tê một chút, Đỗ Long vì vậy có cơ hội thở dốc.
Hai người xoay tay đánh nhau động tác cực nhanh. Ngắn ngủi trong một phút đồng hồ giao thủ tình huống rất ác liệt. Thời gian dần qua không ngờ Đỗ Long chiếm ưu thế. Vài tuyệt chiêu của Hạ Hồng Quân đều bị Đỗ Long né, mà Đỗ Long dùng tiệt mạch thuật đánh tê liệt nửa người dưới của Hạ Hồng Quân, sau đó nhân cơ hội đè Hạ Hồng Quân xuống đất.
Đỗ Long thuận thế cưỡi lên lưng của Hạ Hồng Quân, tay trái mạnh mẽ khóa cổ họng của Hạ Hồng Quân, tay phải bắt lấy tay phải của Hạ Hồng Quân, bẻ thẳng ngược ra sau lưng, dùng bắp đùi và thắt lưng của mình khóa lại, sau đó cũng đổi tay khóa tiếp tay trái của Hạ Hồng Quân. Tuy Hạ Hồng Quân ra sức giãy dụa nhưng chỉ cào rớt được kính mắt của Đỗ Long. Lúc hai tay của gã bị Đỗ Long dùng chân khóa lại, dùng khả năng của Hạ Hồng Quân nhất thời cũng không giãy dụa được nữa.
- Đừng nhúc nhích, bằng không tôi sẽ dựa theo lời của huấn luyện viên cho anh biết thế nào là xâu tai chế địch!
Đỗ Long thở hổn hển uy hiếp.
Xâu tai chế địch là dùng hai tay nắm lên cửa vành tai của đối phương xoáy lên, có thể trong nháy mắt khiến kẻ thù hôn mê. Động tác này là một trong những chiêu số bắt địch Đỗ Long học được ở trường cảnh sát. Chiêu này Hạ Hồng Quân dùng qua không biết bao nhiêu lần, còn biết nhiều cách phá giải, không nghĩ tới hôm nay chính mình bị trúng chiêu.
Hạ Hồng Quân biết hai tay thành dạng này muốn giãy dụa cũng khó. Mà Đỗ Long có thể một đấm ngất xỉu mình. Nghe được lời của Đỗ Long gã đành cam chịu ngừng giãy dụa, nằm rạp trên mặt đất trở hồng hộc.
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Không nghĩ tới đúng không, anh đã nằm trong tay tôi!
Hạ Hồng Quân bực tức nói:
- Anh quả nhiên có ý đồ. Đáng lẽ tôi sớm nên giết anh!
Đỗ Long nói:
- Đừng hiểu lầm, tôi không định bắt anh về. Tôi chỉ dùng cách này để nói cho anh biết anh có thể hoàn toàn tín nhiệm tôi, giống như tôi cũng tín nhiệm anh vậy!
Sau khi nói xong Đỗ Long đột nhiên buông tay ra, đặt mông ngồi bên cạnh Hạ Hồng Quân. Hạ Hồng Quân lập tức xoay người, cầm súng lục bị rớt xuống đất nhắm ngay Đỗ Long, tức giận nói:
- Anh lại muốn chơi trò gì?
Danh sách chương