Thấy cảnh hiện trường như vậy, Đỗ Long không tin vào khả năng ứng phó của Bạch Nhạc Tiên. Hắn đang định ra mặt giúp Bạch Nhạc Tiên, đột nhiên Bạch Nhạc Tiên lớn giọng nói:

- Mọi người đừng nôn nóng, phải tin vào phía cảnh sát chúng tôi. Chúng tôi đảm bảo sẽ không bắt lầm người tốt, cũng tuyệt đối không nương tay với người có tội! Bây giờ tôi đã đến hiện trường nhưng vẫn chưa hiểu rõ được tình hình. Có thể tìm một nơi nào đó để chúng ta nghiêm túc bàn bạc một cách cụ thể, rõ ràng? Nếu như thật sự anh ấy không giết người thì chúng tôi đảm bảo tuyệt đối không bắt anh ấy. Xin mọi người hãy tin tưởng tôi, tôi là một sĩ quan cảnh sát cho nên tuyệt đối không lừa mọi người. Tôi sẽ làm sáng tỏ để không hổ thẹn với biểu tượng quốc huy mà tôi mang trên vai.

Trong khi Bạch Nhạc Tiên đang khuyên bảo họ, thì đám công nhân ở hiện trường cũng bình tĩnh lại. Hơn nữa cứ bao vây chỗ này cũng không phải là cách tốt nhất. Cho nên bọn họ đã đồng ý tìm một nơi để nhóm Bạch Nhạc Tiên bàn bạc nghiêm túc. Dù sao khi nhìn thấy tình thế không đúng, thì bọn họ còn có thể tiếp tục yêu cầu bên phía cảnh sát giải thích.

- Tên cẩu Hoàng Thuận Đạt đã gây ra bao nhiêu chuyện xấu như vậy, mà cảnh sát vẫn chưa tới bắt nó. Người giết nó thì cảnh sát phải thưởng mới là đúng.

Khi một công nhân dẫn nhóm của Đỗ Long vào một căn phòng trong công trường, thì phía bên ngoài vòng vây vang lên một tiếng hô. Sau đó mọi người cùng hưởng ứng chửi bới la mắng cái người gọi là Hoàng Thuận Đạt kia.

Cái người đã chết tên là Hoàng Thuận Đạt, gã này là quản đốc của công trường này. Thấy thái độ công nhân ở hiện trường đối với Hoàng Thuận Đạt, Đỗ Long ngay tức khắc đã hiểu ra cái gã Hoàng Thuận Đạt này đã gây nên bao nỗi căm phẫn cho công nhân ở đây.

Nhóm Đỗ Long sau khi ngồi khoảng hai phút trong căn phòng nhỏ, thì có một người trung niên hai tay còn đang bị còng cùng với ba người thanh niên khỏe mạnh đi vào.

Triệu Hưng Chinh nhanh chóng giới thiệu tình huống trước mắt. Người bị còng tay này là Nghiêm Kiến Trung, là cấp dưới của quản đốc cũng là người trực tiếp lãnh đạo ở đây. Trong quá trình nhóm Triệu Hưng Chinh đang điều tra đã điều tra ra được ông ấy. Nghiêm Kiến Trung đã thừa nhận chính ông ấy đã giết người, hơn nữa còn kể lại cụ thể quá trình gây án. Nhóm của Triệu Hưng Chinh cảm thấy lời kể của ông ấy hoàn toàn ăn khớp với hiện trường vụ án. Vì thế mới định dẫn ông ấy về, không ngờ vừa còng tay Nghiêm Kiến Trung lại thì như chọc phải đàn ong vỡ tổ. Tất cả công nhân ở đây răm rắp nghe theo bao vây lại, sự việc sau đó thì Đỗ Long cũng đã biết.

Nghiêm Kiến Trung ngồi đối diện với bàn trà, ba người kia hùng hùng hổ hổ đứng sau lưng Nghiêm Kiến Trung. Bạch Nhạc Tiên bắt đầu hỏi quá trình xảy ra sự việc. Nghiêm Kiến Trung cũng vẫn thừa nhận người là do ông ấy giết. Nhưng ba người khác lại tỏ vẻ Hoàng Thuận Đạt không phải là người tốt. Gã đó không những cắt xén tiền lương của công nhân, lại còn thường xuyên lấy cớ để đánh công nhân, thậm chí còn hãm hiếp vợ của công nhân, không còn cái việc ác nào mà gã không làm. Bình thường mọi người rất tức giận nhưng không giám nói. Hôm nay sau khi Hoàng Thuận Đạt bị giết tất cả các công nhân ngược lại lại rất vui, thậm chí còn muốn đốt pháo ăn mừng.

Nghiêm Kiến Trung là người hoàn toàn trái ngược với Hoàng Thuận Đạt. Ông ấy là người rất tốt, nói là làm. Ông ấy còn giúp các công nhân nói hộ với ông chủ hoặc Hoàng Thuận Đạt để lấy lương. Còn từng vì các công nhân mà đã cãi nhau với Hoàng Thuận Đạt mấy lần. Như vậy mới khiến cho Hoàng Thuận Đạt bớt phóng túng một chút. Ông ấy có uy tín rất lớn trong đám công nhân, cho nên khi đám công nhân biết được ông ấy ra tay giết Hoàng Thuận Đạt thì họ mới ngăn cản việc phía cảnh sát dẫn ông ấy đi.

- Giết Hoàng Thuận Đạt là trừ bạo để công nhân được yên ổn. Các vị không thể bắt chú Nghiêm đi được!

Người thanh niên đứng sau lưng Nghiêm Kiến Trung đặt hai tay lên vai ông ấy kích động nói.

- Ông ấy vừa nói người là do ông ấy giết, hãy để nhóm của Đỗ Long dẫn ông ấy đi.

Bạch Nhạc Tiên kiên trì giải thích:

- Hoa Hạ chúng ta là một quốc gia cai trị bằng pháp luật. Phàm là người có tội thì chúng ta căn cứ theo pháp luật để luận tội. Vì tất cả các việc của Hoàng Thuận Đạt làm chúng tôi không được rõ lắm, tuy nhiên chúng tôi sẽ điều tra tỉ mỉ vụ án này. Nếu như chúng tôi phát hiện ra Hoàng Thuận Đạt đích thực như lời các vị nói là tên ác bá, thì tôi nghĩ khi tòa án thẩm tra sẽ xem xét đến yếu tố này.

Người thanh niên đó kích động nói:

- Còn điều tra tỉ mỉ cái gì chứ? Vết thương trên ngực tôi đây là do Hoàng Thuận Đạt dùng ống tuýp đánh, nếu các vị không tin thì có thể tìm bất cứ người nào đó để hỏi. Hoặc tôi ra ngoài tìm mấy người đến để bọn họ nói với các vị là Hoàng Thuận Đạt đã hành hung bọn họ như thế nào, lại còn làm nhục vợ của bọn họ nữa.

Nghiêm Kiến Trung hét lên:

- Đủ rồi, Tiểu Từ không cần phải nói nữa. Hoàng Thuận Đạt đã chết người rồi, còn nhắc đến những chuyện đó thì có ý nghĩa gì chứ? Cháu không sợ bẽ mặt còn những người khác họ cần thể diện chứ. Cảnh sát Bạch, những lời cần nói thì đều nói cả rồi, các vị cứ dẫn tôi đi. Tiểu Từ, A Hoàng các cháu đừng ngăn cản nữa, tục ngữ có câu giết người phải đền mạng. Như lời của cảnh sát Bạch đã nói, có lẽ tôi còn có thể được xử lý khoan hồng. Các cháu còn tiếp tục làm loạn cũng có thể khiến các cháu vướng vào vòng lao lý.

Đỗ Long nhìn bọn họ rồi nói:

- Chú Nghiêm nói rất đúng, các người chỉ biết làm cho sự việc ầm ĩ lên. Một khi trở thành việc lớn thì giấy không gói được lửa. Chú Nghiêm, tôi nói đúng chứ hả? Nghiêm Kiến Trung liếc nhìn Đỗ Long với ánh mắt cảnh giác. Ánh mắt của tên Tiểu Từ đó dường như có thể phun ra lửa. Bạch Nhạc Tiên thấy Nghiêm Kiến Trung rất bình thản, cô sợ sự việc trở nên phức tạp liền nói:

- Cứ như vậy đi, chúng tôi sẽ chăm sóc cho ông ấy, các vị cứ yên tâm. Đỗ Long, các anh dẫn ông ấy đi.

Đỗ Long đến trước mặt Nghiêm Kiến Trung lấy chìa khóa mở còng tay ra. Ánh mắt của Bạch Nhạc Tiên tỏ ra rất ngưỡng mộ. Đối với người như Nghiêm Kiến Trung thì không nhất thiết phải còng tay dẫn đi, cách làm ở phương diện này của Đỗ Long đã nhân tính hóa hơn nhiều.

Tuy nhiên hành động tiếp theo của Đỗ Long lại khiến cô nảy sinh nghi ngờ. Chỉ thấy Đỗ Long vỗ lên cánh tay Nghiêm Kiến Trung và nói với ông ấy:

- Tôi có thể hiểu được cách làm của ông, nhưng tôi không dám gật bừa. Bất luận là người nào một khi đã làm việc sai trái thì đều phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc. Người không làm việc gì sai thì vì lẽ gì mà phải thay họ nhận tội chứ? Ông làm như vậy là sai lầm, nếu chỉ vì bao che tội phạm mà phải đi ngồi tù, vậy thì quá oan uổng rồi.

Bạch Nhạc Tiên và Triệu Hưng Chinh hết sức sửng sốt và kinh ngạc. Nhìn Đỗ Long với ánh mắt dò xét. Không biết vì nguyên cớ gì mà hắn lại nói ra những lời như vậy được.

- Anh ... anh ... anh ăn nói bậy bạ gì vậy hả? Nghiêm Kiến Trung lắp ba lắp bắp phản bác lại những lời Đỗ Long nói. Tuy nhiên ánh mắt sợ hãi của ông ấy đã để lộ ra suy nghĩ thực sự của ông ấy.

Đỗ Long liền đứng dậy, hắn nói một cách đầy tự tin;

- Tôi không nói bậy bạ, sự thật cuối cùng có như thế nào thì ông là người rõ nhất đó. Cái chết của Hoàng Thuận Đạt là điều ngoài ý muốn. Anh ta trong lúc xích mích bị người ta đột nhiên xô ngã, đầu của anh ta đâm vào thanh sắt dẫn đến tử vong. Chú Nghiêm mặc dù có sức khỏe, nhưng theo tôi quan sát, tay phải của chú đã từng bị thương cho nên không thể khỏe được đến như vậy? Dựa vào tay trái để muốn đánh trúng và xô ngã Hoàng Thuận Đạt e rằng hơi khó.

Sắc mặt của Nghiêm Kiến trung có chút trắng bệch. Đỗ Long tiếp tục nói:

- Hơn nữa chú Nghiêm là người tốt, tính cách hiền lành. Chú cùng Hoàng Thuận Đạt cãi nhau và uy hiếp gã đó dẫn người rút khỏi công trường, đó cũng là cực hạn của chú rồi phải không? Hơn nữa, nửa đêm chú làm sao bỗng nhiên có thể chạy đến công trường đang thi công để đánh nhau với Hoàng Thuận Đạt được chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện