Bạch Nhạc Tiên không phục liền bĩu môi, miễn cưỡng lắm mới nói được một câu xin lỗi với Lưu Thanh Sơn.

Lưu Thanh Sơn nói:

- Chỉ cần khi điều tra tận tâm một chút, thì thái độ có như thế nào cũng không vấn đề gì hết. Ngài sĩ quan cảnh sát, chúng tôi là thân nhân của bên bị hại, hôm nay là buổi tối cuối cùng mà chị tôi được ở nhà. Các vị có thể hé mở một chút tình tiết về hành động của các anh, cũng coi như là để an ủi linh hồn của chị tôi trên thiên đàng.

Ngay lúc Bạch Nhạc Tiên chuẩn bị từ chối, Đỗ Long nhéo nhẹ vào tay cô, hắn suy nghĩ một lát, nói với Lưu Thanh Sơn và vợ chồng Hà Vệ Quốc:

- Thôi được rồi, các vị là thân nhân bên bị hại, hiểu rõ một số tình huống cũng không thể nào để lộ được ra ngoài. Bởi vì đối tượng mà hung thủ ra tay đều là những cặp tình nhân, hơn nữa trong mấy ngày này rất có khả năng hung thủ lại gây án, cho nên cục công an chúng tôi quyết định tổ chức một chuyên án hành động với quy mô lớn. Chúng tôi sắp xếp nam cảnh sát với nữ cảnh sát mặc thường phục giống như các cặp tình nhân, đến những nơi mà các đôi tình nhân thích đến, nếu hung thủ dám ra tay một lần nữa, thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi thiên la địa võng mà chúng tôi đã bố trí.

Lưu Thanh Sơn nói:

- Chỉ mong muốn như vậy thôi… hai vị sĩ quan cảnh sát có còn điều gì muốn hỏi nữa không? Đỗ Long nghĩ một chút, rồi lắc đầu nói:

- Chúng tôi không hỏi gì nữa, vậy thôi. Chúng tôi cũng là một phần trong chuyên án hành động, xin phép về thay quần áo chuẩn bị cho chiến dịch tối nay.

Lưu Thanh Sơn tiễn bọn họ ra về, khi Đỗ Long bắt tay chào Lưu Thanh Sơn, Lưu Thanh Sơn còn hỏi:

- Hai vị sĩ quan cảnh sát, vừa rồi tôi có chút quá lời, xin hai vị bỏ qua. Xin hỏi hành động của chuyên án chủ yếu là ở nơi nào? Tôi cũng muỗn dẫn bạn gái tôi đến giúp các anh một tay, nếu như có cơ hội tôi nhất định sẽ tự tay bắt tên khốn đó.

Đỗ Long nói:

- Cái này tôi cũng không rõ lắm, việc bố trí sắp xếp của cả chuyên án không phải nhân viên cảnh sát cấp dưới như chúng tôi có thể hiểu rõ được. Tôi chỉ biết nhiệm vụ của tôi là ở đâu, người tham gia hành động của chuyên án này càng đông càng tốt. Nếu như anh có nhã ý muốn tham gia, thì anh chuẩn bị đi, khoảng 6h30 phút tối chúng ta gặp nhau ở phường Thái Vận gần ngã rẽ Nguyệt Nha. Đến lúc đó chúng ta trước sau có thể phối hợp lẫn nhau.

- Ok, không vấn đề.

Lưu Thanh Sơn trả lời một cách rất thoải mái, sau đó đưa mắt nhìn Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên rời khỏi đám tang.

Trên đường đi ra bãi xe, Bạch Nhạc Tiên nói với Đỗ Long giọng không vừa ý:

- Sao anh lại nói dối gã đó? Giả vờ làm cặp tình nhân để dụ bắt hung thủ chỉ là kế hoạch do hai chúng ta tự quyết định, chứ làm gì có chuyên án hành động nào chứ?

Đỗ Long cười khúc khích nói:

- Anh không phải đã nói rồi sao? Người tham gia chuyên án hành động càng đông càng tốt, bất luận là gã đó có giúp chúng ta thăm dò phía sau lưng hoặc là chúng ta giúp gã đó nhìn lại, chẳng phải sẽ mạnh hơn so với hai chúng ta làm một mình à.

Bạch Nhạc Tiên không vừa lòng đối với lời giải thích của hắn, nhưng lại không nghĩ ra chính xác vấn đề là ở chỗ nào. Cô đành lững thững trở lại xe, hỏi:

- Bây giờ chúng ta đi đâu?

Đỗ Long nói:

- Tạm thời thì chẳng có việc gì để làm, hay là chúng ta có thể đi dạo một chút nhỉ?

Bạch Nhạc Tiên nhíu hàng lông mày lá liễu lại, khi cô đang có ý muốn nói với Đỗ Long là mình không hài lòng về việc điều tra không theo trình tự nào hết, thì đúng lúc đó chuông điện thoại của hắn vang lên. Đỗ Long nghe điện thoại thuận miệng nói:

- Triệu Hưng Chinh à, anh tìm tôi có việc gì không? Tôi đang rất bận.

Triệu Hưng Chinh với giọng đằng đằng sát khí nói:

- Anh đang vui vẻ ở đâu? Còn tôi đang gặp rắc rối ở đây này. Tốt nhất là anh đến đây đi.

Đỗ Long liếc nhìn đồng hồ rồi nói:

- Anh đang ở chỗ nào để tôi tới đó.

Triệu Hưng Chinh nói với Đỗ Long nơi mình đang ở. Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Không cần phải thay đồ, anh có đứa đàn em gặp chút rắc rối. Chúng ta tới đó xem sao.

Đỗ Long và Bạch Nhạc Tiên rất nhanh chóng đã đến chỗ Triệu Hưng Chinh. Chỉ thấy đây là một công trường đang xây dựng. Triệu Hưng Chinh, La Gia Thành và Bành Quốc Huy ba người bọn họ bị một đám công nhân với gậy gộc, tuýp sắt trong tay chặn lại. Nhưng xem ra hai bên vẫn chưa xảy ra ẩu đả.

Đỗ Long thấy tình thế như vậy liền nói ngay với Bạch Nhạc Tiên:

- Cơ hội của em đến rồi đây, xuống xe trước tiên em phải trấn trụ cảnh này lại...

Một mặt thì phải tùy cơ ứng biến, sau đó Đỗ Long xuống xe trước. Rất nhiều công nhân ở vòng ngoài họ nhìn thấy xe cảnh sát đến càng trở nên khẩn trương, nhưng lại thấy Đỗ Long dường như không quan tâm đến những đồng sự của hắn đang bị vây khốn. Hắn thản nhiên lái xe đỗ sang một bên, rồi mở cửa xe. Đỗ Long lớn tiếng nói:

- Đến nơi rồi, mời sếp xuống xe ạ!

- Sếp?

Tất cả công nhân có mặt tại hiện trường đều thì thầm to nhỏ. Sếp là chức gì vậy? Chắc hẳn là lớn lắm đây?

Với con mắt chăm chú dõi theo của mọi người, chỉ thấy một nữ sĩ quan cảnh sát với tư thế hiên ngang bước xuống xe, khiến tất cả công nhân phải ngây ngươi ra. Bạch Nhạc Tiên trong tay xách chiếc cặp công văn màu đen nhìn rất oai, cô hiên ngang đi thẳng tới nơi đang có đám người la hét ầm ĩ. Số công nhân lúc đầu muốn đi lên phía trước ngăn trở đó thấy nữ sĩ quan cảnh sát xinh đẹp, ngay lập tức đều do dự. Đỗ Long đi sát sau lưng Bạch Nhạc Tiên, bộ dạng giống như một trưởng một phó càng làm tăng lên cái oai phong của Bạch Nhạc Tiên.

- Tất cả dừng tay lại! Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Bạch Nhạc Tiên đứng trước đám người đó, nói một mạch với khẩu khí từ trên cao nhìn xuống.

Các công nhân đứng che trước mặt Bạch Nhạc Tiên đều tản ra. Bạch Nhạc Tiên vã Đỗ Long tức thời nhìn thấy ba người nhóm Triệu Hưng Chinh bị bao vây ở bên trong. Bọn họ định hô lên một tiếng đội trưởng, thì Đỗ Long bất thình lình chạy tới chỗ bọn họ. Đột nhiên nhìn thấy Đỗ Long ngoảnh mặt sang Bạch Nhạc Tiên bĩu môi. Bọn Triệu Hưng Chinh trong chốc lát thấy như vậy càng tỏ ra sửng sốt hơn, nhưng họ phản ứng rất nhanh. Lập tức họ chạy nhanh đến trước mặt Bạch Nhạc Tiên lễ phép chào.

Đỗ Long liền tiến lên phía trước giới thiệu:

- Vị này chính là sĩ quan cảnh sát cô Bạch. Nghe nói sau khi ở đây xảy ra chuyện đích thân cô ấy đứng ra giải quyết. Ở đây xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao các công nhân ở đây lại giữ mấy người các cậu vậy?

Triệu Hưng Chinh gượng cười nói:

- Trong công trường chẳng phải là có người chết sao? Chúng tôi đến để điều tra, không ngờ họ không hợp tác. Thật không dễ dàng gì chúng tôi mới tìm ra được một chút manh mối, khi muốn đưa người đi để điều tra thì họ bao vây chúng tôi lại. Họ còn cướp còng số 8 ra khóa chúng tôi lại.

- Không ngờ đến đây lại là một nữ sĩ quan cảnh sát. Tôi nói này sĩ quan cảnh sát rốt cuộc to thế nào hả? Có to hơn thanh tra cảnh sát sao?

Những công nhân đứng bên cạnh cũng thì thầm bàn tán. Đỗ long nhìn sang Bạch Nhạc Tiên nháy mắt ra hiệu. Bạch Nhạc Tiên hiểu ý lớn tiếng nói:

- Tóm lại ai đang quản lý sự việc ở đây? Các vị tìm ra một người đứng đầu ra nói chuyện với tôi.

Một công nhân đứng ra trả lời:

- Thưa nữ sĩ quan, người đứng đầu của chúng tôi bị mấy người bọn họ còng lại rồi. Cô hứa với chúng tôi là không bắt anh ấy thì chúng tôi mới để anh ấy ra mặt.

Bạch Nhạc Tiên nghiêm nghị nói:

- Nếu như anh ta không phạm pháp thì chúng tôi bắt anh ta làm gì? Còn nếu như anh ta phạm pháp thì pháp luật sẽ nghiêm trị. Các vị bao che cho anh ta thì sẽ chỉ làm cho anh ta phạm thêm lỗi lầm!

- Đúng là anh ấy không giết người, đốc công là do tôi giết. Các ngài hãy bắt tôi đi?

Một người công nhân khác cũng bị kích động kêu la lên. Còn đưa hai tay ra trước mặt Bạch Nhạc Tiên.

- Người là do tôi giết, các ngài hãy bắt tôi đi!

Nhóm công nhân trong tay cầm gậy gộc vứt hết xuống đất rồi đưa hai tay ra.

Đỗ Long thấy cảnh như vậy vừa buồn cười, vừa tức giận nghĩ đây là cái thời đại nào không biết, rõ ràng họ muốn thách thức pháp luật, nếu bọn Đỗ Long thực sự phải còng tay dẫn giải một ai đó đi thì chỉ sợ bọn họ cầm vũ khí lên ngăn cản.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện