Lâm Nhã Hân cũng không kìm nổi phát ra tiếng kêu thỏa mãn, ư…. Đỗ Long cúi đầu nhìn cô. Chỉ thấy đôi mắt cô quyến rũ như làn mây ửng hồng mang chút e sợ xấu hổ nhìn mình. Điều thú vị nhất chính là cô lại đem ngón trỏ tay trái mình để ngang trong miệng nhẹ nhàng cắn.

Đỗ Long nhẹ nhàng thăm dò thân thể đong đưa trước sau. Hai chân tuyết của Lâm Nhã Hân vô tình kẹp chặt lấy lưng Đỗ Long. Đôi chân cô đan chéo nhau sau lưng Đỗ Long, tạo một lực đẩy giúp Đỗ Long càng tiến sâu hơn.

Hai tay Đỗ Long thuận theo cơ thể Lâm Nhã Hân trượt tới trước ngực cô, nắn bóp đôi thỏ ngọc kia, hoặc là đùa bỡn nụ hoa trước ngực cô, đồng thời từ từ đi sâu thăm dò một cách nhịp nhàng…

Lâm Nhã Hân chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay cô cũng thuận theo tay Đỗ Long khẽ vuốt ve ngực hắn. Hơi thở dần gấp gáp nặng nề, môi dưới ngón tay bị hàm răng cô cắn chặt.

Động tác của Đỗ Long càng ngày càng mạnh, càng ngày càng dùng lực hơn. Hết lần này tới lần khác ra vào nhịp nhàng khiến hơi thở Lâm Nhã Hân ngày càng nặng nề hơn. Dưới áp lực sắp không thở nổi, cuối cùng Lâm Nhã Hân mở miệng rên rỉ i..a…

Đỗ Long khi thì cúi người hôn lên thân thể Lâm Nhã Hân, khi thì đưa hai chân Lâm Nhã Hân gác lên vai, hoặc là đem chúng đè trước ngực chủ nhân, dễ dàng nâng cao cặp mông tuyết của chủ nhân lên….

Đỗ Long cẩn thận khống chế tiết tấu. Hắn không phải là kẻ chỉ biết hưởng thụ cho bản thân, hai người cùng đạt tới cực điểm của hạnh phúc mới là mục đích theo đuổi cao nhất của hắn. Hắn giống như vị tướng quân trải qua hàng trăm cuộc chiến, khi đuổi tới doanh trại quân địch vẫn có thể bình tĩnh quan sát cục diện chiến trường, kịp thời lặng chờ cơ hội xông lên đánh tan tướng địch.

Lâm Nhã Hân rên rỉ, giãy giụa kích tình dưới sự đẩy đưa của Đỗ Long. Nhưng cao trào của cô dường như không giống hẹn mà tới, ngược lại có cảm giác dần dần đi xuống. Đỗ Long tăng nhanh tiết tấu, cũng chỉ là miễn cưỡng duy trì mà thôi, thật ra bản thân Đỗ Long cũng dần dần không chịu nổi nữa.

Nếu như lần đầu tiên mà không chinh phục được người con gái trước mắt, chỉ sợ sau này trong lòng sẽ lưu lại đều là vết đen thôi. Đỗ Long trong lòng gấp gáp suy nghĩ đối sách, chợt nhớ lại đoạn video hắn xem trộm giữa Lâm Nhã Hân và Mã Quang Minh. Trong đoạn video Mã Quang Minh chưa chắc đã lợi hại như hắn, nhưng buổi tối hôm đó rõ ràng Lâm Nhã Hân đã đạt được một lần cao trào mãnh liệt…

Đỗ Long nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó, trong lòng lập tức có chủ ý:

- Thì ra là như vây.

Hắn mạnh mẽ rút khỏi cơ thể Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân có phần buồn bực mở to mắt nhìn hắn. Đỗ Long quát:

- Trở mình lại, quỳ sấp xuống!

Lâm Nhã Hân trong mắt nhanh chóng hiện lên chút hưng phấn. Bị Đỗ Long tóm được rồi, trong lòng hắn càng thêm chắc chắn. Chỉ thấy Lâm Nhã Hân nghe lời nằm sấp trước mặt hắn, tấm lưng trắng và cặp mông cao cao tiếp tục khiến dục vọng của Đỗ Long tăng vọt lên.

Hắn dùng sức vỗ vào mông của Lâm Nhã Hân, cảm nhận được trọn vẹn lực đàn hồi của cô. Lâm Nhã Hân duyên dáng gọi to một tiếng, âm thanh kia ngọt như mật vậy, quả nhiên cảm giác hoàn toàn khác với vừa nãy. Đỗ Long không chút do dự ôm lấy mông tuyết của cô, một lần nữa tiến quân thẳng vào, đánh thẳng Hoàng Long…

Trong hơi thở Lâm Nhã Hân phát ra tiếng than dài. Đỗ Long cười ha ha. Nếu cô đã thích thì hắn cũng không kiêng nể gì. Đỗ Long sau khi huých mạnh vài cái đột nhiên cúi người nắm chặt hai tay của Lâm Nhã Hân, xoay người đến sau lưng cô, chồng lên nhau. Dùng tay trái nắm chặt, kéo ra sau, sau đó tay phải lại vỗ thật mạnh lên mông tuyết của Lâm Nhã Hân, đồng thời quát:

- Cưỡi đi…

Đỗ Long cảm thấy mình như đang cưỡi ngựa, Lâm Nhã Hân hai tay vắt ra sau lưng giống như dây cương. Trong tình trạng hắn không ngừng kéo dây cương và vỗ mông ngựa, Lâm Nhã Hân giống như một chú ngựa hoang ra sức giãy dụa cơ thể, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ cao gấp mấy lần so với lần cao nhất trước đó.

Lâm Nhã Hân điên cuồng giãy dụa mang lại cho Đỗ Long cảm giác sảng khoái chưa từng có. Hắn càng dùng thêm sức xuyên vào trong, rút dây cương lại cũng ngày càng mạnh, động tác phát đùi ngựa cũng ngày càng gấp gáp, mãnh liệt. Mối quan hệ giữa nam và nữ giống như người thuần phục ngựa và con ngựa hoang vậy. Đối với một người thuần phục ngựa giỏi mà nói, thuần phục một con ngựa hoang rất có cảm giác thành công, mà quá trình thuần phục lại là sự hưởng thụ vô tận.

Đây là một quá trình bổ sung lẫn nhau. Trong khi Đỗ Long càng ngày càng hưng phấn, Lâm Nhã Hân toàn thân cũng đã đỏ ửng, rơi vào trạng thái có thể nói là điên cuồng. Đỗ Long không thể không nắm lấy hai cổ tay cô, lôi nửa người cô lên. Cơ thể Lâm Nhã Hân tựa như cầu treo ở cổng thành thời xưa thường treo ngang trên không trung. Cô ra sức lắc lắc đầu, trâm gài tóc sớm đã bị cô gỡ ra, mái tóc giống như mây đen điên cuồng bay trên không trung. Khi Lâm Nhã Hân ngẫu nhiên xoay người, Đỗ Long thậm chí còn có thể nhìn thấy đôi thỏ ngọc trước ngực cô đang chuyển động mãnh liệt.

Đỗ Long biết Lâm Nhã Hân sắp đến rồi, hắn cũng vậy, vì thế hắn cũng không giữ sức lực gì cả, toàn thân chú tâm đi ra đi vào. Cảm giác mãnh liệt trong nháy mắt đã tràn ngập toàn thân hắn, vùi lấp đi lý trí của hắn, hắn càng điên cuồng dựng thẳng lên. Nơi va chạm mãnh liệt giữa hai người phát ra âm hưởng ba..ba…. Sau không biết bao nhiêu lần huých xuống, Lâm Nhã Hân đột nhiên cả người cứng nhắc ngửa đầu lên hét. Đỗ Long cảm thấy hoa viên ấm áp, ẩm ướt kia truyền tới lực hút và áp lực rất lớn, giống như sẽ nuốt hắn vào vậy. Cảm giác mãnh liệt kia lập tức giúp Đỗ Long đạt được giây khắc cuối cùng. Hắn dùng hết sức lực cuối cùng tiến thẳng vào sâu trong cơ thể Lâm Nhã Hân. Sau đó giống như núi lửa tuôn trào, từng đợt nham thạch tích lũy đã lâu trào ra…

Khi Đỗ Long ý thức được cơ thể cần trở về, thì hắn phát hiện bản thân và Lâm Nhã Hân đều đang nằm trên giường. Lâm Nhã Hân vẫn quay lưng về phía hắn, cơ thể hai người dán chặt vào một chỗ. Tuy vật kia của Đỗ Long đã mềm dần, nhưng vẫn chưa rút lui hoàn toàn. Hắn và Lâm Nhã Hân rõ ràng vẫn gắn liền cùng một chỗ.

Lâm Nhã Hân nhẹ nhàng thở không nhúc nhích, dường như mệt mỏi tới mức đã ngủ rất say. Ngược lại Đỗ Long lại vô cùng phấn khích, một chút buồn ngủ cũng không có. Tay của hắn lại bắt đầu chuyển động chậm rãi trên người Lâm Nhã Hân. Chỉ có điều cơ thể Lâm Nhã Hân hiện tại dinh dính mồ hôi, không còn trơn trượt như vừa nãy. Cuối cùng tay Đỗ Long rơi xuống trước ngực Lâm Nhã Hân, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thấy sự mềm mại của chúng….

Hắn nhớ tới lần đầu gặp Lâm Nhã Hân, tuy là kinh sợ như người trời, chỉ dám nhìn trộm, không dám có ý vượt quá, bởi vì cô là người đàn bà của Chủ tịch thành phố Mã…

Nghĩ tới đây, Đỗ Long không khỏi nhíu mày. Tuy Lâm Nhã Hân nói quan hệ giữa cô và Mã Quang Minh chỉ là quan hệ theo nhu cầu mỗi người, giống như kiểu tình một đêm, nhưng Chủ tịch thành phố Mã chưa chắc sẽ nghĩ như vậy. Chuyện như vậy liên quan tới vấn đề tôn nghiêm của một người đàn ông. Bất cứ người đàn ông nào cũng đều không xem nhẹ, đọc rồi có thể tưởng tượng. Khi Mã Quang Minh biết được hắn lại có thể tham lam đưa người đàn bà của ông ta lên giường, Mã Quang Minh nhất định sẽ nổi giận lôi đình…

Sự việc đã làm ra rồi, Đỗ Long cũng không có bất kỳ hối hận gì. Hắn bắt đầu suy nghĩ chuyện khắc phục hậu quả, sau này hắn nên đối mặt với Lâm Nhã Hân ra sao? Hắn nên đối mặt với Kỷ Quân San thế nào? Nói thế nào thì hắn cũng là người có bạn gái rồi….

Dần dần sự chú ý của Đỗ Long lại trở về trước mắt. Mùa thu ở tỉnh Thiên Nam rất khô hanh, mồ hôi một lát đã bốc hơi hết, da thịt ngấm mồ hôi lại càng trở nên trơn bóng hơn. Mỹ nữ trong lòng lại tỏa ra sức hấp dẫn mạnh mẽ. Tốc độ khôi phục cơ thể của Đỗ Long đáng kinh ngạc, vật kia của hắn vẫn chưa hề rút lui, không ngờ lại có thể giương cung được rồi.

Đỗ Long sợ đánh thức mộng đẹp của mỹ nhân trong lòng, vì vậy hắn chỉ vận động chậm rãi, không ngờ mới làm có vài lần, bàn tay to lớn của Đỗ Long làm chuyện xấu trước ngực Lâm Nhã Hân bị vỗ một cái. Lâm Nhã Hân nói:

- Đừng ồn ào. Lưng tôi vẫn còn đau, nghỉ một chút, tối chơi tiếp!

Đỗ Long đáp một tiếng được, sau đó không cử động nữa, nhưng cái vật kia lại càng phình to ra.

Đỗ Long do dự một lúc, rốt cuộc cũng hỏi:

- Chị Lâm, chị thật sự đã uống say? Lâm Nhã Hân khẽ giọng nói:

- Vẫn còn gọi tôi là chị Lâm sao? Tôi thích cậu gọi tôi là Hân.

Trong giọng nói của Lâm Nhã Hân không có chút tức giận nào, Đỗ Long cười đau khổ nói:

- Được thôi. Hân, cô cố ý giả say để mê hoặc tôi.

Lâm Nhã Hân lật người lại, hai tay ôm lấy mặt Đỗ Long, khuôn mặt vui tươi cười nói:

- Cậu không thích tôi sao? Ngay từ lần đầu gặp tôi đã biết cậu đang nhìn trộm tôi. Đừng cho rằng cậu đeo kính râm thì có thể che đậy tất cả… Tâm hồn người phụ nữ rất nhạy cảm, đàn ông ư… không có người nào tốt.

Đỗ Long cười khổ nói:

- Đàn ông phải cầm thú như vậy, nếu không thế thì lúc đó tôi đã quay người đi mất, chỉ sợ cô sẽ hận tôi cả đời chứ không phải chỉ mắng chửi tôi xấu xa. Hôm nay là lần đầu tiên của tôi, Hân à, cô định bồi thường cho tôi thế nào đây?

Lâm Nhã Hân khẽ cười nói:

- Tôi đều cho cậu hết rồi, cậu còn muốn tôi bồi thường thế nào? Hơn nữa… cậu thực sự là lầm đầu sao? Tôi đây không thể tin, điểm nào của cậu giống lần đầu tiên chứ? Theo như tôi quan sát, cậu ít nhất đã trải qua trăm trận, bằng không đã sớm thua thảm hại mà quỳ xuống hành lễ dưới váy quả lựu của tôi rồi.

Đỗ Long phản kháng nói:

- Tôi có thể thề, vừa rồi thực sự là lần đầu tiên tôi làm việc đó với phụ nữ. Tôi chỉ là đem lý luận tri thức thông qua thực tiễn nhanh chóng nắm vững và thông thạo mà thôi.

Lâm Nhã Hân khẽ vuốt ngực hắn cười nói:

- Ô! Cậu là lần đầu tiên với phụ nữ, chẳng lẽ trước đây cậu cùng với…

Lời nói của Đỗ Long quả thật có nghĩa khác. Hắn hừ một tiếng nói:

- Đừng nói bừa. Hiện giờ tôi đang rất đau đầu đây.

Lâm Nhã Hân xoay người đổi lại tư thế thoải mái hơn. Cô thuận miệng hỏi:

- Cậu đau đầu cái gì? Lo lắng bạn gái cậu hay Chủ tịch thành phố Mã biết chuyện chúng ta?

Đỗ Long lắc đầu nghiêm nghị nói:

- Tôi không lo lắng về bọn họ. Tôi lo sẽ không qua nổi cửa ải của ba mẹ tôi…

Lâm Nhã Hân tức giận tới nhéo hắn một cái, nói:

- Cậu nằm mơ à! Tôi chỉ là vui chơi với cậu mà thôi. Tôi làm sao có thể gả cho một tên nhóc như cậu chứ? Nằm qua một bên mà mơ đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện