Đỗ Long buồn rầu châm một điếu thuốc nằm trên giường hút. Bạch Nhạc Tiên ngửi thấy mùi thuốc lá thì ho liền hai tiếng rồi quay đầu ra cằn nhằn:

- Chú à, chú có thể lịch sự một chút được không? Chú muốn hút thuốc thì ra nhà vệ sinh mà hút, nhớ phải mở máy thông gió đấy.

Bắt đầu gọi chú rồi cơ đấy, con bé này cũng biết tự mình làm tới thật đấy chứ, càng lúc càng không khách sáo nữa. Đỗ Long giập điếu thuốc vào cái gạt tàn, trong lòng nghĩ ngợi một chút, rồi đứng lên cười đểu nói:

- Tiên Nhi, mấy trò chơi đó thì có gì hay ho đâu, chú dạy cháu chơi một trò mới vô cùng thú vị, cháu thấy sao? Bạch Nhạc Tiên nhìn hắn ngờ vực. Đỗ Long giằng lấy con chuột, tắt trò chơi của Bạch Nhạc Tiên đi rồi nhập địa chỉ một trang web một cách khá thuần thục. Sau khi enter, trình duyệt trang web vừa hiện ra thì có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục công sở xuất hiện trên màn hình máy tính. Cô gái nhìn người đang nhìn vào màn hình bên ngoài máy tính đầy khinh miệt nói:

- Anh có dám chơi trò kích thích hơn nữa với em không?

Đỗ Long click vào nút đồng ý, sau tiếng xẹt xẹt thì hệ thống tự động hiện ra hai lá bài, cô gái xinh đẹp kia bắt đầu giảng về quy tắc của trò chơi. Hóa ra là trò chơi mạt chược thoát y, Đỗ Long nhanh chóng tắt phần giới thiệu về trò chơi. Trò chơi chính thức bắt đầu. Cô gái xinh đẹp ngồi xuống đối diện với người chơi, máy tính bắt đầu chia bài. Đỗ Long nói với Bạch Nhạc Tiên:

- Tiên Nhi, cháu biết chơi mạt chược không? Nếu không biết thì chú chỉ cháu, chỉ cần cháu thắng đủ mười lần là chú sẽ thưởng cho cháu một cây kem. Nếu cháu thắng được chị này năm mươi lần thì chú sẽ mua một cái bánh ga tô cho cháu ăn, cháu thấy được chứ?

Bạch Nhạc Tiên không biết đây là kế của Đỗ Long, cô bé gật gật đầu nói:

- Được chứ, chú mau chỉ cho cháu đi.

Dưới sự chỉ dẫn của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên nhanh chóng nắm được kỹ xảo của trò chơi mạt chược thoát y, khiến cô gái xinh đẹp kia bị thua thê thảm. Bàn thứ nhất đã thua cả mười mấy ván, cô gái kia nói một câu “anh chàng đẹp trai, anh giỏi quá”. Sau đó thì gỡ bỏ y phục, lộ ra cánh tay trắng như ngọc và cả chiếc áo chẽn ngực trễ.

Bạch Nhạc Tiên thắng càng lúc càng nhiều, thì quần áo trên người cô gái xinh đẹp ngồi đối diện cũng càng lúc càng ít. Tới lúc Bạch Nhạc Tiên thắng đủ năm mươi ván, thì trên người cô gái xinh đẹp kia cũng chẳng còn lại một mảnh vải che thân nào nữa. Cô gái xinh đẹp với vẻ mặt ngượng ngùng,rồi đột nhiên làm một việc khiến Bạch Nhạc Tiên phải đỏ mặt tía tai.

Nhìn những động tác tế nhị của người thiếu nữ trên màn hình máy tính, Bạch Nhạc Tiên vội vàng tắt màn hình đi. Cô chột dạ quay lại nhìn thì phát hiện Đỗ Long đã rời khỏi phòng từ lúc nào. Cô không kìm nổi sự tò mò nên lại mở màn hình máy tính ra, rồi mở to mắt nhìn những động tác trên máy vi tính.

Một lát sau, Đỗ Long tắm xong đi ra, thì thấy Bạch Nhạc Tiên đã dồn một cô y tá xinh đẹp đến phút cuối cùng. Bạch Nhạc Tiên nắm lấy nước cờ tốt, giành chiến thắng dễ dàng. Cô y tá xinh đẹp kia sau khi bị thua sạch quần áo trên người, thì thẹn thùng nói:

- Tiên sinh, em nhận thua cuộc, bây giờ ngài cần dịch vụ đặc biệt gì không?

Trên tấm hình có vài sự lựa chọn, cần phải chi ra một số tiền nhất tịnh. Bạch Nhạc Tiên đỏ mặt tía tai rồi click vào một trong số đó, hình ảnh về những động tác tế nhị của cô thiếu nữ lập tức lại hiện ra.

Đỗ Long cố ý ho một tiếng, Bạch Nhạc Tiên giật mình hoảng sợ rồi vội vàng tắt màn hình, sau đó quay lại trách móc Đỗ Long:

- Chú, chú đểu thật đấy, dám cho cháu chơi một trò mà chỉ có những tên bệnh hoạn mới chơi như vậy.

Đỗ Long chỉ mặc độc một chiếc quần cộc trên người, phần thân trên cũng còn chưa lau khô, cơ bắp trên cơ thể to lớn đó lấp lánh như ánh hào quang trên tơ lụa. Khuôn mặt khôi ngô lại có chút lạnh lùng của Đỗ Long, cùng với cơ thể toàn mỹ như được điêu khắc ra chẳng thể ngăn nổi sự hấp dẫn lạ kỳ. Đôi vai rộng lớn, bộ ngực rộng và săn chắc, phần eo thì cơ bụng dày chặt, hai tay hai chân đều rất cường tráng, chẳng khác nào người chuyên môn tập thể hình. Tất cả mọi bộ phận trên cơ thể cường tráng đó đều toát lên sức hấp dẫn đầy nam tính.

Bạch Nhạc Tiên đột nhiên trông thấy những hình ảnh đầy sức quyến rũ như thế, thì bỗng thấy sự hô hấp của cô như ngừng lại. Một lát sau cô mới lắp ba lắp bắp nói:

- Chú....chú....sao chú lại không mặc đồ thế?.... Chú... đúng là một gã bệnh hoạn.

Đỗ Long ra vẻ chẳng có gì nghiêm trọng mặc chiếc quần đùi ở nhà vào, rồi nói:

- Có phải chưa thấy bao giờ đâu. Cháu quên rồi sao? Trước đây cháu thích chơi trò chơi mạt chược thoát y này nhất. Người chú thì cháu thấy nhiều lần lắm rồi, có gì đâu mà phải xấu hổ?

Bạch Nhạc Tiên mở to hai mắt kinh ngạc. Đỗ Long bước lên phía trước mở màn hình máy tính ra. Lúc này cơ thể tràn đầy nam tính của hắn chỉ còn cách cô trong gang tấc, khiến Bạch Nhạc Tiên lại một lần nữa phải nín thở.

- Trước đây cháu còn hay chơi trò này với chú nữa kìa.

Đỗ Long chỉ thẳng vào những động tác tế nhị của thiếu nữ trên màn hình máy tính rồi nói với Bạch Nhạc Tiên.

Chiếc quần ở nhà của Đỗ Long bỗng dưng dựng đứng thành một túp lều, tựa như một sự phối hợp với hình ảnh trên trò chơi. Bạch Nhạc Tiên xấu hổ đỏ hết cả mặt, không dám nói gì nữa. Cô ôm mặt chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói:

- Cháu không tin. Chú đểu vừa thôi, chỉ biết bắt nạt cháu là không ai bằng.

Trông thấy Bạch Nhạc Tiên bị mình chọc cho phải bỏ chạy thục mạng như thế, khiến Đỗ Long không nhịn nổi phá lên cười. Hắn đoạt lại quyền sử dụng cái máy tính, vội vàng mở bảo bối mình cất giữ rồi sau vài động tác, những thứ đó được đưa ra desktop, rồi hắn tiếp tục chơi trò chơi mạt chược thoát y.

- Ông chú hư hỏng này, chú có thể chơi trò gì khác nữa không hả?

Giọng nói của Bạch Nhạc Tiên lại một lần nữa truyền tới, Đỗ Long cười he he nói:

- Chú chỉ thích chơi trò này thôi, cháu có muốn thử không? Chúng ta chơi người thật?

Bạch Nhạc Tiên bĩu môi, nhưng ánh mắt lại nhìn đi nhìn lại trên cơ thể Đỗ Long. Đỗ Long tiếp tục mồi chài:

- Tiên Nhi, cháu chỉ thiếu mất trí nhớ thôi, chứ thực tế thì cháu đã là người trưởng thành rồi, cho nên chơi trò này là hết sức bình thường. Nếu không thì người khác sẽ cho là cháu có bệnh đấy, còn muốn chơi nữa không? Chú để cháu chơi?

Nghe những lời ba phải của Đỗ Long, Bạch Nhạc Tiên đỏ mặt nhận lấy con chuột rồi tiếp tục ra sức chơi bài, thắng bài, khiến những cô gái liên tục xuất hiện như cô giáo, bà chủ, nữ thư ký, nữ cảnh sát lần lượt bị lột sạch sẽ.

Mức khó của trò chơi càng lúc càng cao, Bạch Nhạc Tiên cuối cùng cũng phải thua. Đợi tới lúc cô thua đủ mười ván, Đỗ Long nhắc nhở:

- Tiên Nhi, cháu thua rồi đấy nhé. Thua mười ván là phải cởi một thứ, thua là phải nhận thua, cháu không được chơi xấu đâu đấy.

- Ông chú xấu xa này, trong đầu lúc nào cũng chỉ muốn ăn hiếp cháu. Cháu không chơi với chú nữa.

Bạch Nhạc Tiên đùng đùng đứng dậy, quay người bước về phòng của mình. Đỗ Long hét lớn:

- Thua thì phải nhận thua chứ, Tiên Nhi, cháu nợ người ta một bộ đồ đấy, đừng có mà quên.

Bạch Nhạc Tiên nặng nhọc đóng cánh cửa lại, trên gương mặt Đỗ Long hiện ra nụ cười đắc ý. Kế hoạch điều giáo cô gái mất trí xinh đẹp của hắn bước đầu đã thu được thành quả to lớn. Bước đầu đi tốt thì những bước đi sau sẽ càng thuận lợi hơn. Cho dù cô nữ đặc công mới tới có làm khó dễ đi nữa, thì Đỗ Long cũng có lòng tin là mình sẽ hạ gục được “cô gái mất trí xinh đẹp” này.

Sở dĩ Đỗ Long phải thêm ngoặc kép vào những chữ “người đẹp mất trí”, là bởi vì Đỗ Long căn bản không tin Bạch Nhạc Tiên đã bị mất trí nhớ.

Là một cảnh sát hình sự, khi gặp chuyện khiến người ta mê muội thì cần đặc biệt giữ cho đầu óc tỉnh táo, đưa ra những phán đoán chính xác và cần phải kiên trì đến cùng.

Từ lúc Bạch Nhạc Tiên bị tai nạn cho tới khi mất trí nhớ, trong chuyện này có không ít những bí ẩn khá trùng hợp và khó giải thích. Chính Đỗ Long đã đích thân kiểm tra, Bạch Nhạc Tiên ngã không quá nghiêm trọng, việc mất trí nhớ của cô thật sự khiến người khác phải nghi ngờ. Là bố mẹ cô gái, nhưng quyết định của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam Bạch Tùng Tiết cùng vợ Triệu Tuệ Anh của ông ấy cũng quá vội vàng và kỳ quặc.

Nếu bố mẹ đầu óc bình thường thì làm sao có thể dễ dàng đem cô con gái yêu của mình chắp tay giao cho một người đàn ông độc thân xa lạ chăm sóc thay được? Cứ cho là Bạch Nhạc Tiên mất trí nhớ thật, thì đầu tiên người nhà cô ta cũng cần phải đưa cô tới Bắc Kinh hoặc Thượng Hải tìm một bác sĩ giỏi nhất của khoa thần kinh xem thế nào chứ không phải đẩy cho Đỗ Long như một cách chối bỏ trách nhiệm thế này.

Đỗ Long vẫn luôn quan sát Bạch Nhạc Tiên. Tuy mọi hành động, bộ dạng của Bạch Nhạc Tiên đều hiện lên sự ngây thơ chưa trưởng thành, nhưng trong lòng Đỗ Long lại dán ngay cho cô cái mác của một diễn viên với diễn xuất khiến người khác phải kinh ngạc. Cho nên Đỗ Long căn bản không hề coi Bạch Nhạc Tiên là con gái của Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện