Đỗ Long lườm hắn một cái, nói:
- Nếu tôi có bản lĩnh lớn như thế thì đã thống nhất toàn thế giới rồi. Tôi cũng đang bực đây, hay các người để tôi đi đi, tôi không muốn vướng víu ở đây nữa.
Dương Minh Huy với mấy người khác cùng nhìn nhau một cái. Họ tin lời Đỗ Long. Dương Minh Huy buồn bực nói:
- Không được, nếu anh đi, chị tôi làm sao đây? Lúc này đến lượt Đỗ Long trừng mắt với y.
Trải qua một lượt kiểm tra cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận. Bác sĩ thấp giọng nói với Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long:
- Máu bầm trong não cô ấy có dấu hiệu thu nhỏ lại. Nhưng nhìn phản ứng của cô ấy thì máu bầm đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Việc cô ấy tạm thời mất trí nhớ và việc nhận lầm Đỗ cảnh Quan là người thân, đều có liên quan đến máu bầm trong não. Nếu máu bầm trong não Bạch tiểu thư dần dần biến mất thì cũng không cần làm phẫu thuật. Chỉ cần theo dõi và uống thuốc một thời gian, máu bầm tan hết thì sẽ khôi phục lại bình thường.
Triệu Tuệ Anh lập tức hỏi một vấn đề mà ai cũng quan tâm:
- Bác sĩ, con gái tôi cuối cùng thì đến bao giờ mới có thể khôi phục lại bình thường?
Bác sĩ cười khổ nói:
- Cái này thật sự tôi không có cách nào nói cho bà biết. Bởi vì não là bộ phận rất phức tạp, bất kỳ một vấn đề nhỏ nào xảy ra cũng sẽ khiến cho cả hệ thống gặp vấn đề. Thậm chí có thể hỗn loạn hoàn toàn. Bây giờ chỉ có thể để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, tránh để cô ấy khóc rống lên như lúc nãy.
Bác sĩ vừa nói xong, Bạch Nhạc Tiên trong phòng bệnh lại kêu lên:
- Chú, tôi muốn chú!
Triệu Tuệ Anh buồn bã nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cậu vào trước đi, tôi muốn suy nghĩ một chút…
Đỗ Long vừa đi vào Bạch Nhạc Tiên đã nói:
- Chú, kiểm tra hoàn toàn không có vấn đề gì không? Khi nào chúng ta mới về nhà?
Đỗ Long nhìn Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:
- Bạch tiểu thư, đùa vui cũng có mức độ, cô không thấy mẹ cô đang rất đau lòng sao.
Bạch Nhạc Tiên chớp đôi mi thanh tú một cái, bĩu môi nói:
- Chú, chú nói gì cháu không hiểu. Chú, có phải chú muốn bỏ rơi cháu phải không?
Nhìn “ cô bé “ mỹ nữ mơ hồ trước mắt, Đỗ Long chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt một cái, an nủi nói:
- Tiên nhi xinh đẹp như thế, ngoan như thế, chú làm sao có thể bỏ Tiên nhi chứ? Chúng ta bây giờ chưa thể về nhà được, chú sẽ ở cạnh cháu. Cháu ngoan nhé!
Đỗ Long an ủi Bạch Nhạc Tiên, thuận miệng hỏi cô một vài vấn đề. Bạch Nhạc Tiên ngoại trừ việc nhớ tên mình là gì, cùng với Đỗ Long là người chú thân nhất ra thì chẳng nhớ gì nữa. Tuy nhiên chỉ cần Đỗ Long ở cùng cô thì cô rất vui vẻ
Đỗ Long nghĩ mình quả đen như chó. Triệu Tuệ Anh cũng nghĩ tương tự, bà ấy nghĩ rằng chuyện xui xẻo như thế làm sao có thể xảy đến với con gái mình. Sau khi suy nghĩ bà ấy quyết định gọi điện thoại cho chồng. Gọi điện xong bà ấy có vẻ bình tỉnh lại một chút, rồi vào phòng nói với Đỗ Long:
- Tôi có thể nói riêng với Tiên nhi vài câu không? Tôi bảo đảm không làm nó kích động.
Đỗ Long gật đầu, nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi, em nói chuyện với bà ấy một chút. Anh ở ngay bên ngoài, nếu thấy sợ thì cứ kêu lên một tiếng, anh sẽ lập tức vào ngay.
Bạch Nhạc Tiên nghe Đỗ Long nói thì gật gật đầu. Triệu Tuệ Anh thấy thế trong lòng không khỏi buồn bã. Người mẹ tốt giờ lại thành cô. Điều này làm sao bà có thể chịu đựng được.
Đỗ Long đi ra ngoài cửa. Dương Minh Huy buồn bực đưa cho Đỗ Long một điếu thuốc. Đỗ Long châm điếu thuốc hút, buồn bực nói:
- Tôi nghi ngờ đây không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn. Theo tình hình mà bạn tôi đã nhìn thấy, thì chiếc xe tải đó là cố tình đụng vào Bạch tiểu thư. Nếu như tất cả đều là kế hoạch tỉ mỉ của một vụ bắt cóc thì tình hình Bạch tiểu thư hiện nay có thể giải thích được. Cô ấy nhất định bị bọn bắt cóc cho dùng thuốc gì đó, như vậy đối phương sẽ dễ dàng khống chế.
Dương Minh Huy quăng mạnh điếu thuốc trong tay xuống đất, hung hăng nói:
- Đúng vậy! Nhất định là như vậy! Mẹ nó, tôi mà biết là ai làm thì tôi liều mạng cũng sẽ lột da hắn! Đi! Lý Huy, chúng ta đi đến chỗ cảnh sát giao thông xem ba thằng kia có khai không. Nếu không khai thì đừng trách tôi tàn nhẫn!
- Không được đâu…
Lý Huy nhìn Đỗ Long đầy thâm ý, nói:
- Đây chỉ là suy đoán của Đỗ cảnh quan. Chúng ta không nên manh động như thế.
- Mẹ nó, cậu không đi tôi đi!
Dương Minh Huy tức giận bỏ đi. Người tên Lý Huy cũng chỉ đành đi theo sau.
Không lâu sau Triệu Tuệ Anh bước ra kêu Đỗ Long vào. Sau khi Đỗ Long vào phòng bệnh, bà ấy lại gọi điện cho chồng mình, Bạch Tùng Tiết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam.
Sau khi tiến vào phòng bệnh Đỗ Long lại gặp vấn đề của Bạch Nhạc Tiên:
- Chú, khi nào chúng ta mới về nhà?
Vấn đề này Đỗ Long cũng không cách nào trả lời. Lúc hắn đang ấp úng thì Triệu Tuệ Anh bước vào với đôi mắt đỏ hoe:
- Tiễu Đỗ, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Đỗ Long và Triệu Tuệ Anh đi đến một góc phòng, Triệu Tuệ Anh hỏi:
- Tiểu Đỗ, cậu có bạn gái không? Hiện nay cậu sống cùng bố mẹ hay thuê phòng sống chung với bạn gái?
Đỗ Long nói:
- Cháu có bạn gái, nhưng vì bố mẹ cô ấy phản đối nên chúng cháu tạm thời không ở chung. Hiện tại cháu sống một mình, bố mẹ cháu rất ít khi về. Cô Triệu, cô hỏi chuyện này để làm gì?
Triệu Tuệ Anh hạ giọng nói:
- Tiểu Đỗ, đến nay cậu vẫn chưa biết tình hình nhà chúng tôi sao. Ba của Tiên nhi là Bạch Tùng Tiết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam. Chúng tôi chỉ có mỗi đứa con là Tiên nhi thôi. Từ nhỏ nó đã được cưng chiều, không ngờ nó lại gạt chúng tôi làm những chuyện sai như thế. Bây giờ nó trở thành như thế có lẽ là do ông trời trừng phạt chúng tôi… Hiện tại nó chỉ nghe lời cậu, chúng tôi không thể làm nó kích động. Trước khi nó hồi phục trí nhớ, chúng tôi lấy tư cách là bố mẹ nó, xin cậu tạm thời thay chúng tôi chăm sóc nó. Có khó khăn gì cậu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng!
Đỗ Long cười khổ nói:
- Cô Triệu… Không Triệu phu nhân. Không phải là cháu không muốn giúp. Nhưng cháu không thể phân thân được. Hiện nay cháu đang công tác trong đội hình sự tỉnh Tây Sơn. Bí thư Bạch lãnh đạo Đảng ủy công an hẳn bác ấy rất rõ công việc chúng cháu bận rộn như thế nào. Làm sao cháu có thể chăm sóc cho Tiên nhi. Huống hồ cô ấy cũng không phải còn nhỏ, đã là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi rồi. Chúng cháu cô nam quả nữ, cô yên tâm giao cô ấy cho cháu sao?
Triệu Tuệ Anh thấy Đỗ Long không có vẻ cự tuyệt, trên khuôn mặt bà ấy xuất hiện ý cười, bà hiền lành nói:
- Tôi thường xuyên xem tiết mục của thành phố Ngọc Minh. Tôi nhận ra cậu. Cậu là một minh tinh trong đội ngũ cảnh sát, là một người thích làm việc chính nghĩa dũng cảm. Nếu như cả cậu tôi còn không tin thì tôi biết phải tin ai. Tôi sẽ nói với chồng tôi tạm thời điều cậu đến công tác ở Đảng ủy Công an thành phố Ngọc Minh. Hoặc có thể cho cậu nghỉ phép dài hạn. Những chuyện nhỏ này chồng tôi đều làm được.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tạm thời cháu không thể điều động công tác được. Công việc của công an hình sự rất bận, cháu cũng không thể vô duyên vô cớ nghỉ phép dài hạn. Con gái cô đẹp như thế, cháu không tin tưởng bản thân có thể cầm lòng được. Nếu xảy ra chuyện gì không hay bí thư Bạch không hận chết cháu mới lạ. Triệu phu nhân, cô nhờ người khác đi, chuyện này thật sự cháu làm không được.
Triệu Tuệ Anh hừ một tiếng, nói:
- Nếu không phải Tiên nhi chỉ nhận một mình cậu, thì cậu nghĩ rằng tôi đồng ý đem con gái giao cho cậu sao? Quyết định như thế đi, cùng lắm tôi giúp cậu tìm bảo mẫu. Lúc cậu làm việc sẽ có bảo mẫu chăm sóc cho Tiên nhi, đồng thời cũng đề phòng cậu ức hiếp nó. Đây là 3500 tệ trả lại cậu, còn có 1500 tệ xem như tiền thuê nhà trong một tháng Tiên nhi ở nhà cậu. Tiểu Đỗ, bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện cho nó, cậu hãy ở cạnh nó. Chút nữa chúng ta sẽ đưa nó đến nhà cậu.
Đỗ Long cau mày nói:
- Cô Triệu à, cô phải biết cháu là công an hình sự. Bất kỳ tình huống nào khả nghi cháu cũng phải điều tra cho ra manh mối, cô không thấy việc này quá nguy hiểm sao? Nếu cô không nói rõ với cháu vậy cô đừng trách cháu vô lễ. Cháu không thể đáp ứng yêu cầu của cô
Triệu Tuệ Anh không hề nghĩ rằng tên tuổi của chồng mình lại không uy hiếp được một công an hình sự cỏn con. Bà ta sửng sốt, đành phải giải thích với hắn:
- Tiểu Đỗ, chuyện này đúng như lời cậu nói, có nhiều điểm rất đáng ngờ. Tôi vừa gọi điện cho chồng tôi, ông ấy nói ba tên kia đã nộp tiền phạt và được phóng thích tại chỗ rồi. Chuyện này sau lưng chắc chắn có vấn đề. Chúng tôi giao con gái cho cậu có hai lý do. Thứ nhất, Tiên nhi chỉ nhận ra mình cậu, còn nguyên nhân thứ hai là… Nếu Tiên nhi được đón về đại viện Tỉnh ủy, thì an toàn của nó không thành vấn đề. Nhưng người núp sau lưng chuyện này cũng sẽ biến mất…
Triệu Tuệ Anh dừng lại một chút, Đỗ Long tiếp lời:
- Cho nên mấy người mới thuận nước đẩy thuyền, dùng con gái làm mồi nhử dụ rắn ra hang. Vậy mấy người có nghĩ đến nếu con gái các người thật sự xảy ra chuyện vậy thì làm thế nào? Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Triệu Tuệ Anh nói:
- Đối phương có ý bắt cóc Tiên nhi, cho nên sẽ không ra tay với nó. Chồng tôi cũng phái người âm thầm bảo vệ Tiên nhi, bảo đảm sẽ không có sai sót nào.
- Nếu tôi có bản lĩnh lớn như thế thì đã thống nhất toàn thế giới rồi. Tôi cũng đang bực đây, hay các người để tôi đi đi, tôi không muốn vướng víu ở đây nữa.
Dương Minh Huy với mấy người khác cùng nhìn nhau một cái. Họ tin lời Đỗ Long. Dương Minh Huy buồn bực nói:
- Không được, nếu anh đi, chị tôi làm sao đây? Lúc này đến lượt Đỗ Long trừng mắt với y.
Trải qua một lượt kiểm tra cuối cùng bác sĩ cũng đưa ra kết luận. Bác sĩ thấp giọng nói với Triệu Tuệ Anh và Đỗ Long:
- Máu bầm trong não cô ấy có dấu hiệu thu nhỏ lại. Nhưng nhìn phản ứng của cô ấy thì máu bầm đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng. Việc cô ấy tạm thời mất trí nhớ và việc nhận lầm Đỗ cảnh Quan là người thân, đều có liên quan đến máu bầm trong não. Nếu máu bầm trong não Bạch tiểu thư dần dần biến mất thì cũng không cần làm phẫu thuật. Chỉ cần theo dõi và uống thuốc một thời gian, máu bầm tan hết thì sẽ khôi phục lại bình thường.
Triệu Tuệ Anh lập tức hỏi một vấn đề mà ai cũng quan tâm:
- Bác sĩ, con gái tôi cuối cùng thì đến bao giờ mới có thể khôi phục lại bình thường?
Bác sĩ cười khổ nói:
- Cái này thật sự tôi không có cách nào nói cho bà biết. Bởi vì não là bộ phận rất phức tạp, bất kỳ một vấn đề nhỏ nào xảy ra cũng sẽ khiến cho cả hệ thống gặp vấn đề. Thậm chí có thể hỗn loạn hoàn toàn. Bây giờ chỉ có thể để cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, tránh để cô ấy khóc rống lên như lúc nãy.
Bác sĩ vừa nói xong, Bạch Nhạc Tiên trong phòng bệnh lại kêu lên:
- Chú, tôi muốn chú!
Triệu Tuệ Anh buồn bã nói với Đỗ Long:
- Tiểu Đỗ, cậu vào trước đi, tôi muốn suy nghĩ một chút…
Đỗ Long vừa đi vào Bạch Nhạc Tiên đã nói:
- Chú, kiểm tra hoàn toàn không có vấn đề gì không? Khi nào chúng ta mới về nhà?
Đỗ Long nhìn Bạch Nhạc Tiên cau mày nói:
- Bạch tiểu thư, đùa vui cũng có mức độ, cô không thấy mẹ cô đang rất đau lòng sao.
Bạch Nhạc Tiên chớp đôi mi thanh tú một cái, bĩu môi nói:
- Chú, chú nói gì cháu không hiểu. Chú, có phải chú muốn bỏ rơi cháu phải không?
Nhìn “ cô bé “ mỹ nữ mơ hồ trước mắt, Đỗ Long chỉ có thể bất đắc dĩ liếc mắt một cái, an nủi nói:
- Tiên nhi xinh đẹp như thế, ngoan như thế, chú làm sao có thể bỏ Tiên nhi chứ? Chúng ta bây giờ chưa thể về nhà được, chú sẽ ở cạnh cháu. Cháu ngoan nhé!
Đỗ Long an ủi Bạch Nhạc Tiên, thuận miệng hỏi cô một vài vấn đề. Bạch Nhạc Tiên ngoại trừ việc nhớ tên mình là gì, cùng với Đỗ Long là người chú thân nhất ra thì chẳng nhớ gì nữa. Tuy nhiên chỉ cần Đỗ Long ở cùng cô thì cô rất vui vẻ
Đỗ Long nghĩ mình quả đen như chó. Triệu Tuệ Anh cũng nghĩ tương tự, bà ấy nghĩ rằng chuyện xui xẻo như thế làm sao có thể xảy đến với con gái mình. Sau khi suy nghĩ bà ấy quyết định gọi điện thoại cho chồng. Gọi điện xong bà ấy có vẻ bình tỉnh lại một chút, rồi vào phòng nói với Đỗ Long:
- Tôi có thể nói riêng với Tiên nhi vài câu không? Tôi bảo đảm không làm nó kích động.
Đỗ Long gật đầu, nói với Bạch Nhạc Tiên:
- Tiên nhi, em nói chuyện với bà ấy một chút. Anh ở ngay bên ngoài, nếu thấy sợ thì cứ kêu lên một tiếng, anh sẽ lập tức vào ngay.
Bạch Nhạc Tiên nghe Đỗ Long nói thì gật gật đầu. Triệu Tuệ Anh thấy thế trong lòng không khỏi buồn bã. Người mẹ tốt giờ lại thành cô. Điều này làm sao bà có thể chịu đựng được.
Đỗ Long đi ra ngoài cửa. Dương Minh Huy buồn bực đưa cho Đỗ Long một điếu thuốc. Đỗ Long châm điếu thuốc hút, buồn bực nói:
- Tôi nghi ngờ đây không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn. Theo tình hình mà bạn tôi đã nhìn thấy, thì chiếc xe tải đó là cố tình đụng vào Bạch tiểu thư. Nếu như tất cả đều là kế hoạch tỉ mỉ của một vụ bắt cóc thì tình hình Bạch tiểu thư hiện nay có thể giải thích được. Cô ấy nhất định bị bọn bắt cóc cho dùng thuốc gì đó, như vậy đối phương sẽ dễ dàng khống chế.
Dương Minh Huy quăng mạnh điếu thuốc trong tay xuống đất, hung hăng nói:
- Đúng vậy! Nhất định là như vậy! Mẹ nó, tôi mà biết là ai làm thì tôi liều mạng cũng sẽ lột da hắn! Đi! Lý Huy, chúng ta đi đến chỗ cảnh sát giao thông xem ba thằng kia có khai không. Nếu không khai thì đừng trách tôi tàn nhẫn!
- Không được đâu…
Lý Huy nhìn Đỗ Long đầy thâm ý, nói:
- Đây chỉ là suy đoán của Đỗ cảnh quan. Chúng ta không nên manh động như thế.
- Mẹ nó, cậu không đi tôi đi!
Dương Minh Huy tức giận bỏ đi. Người tên Lý Huy cũng chỉ đành đi theo sau.
Không lâu sau Triệu Tuệ Anh bước ra kêu Đỗ Long vào. Sau khi Đỗ Long vào phòng bệnh, bà ấy lại gọi điện cho chồng mình, Bạch Tùng Tiết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam.
Sau khi tiến vào phòng bệnh Đỗ Long lại gặp vấn đề của Bạch Nhạc Tiên:
- Chú, khi nào chúng ta mới về nhà?
Vấn đề này Đỗ Long cũng không cách nào trả lời. Lúc hắn đang ấp úng thì Triệu Tuệ Anh bước vào với đôi mắt đỏ hoe:
- Tiễu Đỗ, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Đỗ Long và Triệu Tuệ Anh đi đến một góc phòng, Triệu Tuệ Anh hỏi:
- Tiểu Đỗ, cậu có bạn gái không? Hiện nay cậu sống cùng bố mẹ hay thuê phòng sống chung với bạn gái?
Đỗ Long nói:
- Cháu có bạn gái, nhưng vì bố mẹ cô ấy phản đối nên chúng cháu tạm thời không ở chung. Hiện tại cháu sống một mình, bố mẹ cháu rất ít khi về. Cô Triệu, cô hỏi chuyện này để làm gì?
Triệu Tuệ Anh hạ giọng nói:
- Tiểu Đỗ, đến nay cậu vẫn chưa biết tình hình nhà chúng tôi sao. Ba của Tiên nhi là Bạch Tùng Tiết Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh Thiên Nam. Chúng tôi chỉ có mỗi đứa con là Tiên nhi thôi. Từ nhỏ nó đã được cưng chiều, không ngờ nó lại gạt chúng tôi làm những chuyện sai như thế. Bây giờ nó trở thành như thế có lẽ là do ông trời trừng phạt chúng tôi… Hiện tại nó chỉ nghe lời cậu, chúng tôi không thể làm nó kích động. Trước khi nó hồi phục trí nhớ, chúng tôi lấy tư cách là bố mẹ nó, xin cậu tạm thời thay chúng tôi chăm sóc nó. Có khó khăn gì cậu cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng!
Đỗ Long cười khổ nói:
- Cô Triệu… Không Triệu phu nhân. Không phải là cháu không muốn giúp. Nhưng cháu không thể phân thân được. Hiện nay cháu đang công tác trong đội hình sự tỉnh Tây Sơn. Bí thư Bạch lãnh đạo Đảng ủy công an hẳn bác ấy rất rõ công việc chúng cháu bận rộn như thế nào. Làm sao cháu có thể chăm sóc cho Tiên nhi. Huống hồ cô ấy cũng không phải còn nhỏ, đã là một cô gái xinh đẹp hơn hai mươi rồi. Chúng cháu cô nam quả nữ, cô yên tâm giao cô ấy cho cháu sao?
Triệu Tuệ Anh thấy Đỗ Long không có vẻ cự tuyệt, trên khuôn mặt bà ấy xuất hiện ý cười, bà hiền lành nói:
- Tôi thường xuyên xem tiết mục của thành phố Ngọc Minh. Tôi nhận ra cậu. Cậu là một minh tinh trong đội ngũ cảnh sát, là một người thích làm việc chính nghĩa dũng cảm. Nếu như cả cậu tôi còn không tin thì tôi biết phải tin ai. Tôi sẽ nói với chồng tôi tạm thời điều cậu đến công tác ở Đảng ủy Công an thành phố Ngọc Minh. Hoặc có thể cho cậu nghỉ phép dài hạn. Những chuyện nhỏ này chồng tôi đều làm được.
Đỗ Long cười khổ nói:
- Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng tạm thời cháu không thể điều động công tác được. Công việc của công an hình sự rất bận, cháu cũng không thể vô duyên vô cớ nghỉ phép dài hạn. Con gái cô đẹp như thế, cháu không tin tưởng bản thân có thể cầm lòng được. Nếu xảy ra chuyện gì không hay bí thư Bạch không hận chết cháu mới lạ. Triệu phu nhân, cô nhờ người khác đi, chuyện này thật sự cháu làm không được.
Triệu Tuệ Anh hừ một tiếng, nói:
- Nếu không phải Tiên nhi chỉ nhận một mình cậu, thì cậu nghĩ rằng tôi đồng ý đem con gái giao cho cậu sao? Quyết định như thế đi, cùng lắm tôi giúp cậu tìm bảo mẫu. Lúc cậu làm việc sẽ có bảo mẫu chăm sóc cho Tiên nhi, đồng thời cũng đề phòng cậu ức hiếp nó. Đây là 3500 tệ trả lại cậu, còn có 1500 tệ xem như tiền thuê nhà trong một tháng Tiên nhi ở nhà cậu. Tiểu Đỗ, bây giờ tôi đi làm thủ tục xuất viện cho nó, cậu hãy ở cạnh nó. Chút nữa chúng ta sẽ đưa nó đến nhà cậu.
Đỗ Long cau mày nói:
- Cô Triệu à, cô phải biết cháu là công an hình sự. Bất kỳ tình huống nào khả nghi cháu cũng phải điều tra cho ra manh mối, cô không thấy việc này quá nguy hiểm sao? Nếu cô không nói rõ với cháu vậy cô đừng trách cháu vô lễ. Cháu không thể đáp ứng yêu cầu của cô
Triệu Tuệ Anh không hề nghĩ rằng tên tuổi của chồng mình lại không uy hiếp được một công an hình sự cỏn con. Bà ta sửng sốt, đành phải giải thích với hắn:
- Tiểu Đỗ, chuyện này đúng như lời cậu nói, có nhiều điểm rất đáng ngờ. Tôi vừa gọi điện cho chồng tôi, ông ấy nói ba tên kia đã nộp tiền phạt và được phóng thích tại chỗ rồi. Chuyện này sau lưng chắc chắn có vấn đề. Chúng tôi giao con gái cho cậu có hai lý do. Thứ nhất, Tiên nhi chỉ nhận ra mình cậu, còn nguyên nhân thứ hai là… Nếu Tiên nhi được đón về đại viện Tỉnh ủy, thì an toàn của nó không thành vấn đề. Nhưng người núp sau lưng chuyện này cũng sẽ biến mất…
Triệu Tuệ Anh dừng lại một chút, Đỗ Long tiếp lời:
- Cho nên mấy người mới thuận nước đẩy thuyền, dùng con gái làm mồi nhử dụ rắn ra hang. Vậy mấy người có nghĩ đến nếu con gái các người thật sự xảy ra chuyện vậy thì làm thế nào? Đến lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Triệu Tuệ Anh nói:
- Đối phương có ý bắt cóc Tiên nhi, cho nên sẽ không ra tay với nó. Chồng tôi cũng phái người âm thầm bảo vệ Tiên nhi, bảo đảm sẽ không có sai sót nào.
Danh sách chương