Bị nó ăn rồi

Nam Đăng ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại đã là ban ngày.

Cậu từ từ chui ra khỏi chăn, trái lại trông thấy đầu thỏ đang ngủ say bên cạnh giường.

Trong phòng rất tối, rèm cửa sổ chắn hơn phân nửa ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào từ khe hở.

Nam Đăng xuống giường, muốn tìm xem Liên Dịch đang ở đâu.

Cậu tới trước cửa vươn tay định mở ra, bỗng phát hiện tay áo vốn bị thiếu một đoạn của bản thân đã khôi phục như lúc đầu.

"Ơ?"

Cậu lại cúi đầu nhìn thử, vạt áo bị đầu thỏ cắn rách ở trong hang ngầm lần đó của cậu, chỗ thủng cũng không thấy nữa, đồng thời chất vải quần áo hình như cũng không cũ kỹ như vậy nữa.

Nam Đăng kinh ngạc không thôi, vuốt tay áo đánh giá một hồi.

Nguyên nhân là vì cậu ăn sinh hồn sao? Quần áo của hồn thể cũng tự động phục hồi như cũ.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, Nam Đăng như có sở giác, đầu ngón tay xuyên qua cánh cửa làm bằng gỗ.

Cậu có thể trực tiếp xuyên qua đồ gỗ rồi!

Nam Đăng trợn to hai mắt, bước về trước hai bước, quả nhiên đi tới hành lang không một chút trở ngại.

Ánh sáng của cả căn nhà đều rất tối, toàn bộ rèm cửa sổ kéo kín, hoàn toàn không giống ban ngày.

Trong phòng ăn, mấy con người giấy nhỏ đã dọn đồ ăn được nấu xong ra, rồi vội vàng trốn về khe hở trên tầng cao nhất của tủ chén, rất sợ bị đầu thỏ phát hiện.

Lúc này vừa hay Nam Đăng cũng qua đây, tìm được Liên Dịch bên ngoài phòng ăn.

Cậu hưng phấn không thôi, như hiến vật quý mà nói cho Liên Dịch biết: "Tôi trở nên lợi hại rồi này!"

Nam Đăng show cho anh xem, hồn thể xuyên qua vách tường phòng bếp, rồi lại xuyên trở về.

Trước đó cậu chỉ có thể miễn cưỡng xuyên qua một vài chất thủy tinh thô ráp, muốn vào tủ quần áo cũng phải mở cửa tủ trước, bây giờ thì không cần nữa.

Nam Đăng rất phấn khởi, lại xuyên thẳng từ phòng ăn đến phòng sách, tới tới lui lui mấy lần.

Liên Dịch im lặng nhìn xem, khóe môi khẽ nâng: "Giỏi lắm."

Rèm cửa sổ kéo vào là vì Nam Đăng, như vậy hành động của cậu hầu như sẽ không bị giới hạn.

Nam Đăng tự chơi một hồi, rồi trở về ngồi trước bàn ăn cùng với Liên Dịch, coi anh ăn cơm.

Rất nhanh cậu đã thấy chán, lại chạy đến phòng khách xem ti vi, đúng lúc không nhìn thấy người giấy nhỏ lặng lẽ ra ngoài giúp rửa chén.

Người giấy nhỏ được rót linh thuật vào thì không thấm nước, bọn nó thu dọn bàn ăn và phòng bếp xong, tiện thể tắm rửa trong bồn, lúc chạy về tủ chén còn lưu lại một loạt dấu chân ướt sũng trên bệ bếp.

Thời gian buổi chiều, Nam Đăng lại chạy về phòng ngủ đi ngủ.

-

Quảng trường trung tâm thành phố, một con mèo đen phóng qua bụi cây, dừng lại rồi khẽ chun đầu mũi.

Lâm Cửu dẫn người theo sau ở xa xa, muốn biết rốt cuộc nó định đi đâu.

Mèo đen đã tuần tra mấy vòng trong khu vực, bình thường nó chỉ xuất hiện chủ yếu vào ban đêm, điều này hơi khác lạ.

Vả lại hình như nó cố ý tới chỗ có thiên sư xuất hiện, nhưng chỉ quét mắt từ xa rồi rời khỏi.

Lâm Cửu cho rằng có lẽ điều này đại biểu cho gì đó, nên vội vàng dẫn người đuổi theo.

Tốc độ của mèo đen thỉnh thoảng tăng nhanh, đoàn người suýt chút nữa bị bỏ rơi mấy lần.



Trời sắp tối, bọn họ lại bị bỏ rơi một lần.

Lâm Cửu đang chán nản, chuẩn bị vòng trở về, thì nghe thấy thiên sư bên cạnh kinh hỉ lên tiếng: "Anh mau nhìn kia!"

Lâm Cửu ngẩng đầu lên, mèo đen đã mất dấu xuất hiện trên một cái cây cách đó không xa.

Nó giẫm lên cành cây nhẹ nhàng nhảy xuống, đi về phía bên này.

Đám thiên sư còn lại còn tưởng rằng cuối cùng con địa linh này cũng chịu tiếp xúc với bọn họ, song mèo đen chỉ dừng lại phía trước, phát ra tiếng gầm nhẹ "gừ gừ".

Âm thanh này nằm trong cơn giận dữ, nó biết đám thiên sư này đi theo mình, vẫn cứ không cắt đuôi được, cuối cùng mới mất kiên nhẫn.

Nó biết Nam Đăng bị một thiên sư dẫn đi, phát hiện Nam Đăng rất lâu rồi chưa về, dù nó đã vào trong thành phố tìm kiếm trước tiên, nhưng nửa hơi thở cũng không ngửi được, mấy thiên sư này đều chưa từng tiếp xúc với Nam Đăng.

Vì vậy mèo đen định quay lại xem thử lần nữa, bên cạnh Nam Đăng có đầu thỏ, hẳn là sẽ không có chuyện gì.

Phiền nhất là đám thiên sư đi theo đằng sau này, quả thực âm hồn bất tán.

Lâm Cửu thử tiến lên một bước: "Bọn tao không có ác ý, chỉ muốn biết...... mày có cần hỗ trợ hay không thôi?"

Ánh mắt mèo đen không thay đổi, cái đuôi dựng thẳng lông xù dảo bước tại chỗ.

Thấy Lâm Cửu còn chưa rời đi, nó không nhẫn nại nữa, móng trước cào chặt mặt đất, gầm gừ với mọi người.

Cùng lúc đó, một luồng khí lưu thình lình đánh tới.

Công kích bất chợt khiến thiên sư có mặt không kịp đề phòng, chỉ có Lâm Cửu lùi về sau mấy bước ổn định cơ thể, những người còn lại đều bị dòng khí đánh ngã, chật vật bò dậy từ dưới mặt đất.

Đợi bọn họ ngẩng đầu lên lần nữa, mèo đen đã biến mất không còn tung tích.

Lâm Cửu khiếp sợ lại khó hiểu: "Nó mạnh đến thế à?"

Địa linh mới sinh chưa đến nửa tháng, mà gần như có thể so với hai tên thiên sư cấp cao.

Mèo đen rất ít tiếp xúc với thiên sư, đây cũng là lần đầu tiên cảm nhận được sức mạnh của nó một cách trực quan, tốc độ trưởng thành của nó quá nhanh.

Lẽ nào Thần Núi thật sự ở đây, mèo đen là địa linh do Thần Núi tự mình lựa chọn bồi dưỡng, cho nên nó mới khác với đám đông như vậy.

Tình hình oán hồn gia tăng đã giằng co gần hai mươi năm, không ít thiên sư nội viện đều cho rằng Thần Núi đã hoàn toàn tiêu vong, bằng không sao có khả năng lâu như vậy vẫn chưa xuất hiện.

Lâm Cửu cũng ôm suy nghĩ giống vậy, dù phát hiện một vài dấu hiệu, hắn vẫn lựa chọn tìm kiếm Quỷ Vương trước.

Nhưng tình huống khác thường liên tục xuất hiện, giống như đều đang chứng minh cho cùng một chuyện.

So sánh với Thần Quỷ địa phủ suy yếu cũ kỹ, Thần Hỗn Độn vừa thiện vừa ác trong truyền thuyết, có lẽ Thần Núi mới có thể được xưng là Thần chân chính, là vị đứng đầu vạn vật sinh linh.

Thần vẫn còn tồn tại, cuối cùng cũng chịu hiện thế lần nữa.

Nhưng, bây giờ Thần sẽ ở đâu? Lòng bàn tay Lâm Cửu toát mồ hôi, kiềm nén tâm tình phức tạp.

Nhìn mọi người đều ngạc nhiên nghi ngờ giống vậy, hắn nói: "Quay về trước đã, chuẩn bị thay ca buổi tối."

-

Ngoại ô, mèo đen tới cái góc mà Nam Đăng thường nghỉ ngơi, đảo quanh vùng phụ cận.

Nhân sư cũng lặng lẽ tới, bay lên giữa không trung nhìn ra xa, chỉ chốc lát sau đã bay xuống dừng trước mặt mèo đen, chỉ về một hướng.

Chỗ đó có một căn nhà sáng đèn, cực kỳ nổi bật tại vùng ngoại ô đen kịt.

Mèo đen ngẩng đầu trông qua đó, con ngươi vàng kim sáng rực lộ ra một chút mê man.

Nó chỉ nhớ Nam Đăng rời đi cùng một người sở hữu hơi thở của thiên sư, nhưng không nhớ ra người kia trông như thế nào, vì vậy hơn phân nửa thời gian đều loanh quanh trong thành phố, đến chỗ thiên sư hay tụ tập tìm kiếm.

Thời gian làm địa linh của nhân sư dài hơn nhiều, cũng thông minh hơn, mèo đen quyết định qua đó coi thử cùng nó.

Bọn nó kết bạn đồng hành, dọc đường cẩn thận tìm kiếm dấu vết.

Càng đến gần căn nhà sáng đèn, một chút ấn tượng mơ hồ nhảy ra trong trí nhớ của mèo đen.

Đây là nơi nó gặp được Nam Đăng lần đầu tiên, khi ấy nó vẫn chưa phải địa linh.

Cửa sổ nhà ở khắp nơi đóng chặt, mèo đen men theo mép tường bên ngoài cẩn thận đánh hơi, cuối cùng láng máng ngửi được hơi thở nhàn nhạt.

Trong phòng khách, Nam Đăng đang xem ti vi.

Cậu chăm chú, coi hết nửa cuối tập hôm nay, phải tới mai mới có thể coi tiếp.

Quảng cáo phát lặp lại lần nữa, Nam Đăng đổi kênh mấy lần, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, đứng dậy đi tìm Liên Dịch.

Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng, Nam Đăng xuyên tường xuất hiện.

Liên Dịch nửa nằm trong bồn tắm, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra.

Nam Đăng tới cạnh anh ngồi xuống, vươn tay thò vào trong nước: "Chỗ này của anh ấm ghê......"

Cậu hiểu đại khái Liên Dịch đang tắm, nước nóng trong bồn chảy ra liên tục, sẽ chẳng bao giờ lạnh.

Nam Đăng chưa từng thấy gì cả, cậu tò mò với mọi thứ, cũng muốn nằm vào trong thử xem, chẳng qua là ngại nhắc tới.

Cậu vươn tay vốc nước, định dựa vào mép bồn tắm, kết quả trực tiếp xuyên qua luôn, hồn thể không cẩn thận ngã vào trong nước, nằm sấp trên người Liên Dịch.

Nam Đăng vội nhảy ra, tò mò sờ sờ hai gò má bị nước nóng thấm ướt.

"Rào --"

Bọt nước văng khắp nơi, Liên Dịch ngồi dậy, giọt nước trên thân ào ào chảy xuống.



Anh rũ mắt nhìn về phía Nam Đăng, giọng nói lạnh nhạt: "Ra ngoài."

Hơi nước trong phòng tắm quá dày, Nam Đăng nhìn không rõ biểu cảm trên khuôn mặt Liên Dịch, cảm thấy hình như anh cũng không có giận vì điều này.

"Tại sao ạ?" Nam Đăng nhích qua ôm lấy cánh tay Liên Dịch, "Hôm nay tôi không đói, sẽ không cắn anh đâu."

Cậu còn giải thích rất nghiêm túc, thật giống một con mèo nhỏ dính người, cũng không hiểu tại sao Liên Dịch bỗng đuổi mình đi.

Lúc này, Nam Đăng lờ mờ trông thấy vành tai Liên Dịch ửng đỏ.

Vẻ mặt anh nhàn nhạt như cũ, im lặng nhìn chằm chằm Nam Đăng, lát sau giọng điệu đã trầm thấp ôn hòa hơn không ít: "Cậu ra ngoài trước đi."

"Được rồi......"

Nam Đăng buông anh ra, ngoan ngoãn rời khỏi.

Cậu vừa quay lại phòng khách, thì nghe thấy bên ngoài có hai tiếng mèo kêu.

Âm thanh này rất quen thuộc, Nam Đăng tới bên cửa sổ, cẩn thận kéo rèm ra.

Đường phố tối đen không mở đèn đường, bên ngoài hẳn là an toàn.

Nam Đăng quay đầu nhìn thử, tiếng nước phòng tắm vẫn còn vang.

Cậu dứt khoát xuyên tường mà ra, đứng ngoài bức tường bên hông nhà nhìn quanh tứ phía.

"Meo meo......" Mèo đen phát hiện Nam Đăng trước, vừa kêu vừa chạy tới.

Đi cùng với nó còn có nhân sư, Nam Đăng vẫn nhớ nó, là tinh linh nhỏ biết phát sáng biết bay kia.

"Là mày thật nè", Nam Đăng ngồi xổm xuống, vuốt đỉnh đầu mèo đen, "Mày cố ý tới tìm tao hả? Đang lo cho tao à?"

Cậu giải thích: "Tao tới đây trốn, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Trông thấy Nam Đăng hết thảy bình thường, tinh thần cũng không tệ, tay áo rách nát trước kia cũng đã hồi phục.

Mèo đen yên tâm hẳn, nhảy vào trong lòng Nam Đăng ư ử ư ử, liếm liếm cái đuôi của mình.

Bấy giờ Nam Đăng mới phát hiện trên đuôi nó có vết thương nhỏ, không biết là bị từ lúc nào.

Cậu đau lòng mà chạm chạm: "Mày có đói không?"

Mèo đen cọ ngón tay cậu, hình như không có ý định ăn.

Nhân sư cũng muốn thân thiết với Nam Đăng, chen vào không chút khách khí, ôm chặt cánh tay cậu.

Trên người nó cũng có thêm mấy vết xước mới, vùi mặt vào trong quần áo Nam Đăng khẽ rên "gừ gừ".

Nam Đăng ngồi dưới đất, trong lòng ôm mèo đen và nhân sư, tự hỏi có thể mang bọn chúng vào nhà hay không.

Liên Dịch sẽ từ chối sao? Anh còn đặc biệt cho đầu thỏ bắt người giấy nhỏ, chắc là sẽ không ghét một con mèo và một tinh linh nhỏ kỳ lạ đâu ha.

"Tao đi mở cửa sổ", Nam Đăng nói, "Mang bọn mày vào có được không?"

Song, ngay khi cậu hỏi ra, lại cảm nhận được rõ ràng sự kháng cự của hai sinh vật trong ngực.

Đuôi mèo đen vung vẩy thật mạnh, nhân sư ôm cánh tay Nam Đăng liều mạng lắc đầu.

Bọn nó chỉ thích Nam Đăng, không muốn vào nhà người lạ, có lẽ bản thân còn có việc phải làm, mèo đen cũng không thể ở cùng Nam Đăng cả ngày.

"Vậy được rồi", Nam Đăng tự độc thoại, "Tao cũng không nuôi nổi......"

Một mình đầu thỏ đã ăn quá trời rồi, hôm nay nó tỉnh dậy đã gặm sạch toàn bộ lá cây trong chậu hoa phòng khách, cũng may Liên Dịch không tức giận.

Cùng lúc đó, đầu thỏ đang tìm kiếm trong phòng bếp.

Nó nhảy lên bàn nấu ăn, phát hiện một loạt dấu vết sau khi nước thấm khô để lại bên mép, theo dấu vết tới được tủ chén.

Chóp mũi đầu thỏ co rúm, nhảy vào tủ chén tuần tra.

Khe hở bên trên tủ chén, mấy người giấy nhỏ trốn ở bên trong run cầm cập.

Cũng may đầu thỏ không phát hiện ra bọn chúng, xoay người rời đi rất nhanh.

Không tìm được đồ muốn ăn, đầu thỏ tiếp tục lục tìm chỗ khác, lại tới cái tủ thấp ngay cửa.

Nó cắn vào tay cầm ngăn kéo tủ lắc lên lắc xuống, cứ vậy mà mở ngăn kéo ra.

Bên trong ngăn kéo có một bình gốm nhỏ, trên nắp dán lá bùa màu vàng.

Đây là thứ thiên sư dùng để đựng quỷ hồn, đầu thỏ thấy rất chi là hưng phấn, há miệng cắn vào nắp.

Nó trông thì nhỏ, nhưng sức lại rất lớn, nắp bình gốm bị cắn vỡ một mảnh nhỏ, bùa chú cũng bị hư hao.

Mấy oán hồn bên trong vui mừng quá đỗi, vừa định trốn ra ngoài, miệng bình chật hẹp bị lấp kín lần nữa.

Hai cái răng cửa trắng tinh chui vào, mấy oán hồn bị hút vô.

"Đây là cái thứ gì vậy!"

"Tao không động đậy được! Á! Đau quá!"

Bình gốm ngăn cách phần lớn tiếng kêu gào, đầu thỏ "chẹp chẹp" ăn hết oán hồn bên trong.

Vả lại cỡ bình gốm rất vừa vặn, đầu thỏ không cần biến thân, duy trì hình dạng hiện tại cũng có thể ăn no.

Nó hài lòng liếm môi, quẳng cái bình rỗng rồi nhảy xuống khỏi tủ thấp.



"Mày làm gì vậy?"

Giọng nói lạnh lùng vang lên, Liên Dịch xuất hiện trong phòng khách.

Anh quét qua ngăn kéo bị mở ra và bình gốm còn sót lại, nhíu mày nhìn chòng chọc đầu thỏ dưới đất.

Vòng bát quái bên trong quần áo ở phòng ngủ chấn động, chuẩn bị bay tới bất cứ lúc nào.

Oán hồn trong bình gốm, là của Liên Dịch bắt hai ngày trước khi mới tới, vốn sau đó định giao cho Lâm Cửu, dùng để đối phó một khoảng thời gian.

Về sau Lâm Cửu cũng rất ít hỏi về phương diện này, bèn cứ đặt ở đây.

Trên bình gốm dán bùa chú, hồn thể tiếp xúc sẽ bị bỏng, đầu thỏ lại lông tóc không hư hao.

Còn mấy oán hồn bên trong đó...... bị nó ăn rồi à?

Nam Đăng ngoài phòng không biết tất cả xảy ra bên trong, mèo đen và nhân sư chẳng ở bao lâu, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhân sư nắm chặt tay áo Nam Đăng, kéo cậu như muốn dẫn cậu đi theo.

Lúc này vết thương trên thân hai bọn nó đã tốt hơn, Nam Đăng không chú ý tới.

Cậu hơi lưỡng lự, nhìn nhìn cửa sổ phía sau: "Bọn mày muốn đi đâu? Tao......"

Nhân sư nhìn thấy cậu khó xử, thế là buông cậu ra, bay tới gần nâng tóc cậu lên hôn.

Mèo đen cũng lưu luyến không rời, xoay hai vòng dưới chân Nam Đăng, rồi mới cùng nhân sư kết bạn đi khỏi.

Nam Đăng đưa mắt nhìn theo bóng dáng tụi nó, lúc định xuyên tường quay về lần nữa, hồn thể lại bị ngăn cản.

Cậu ngẩn ngơ, thử thêm một lần, vẫn không cách nào xuyên qua.

Nam Đăng vuốt ve vách tường thô ráp, không rõ vì sao, càng không dám tiếp tục lưu lại bên ngoài.

Cửa sổ cũng cùng chất liệu thủy tinh với phòng tắm, cậu vươn tay gõ nhẹ.

Tiếng động lập tức khiến Liên Dịch chú ý, anh tới gần bên cửa sổ, nghe thấy giọng Nam Đăng vang lên: "Tôi không vào được nữa......"

Liên Dịch mở cửa sổ ra, bấy giờ Nam Đăng mới leo vào.

"Sao cậu ở ngoài đó?"

Liên Dịch không biến sắc, một bên bắt đầu sử dụng linh thuật.

Ở góc độ Nam Đăng không nhìn thấy, ngăn kéo tủ thấp trước cửa từ từ đóng lại, bình gốm bị phá cũng được giấu kín.

"Tôi không thể xuyên tường nữa rồi", Nam Đăng có hơi tiu nghỉu, ôm chầm Liên Dịch: "Với lại mệt quá à......"

Ngửi thấy mùi trên người Liên Dịch, cậu bỗng hơi đói.

Là bởi vì hôm nay cậu xuyên tường nhiều lần quá hả? Tay áo cậu vẫn còn đầy đủ, quần áo không có bị rách thêm.

Đầu thỏ điềm nhiên như không mà tới gần, sáp đến dưới chân Nam Đăng.

"Không sao."

Liên Dịch thấp giọng trấn an Nam Đăng, lại đối mắt với con ngươi đen kịt của đầu thỏ.

Hai mắt anh nheo thật nhẹ một cái, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện