Đã là bạn bè rồi

Nhắc tới Vụ quỷ, lòng Nam Đăng vẫn còn khiếp sợ, không tự chủ mà ôm chặt đầu thỏ.

"Tôi chỉ mới gặp gã hai lần, nhìn không rõ mặt gã......"

Cậu miêu tả đại khái dáng vẻ thoạt trông của Vụ quỷ một chút, còn có quá trình xảy ra trước sau hai lần gặp phải gã.

"Mảnh giấy màu đen?"

Liên Dịch lập tức nghe ra chỗ bất thường từ trong lời nói của Nam Đăng, lợi dụng cách thức nào đó để khống chế đồng loại, đây hẳn là chuyện quỷ không thể làm được.

Mấy lần trước anh chưa bao giờ chú ý kỹ tới đầu thỏ, không thấy được ấn ký gì đó trên tai nó.

Hoặc có lẽ sự lý giải của Nam Đăng hữu hạn, miêu tả có độ lệch với sự thật.

Liên Dịch không truy hỏi, yên lặng lắng nghe.

"Ban đầu tôi trú ở một công viên trò chơi", Nam Đăng nhớ tới những việc từng trải sớm hơn trước đó, giọng điệu ngày càng suy sụp và sợ sệt, "Sau đấy có mấy thiên sư tới, bắt đi rất nhiều quỷ, tôi nhớ còn có một thiên sư trông rất lợi hại, anh ta trực tiếp thiêu...... chết một con quỷ."

Đêm đó Nam Đăng trốn trong góc, không dám nhìn cũng chẳng dám nghe, tiếng kêu thảm thiết lúc con quỷ kia bị đốt cháy vẫn còn truyền vào trong tai cậu như cũ.

Công viên trò chơi? Quỷ bị thiêu chết ngay tại trận? Cái miêu tả này cực kỳ quen thuộc, đích thị là hành vi của bản thân Liên Dịch.

Vẻ mặt anh khẽ thay đổi, đôi mắt rũ xuống lộ ra mấy phần ôn hòa: "Đừng sợ."

Trong lòng Nam Đăng ấm áp, lại cọ tới bên cạnh Liên Dịch: "Giờ tôi không sợ nữa......"

Cộng thêm cả những ngày tháng bị nhốt ở trong tháp, tối nay là lần đầu tiên cậu nói nhiều như vậy.

Cậu sợ những đồng loại diện mạo dọa người lại hung ác đó, sợ thiên sư bắt quỷ khắp nơi, không gặp được mấy người sống có thể tiếp cận bình thường.

Liên Dịch là ngoại lệ, biết đâu...... bọn họ có thể làm bạn bè.

Hơn nữa cơ thể người sống ấm áp, mấy lần trước tới, Nam Đăng cứ thích đến gần Liên Dịch, bây giờ có thể được anh nhìn thấy cũng giống vậy.

Tóc Liên Dịch còn ẩm ướt, ngọn tóc sắp rơi xuống một giọt nước, Nam Đăng nhịn không được thò tay chạm chạm.

Bọt nước cảm nhận được sự đụng chạm cực kỳ yếu ớt của quỷ thể, khẽ dao động rơi xuống, vỡ tan trên tay áo Liên Dịch.

Lúc Nam Đăng vươn tay, phát hiện Liên Dịch không né tránh một chút nào.

Cậu thu tay về, lại chạm chạm vào đầu gối Liên Dịch: "Tôi vẫn chưa biết tên của anh đó."

"Liên Dịch."

Anh không nói là chữ nào, Nam Đăng gật đầu lặng lẽ ghi nhớ, lại ngoan ngoãn dò hỏi: "Anh muốn đi ngủ sao?"

Đã rất muộn rồi, ước chừng qua hai ba tiếng nữa, trời sẽ sáng.

"Không", Liên Dịch hỏi ngược lại cậu, "Muốn xem ti vi à?"

Hai mắt Nam Đăng hơi sáng, gật gật đầu.

"Đi đi."

Nam Đăng vui vẻ đến phòng khách, chưa được bao lâu lại vòng trở về.



"Tôi không mở......" Cậu vịn mép cửa phòng ngủ, nhỏ giọng xin giúp đỡ.

Không biết mở ti vi?

Liên Dịch đứng dậy, cùng Nam Đăng đi tới phòng khách.

Ti vi được mở cái rụp, Liên Dịch không đi, ngồi lên sô pha.

Nam Đăng chăm chú nhìn cách anh sử dụng điều khiển ti vi, rất nhanh đã học được, tự mình cầm lấy rồi chuyển kênh.

Liên Dịch ngồi bên mép sô pha, nâng một tay chống thái dương, hai mắt buông xuống, không biết đang nghĩ cái gì.

Anh cũng không lau khô tóc, cứ để như vậy, Nam Đăng cảm thấy thoạt nhìn hình như anh hơi mệt, nhưng lại không chịu đi ngủ.

Nam Đăng ngồi ở một bên, lặng lẽ chỉnh nhỏ âm lượng ti vi.

Đầu thỏ ngủ một giấc dậy, trợn mắt phát hiện đang ở trong phòng khách quen thuộc, lại ngoẹo đầu ngủ tiếp.

Sau hơn nửa tiếng, cuối cùng Liên Dịch cũng quay về phòng, hẳn là chuẩn bị ngủ rồi.

Anh trực tiếp rời đi, mặc kệ Nam Đăng trong phòng khách, cậu cũng không theo qua đó làm phiền anh.

Lúc trời sắp sáng, Nam Đăng tới phòng ngủ, thấy cửa phòng không đóng.

Liên Dịch nằm trên giường, nhắm mắt giống như đã ngủ, thế mà Nam Đăng đi đường không một tiếng động, vừa thò đầu vào cạnh cửa, anh đã mở choàng mắt ra.

Nam Đăng lúng ta lúng túng, nhỏ giọng nói: "Tôi đánh thức anh sao?"

Liên Dịch ngồi dậy không nói chuyện, xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sắc trời bên ngoài đã sáng, dựa theo thói quen của quỷ hồn, phải tìm chỗ trốn để vượt qua ban ngày.

Hiển nhiên Nam Đăng cũng không ngoại lệ, cậu đang tìm kiếm trong căn nhà này, hay là muốn rời khỏi?

Liên Dịch chỉ lưỡng lự hai giây, nói với Nam Đăng ở cửa: "Vào đi."

Nam Đăng ngoan ngoãn vào phòng, ngồi xổm xuống bên giường.

Liên Dịch nhìn cậu một hồi, vươn tay tới, đầu ngón tay xuyên qua đuôi tóc nửa trong suốt của Nam Đăng.

Nếu không sử dụng linh thuật, người sống chẳng có cách nào chủ động đụng vào quỷ, lúc anh túm Nam Đăng từ trong tủ quần áo ra, Nam Đăng hơn nửa là khẩn trương và sợ hãi quá, không ý thức được điểm này.

"Muốn ngủ à?" Liên Dịch hỏi.

Thấy Nam Đăng gật đầu, cằm anh hơi nâng: "Ngủ ở đây đi."

Ý anh là Nam Đăng không được rời khỏi, ban ngày cũng lưu lại trong nhà luôn.

Nhưng Nam Đăng lại hiểu sai, cậu tưởng ý Liên Dịch là bảo cậu ngủ ở giường.

Mấy ngày trước lúc Liên Dịch chưa hiểu rõ tình hình, Nam Đăng đã lén nằm trên cái giường này lâu rồi, còn nhớ thương chiếc ga giường mềm mại.

"Thật sao?" Cậu vui sướng không thôi, trực tiếp trèo lên giường, chui vào trong chăn.

Quỷ thể sẽ không dính tro bụi và vết bẩn, ngủ giường thì tối đa cũng chỉ lưu lại một chút hơi thở của mình, hơn nữa Nam Đăng chẳng hiểu cái gì nên cái gì không, Liên Dịch ngâm nước trong phòng tắm cậu cũng sẽ xông thẳng vào, giờ càng không có tí xíu băn khoăn.

Trong chăn rất ấm áp, càng miễn bàn còn có người sống ở đây, cậu suýt chút nữa trực tiếp va phải lồng ngực của Liên Dịch.

Giữa mày Liên Dịch khẽ nhíu, giật giật môi.

Mà Nam Đăng vừa vui vừa cảm động: "Anh thật tốt......"

Trong lời cậu có sự ỷ lại mà bản thân không dễ phát hiện, dáng vẻ đã hoàn toàn tin tưởng Liên Dịch.

Điều này cũng không thể trách Nam Đăng, cậu mới từ trong tháp ra được nửa tháng, chưa gặp qua bao nhiêu cảnh đời, càng chẳng ngờ sẽ có thiên sư che giấu thân phận, giữ một con quỷ lại tá túc.

Cuối cùng Liên Dịch cũng không ngăn cản, một mình xuống giường: "Ngủ đi."

Nguyên cái giường rất lớn, chỉ có một chiếc gối, Nam Đăng không dùng, vùi cả người vào trong chăn.

Nhìn từ bên ngoài, chính giữa chăn gồ lên một dáng hình cuộn tròn co quắp.

Liên Dịch từ từ thay quần áo xong, nâng tay dùng linh thuật đóng chặt cửa sổ lại.

-

Ban ngày, cửa hàng bùa chú mở bán như cũ.

Lâm Cửu bận liên tục mấy ngày, quay về phòng nghỉ định bụng ngủ vài tiếng, bỗng nhận được thông tin của thiên sư dưới quyền.

"Liên thủ tịch tới rồi."

Lâm Cửu không dám trì hoãn, vội vàng thu dọn xong thì xuống lầu xuất phát.

Liên Dịch đi thẳng đến hang ngầm phát hiện sát khí còn sót lại tối hôm qua, chỗ đó đã bị cách ly, cấm bất kỳ người dân nào tới gần.

Bên ngoài hang ngầm có mấy tên thiên sư phụ trách đóng giữ và dọn dẹp hiện trường, Liên Dịch vừa xuất hiện, tất cả đều dừng lại, dồn dập lùi sang một bên.



Thiên sư luân phiên ban ngày thực lực đều yếu kém, gần như không tham gia đuổi bắt ban đêm, trong bọn họ chưa có ai từng gặp Liên Dịch, chỉ biết anh ở tại khu vực này.

Bọn họ từng nghe nói về Liên Dịch, không dám đến gần anh, cẩn thận ném ánh mắt qua rồi cũng nhanh chóng thu về.

Chẳng biết vì sao, Liên Dịch không đeo huy hiệu, đồng phục trên người giống kiểu dáng rất lâu trước đây, trên chất vải đen như mực không có bất kỳ hình in hay thêu nào, hết sức giản dị.

Ngay cả như vậy, khí thế của anh vẫn xuất chúng, dựa vào điều kiện bề ngoài, nhất định là người đáng chú ý nhất trong đám đông.

Ven đường có không ít cư dân lấm lét đánh giá anh, cũng không tự giác mà tránh đi, vẫn duy trì khoảng cách với anh.

Dưới tình huống thông thường, người thường không cảm nhận được sự tồn tại của sát khí, song sát khí trên thân Liên Dịch quá nặng, đã tới mức ảnh hưởng hành vi trong vô thức.

Cho dù là người hoàn toàn xa lạ, lần đầu trông thấy anh, cũng sẽ nảy sinh ý nghĩ người này cực kỳ nguy hiểm, phải mau chóng rời xa.

Liên Dịch dừng trước khu vực cách ly, bấy giờ Lâm Cửu mới đuổi tới.

"Liên thủ tịch!" Hắn cúi đầu giọng điệu cung kính, "Tôi tới trễ, ngài có gì phân phó không?"

Khoảng thời gian này, Liên Dịch chỉ xuất hiện vào ban đêm, thỉnh thoảng trả lời mấy tín hiệu xin viện trợ, cũng không dò hỏi sự việc khác.

Hôm nay anh tới chỗ này, khiến Lâm Cửu cực kỳ bất ngờ.

Liên Dịch lướt nhìn hắn, tầm mắt lại quăng về vị trí hang ngầm lần nữa: "Sát khí tối qua, phát hiện được ở chỗ này?"

Lâm Cửu đáp tiếng "Phải", dẫn đường phía trước, dẫn Liên Dịch từ đường hầm vào trong hang ngầm.

Tối qua hang ngầm xảy ra sụp đổ một phần, đường hầm cũng bị ảnh hưởng, đá chắn đường đã được dọn ra ngoài.

Đường hầm tối đen yên tĩnh, không gian cuối hang ngầm khá lớn, được đặt hai chiếc đèn dùng để chiếu sáng.

Bây giờ là ban ngày, lại trôi qua hơn mấy tiếng đồng hồ, bất kỳ hơi thở ban đầu còn sót lại nào cũng đã biến mất không thấy, hết cách tóm gọn lần nữa.

"Nơi này trước kia hẳn là chỗ một vài oán hồn cư trú", Lâm Cửu nói, "Chắc chắn Quỷ Vương cũng trốn ở đây, tối qua có lẽ đã xảy ra tình huống gì đó, mới khiến nó vứt lại chỗ này."

Thỉnh thoảng oán hồn sẽ hành động cùng nhau, cũng sẽ tranh giành lẫn nhau, Lâm Cửu đoán tối qua dưới tình thế cấp bách Quỷ Vương mới làm lộ thân phận, sau đó chạy trốn một mạch, đằng sau vẫn có oán hồn muốn bám gót, mới lưu lại phần nào dấu vết.

Tiếc là hôm qua bọn họ chậm một bước, theo mấy phương hướng của la bàn, chỉ bắt được một con oán hồn cấp hai, chẳng hỏi ra được gì.

Về phần con đường cuối cùng bị địa linh ngăn cản kia, hướng đó có địa linh chiếm giữ, còn có Liên Dịch cư trú, Lâm Cửu chưa từng hoài nghi sẽ có cá lọt lưới trốn thoát từ bên đó.

Liên Dịch đứng ở trung tâm hang ngầm, nhìn quanh tứ phía: "Chỉ bắt được một oán hồn cấp hai?"

Ánh sáng trong hang khá tối, âm u lại ẩm ướt, Liên Dịch quay lưng với Lâm Cửu, giọng điệu nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc.

Lâm Cửu tự dưng thấy lạnh sống lưng, cúi đầu: "...... Vâng."

Thông tin ở đây của hắn, còn không nhiều bằng Nam Đăng biết.

Lân cận cũng chẳng tìm ra thứ gì bất thường, bao gồm cả mảnh giấy nhỏ màu đen Nam Đăng nói.

Sau đó, Liên Dịch chẳng ừ hử câu nào, xoay người rời khỏi.

Anh không định chia sẻ tin tức với Lâm Cửu, bị người khác biết được càng nhiều, trái lại sẽ trở thành vật cản đối với anh.

Đợi sau khi Liên Dịch đi, Lâm Cửu chậm rãi thở ra.

Hắn nâng tay đè ấn đường, quay lại cửa hàng bùa chú tiếp tục nghỉ ngơi.

-

Đêm tới gần, chúng quỷ rục rà rục rịch.

Quỷ Vương liên tục xuất hiện, quỷ hồn biết được tin tức này đều kích động không thôi, vọng tưởng có thể tìm thấy Quỷ Vương đầu tiên.

Buổi tối ước chừng mười một giờ, van nước ở sân sau nào đó tự động mở khóa, dòng nước đỏ đen chảy xuống.

Nước dần dần hội tụ thành một cục, một con Thủy quỷ hiện ra từ bên trong.

Cô khống chế dòng nước tiếp tục chảy về trước, muốn chui vào từ khe cửa để ăn con người, nửa đường bỗng nghe thấy tiếng vang lạ.

Thủy quỷ cẩn thận lắng nghe, là tiếng kêu thảm của một con quỷ.

"Mày đang nói cái gì...... tao nghe không hiểu......"

Bên trong một căn nhà khác ở cách vách, một oán hồn cấp ba té dưới mặt đất, trên người bị một chiếc vòng bát quái bằng bạc đè ép, sức lực cực lớn khiến hắn không thể động đậy.

Trên chiếc ghế bên cạnh hắn, một người đang ngồi ngay ngắn.

Oán hồn đau đến mức nghiến răng, kiềm chế xúc động muốn cầu xin, hung ác nói: "Vụ quỷ nổ cái gì, bố mày chưa từng thấy!"

Hắn vừa mới ra ngoài chưa bao lâu, đã không cẩn thận bị tóm được, thế mà thiên sư này không trực tiếp bắt hắn, mà hỏi hắn mấy vấn đề.

Oán hồn cấp ba không muốn trả lời, lại chống đỡ không nổi cơn đau thấu xương.

Trông hắn không giống như đang nói dối, tay phải Liên Dịch khẽ nâng, vòng bát quái nhẹ nhàng bay lên.

Oán hồn mất đi trói buộc, trong lòng vui vẻ, tranh thủ quay đầu bỏ trốn.



Thế nhưng giây tiếp theo, linh thuật dồi dào bao quanh thân hắn, quỷ thể chịu đựng cơn đau lớn hơn, hắn bị luyện hóa cực nhanh, tiếng kêu thảm thiết chấm dứt im bặt.

Liên Dịch đứng dậy, vẻ mặt trong bóng đêm lạnh băng.

Anh đang định rời khỏi, nhạy bén nhận ra dị động khác, nghiêng đầu nhìn qua bên hông.

Trong sân cách vách, Thủy quỷ run cầm cập, vội vàng nhét mình vào trong van nước.

Cô co rút thân thể thành một cục, nỗ lực chui vào trong đường ống rỉ sét, chui được một nửa bỗng bị cái gì cưng cứng lôi ra ngoài.

Một cục nước bẩn đen đỏ đập lên mặt đất, từ từ hóa thành hình dáng của một người trưởng thành.

Thủy quỷ muốn chạy trốn, bị linh thuật kéo về, vòng bát quái treo sau gáy cô, lực áp bức mạnh mẽ khiến cô hết cách biến thành trạng thái nước.

Có tiếng bước chân đi tới, dừng phía trước cô.

Một giọng nói lạnh nhạt hỏi: "Có từng gặp một con quỷ ngưng tụ thành từ sương mù chưa?"

Thủy quỷ nơm nớp lo sợ: "Từng, từng gặp......"

Đỉnh đầu yên tĩnh chốc lát, vòng bát quái rời khỏi gáy của Thủy quỷ, cô bị linh thuật tóm lấy cái cổ nhấc ra.

Cũng lúc này Liên Dịch mới trông thấy trên sườn mặt cô, có một ấn ký màu đen nho nhỏ.

Cuối cùng đã tìm được rồi.

Liên Dịch lấy ra một bình gốm, nhốt Thủy quỷ vào trong.

-

Nam Đăng ngủ thẳng tới tối, phát hiện Liên Dịch không ở nhà.

Đầu thỏ cũng tỉnh rồi, tinh thần của nó vẫn chưa tốt lắm, rũ cái tai cọ cọ bên tay Nam Đăng.

Nam Đăng ôm nó lên, rời giường sửa sang lại chăn, đến phòng khách đợi Liên Dịch về.

Mặc dù cậu từng nói, chỉ ở đây một đêm, sau đó sẽ rời khỏi.

Nhưng trải qua sự trao đổi và làm quen với Liên Dịch tối hôm qua, anh còn cho mình ngủ giường anh, Nam Đăng xem chừng, bây giờ họ đã là bạn bè rồi.

Cho dù phải đi, Nam Đăng cũng muốn đợi Liên Dịch về, nói tạm biệt với anh.

Đồng hồ phòng khách chỉ mười hai giờ, ngoài cửa cuối cùng cũng vang lên tiếng mở khóa.

Liên Dịch đẩy cửa đi vào, bật đèn lên.

"Anh về rồi......" Nam Đăng ôm đầu thỏ đứng cách đó không xa, biểu cảm vốn nhảy nhót trên mặt đột nhiên đông cứng lại, lùi ra sau nửa bước.

Cậu ngập ngừng nói: "Quần áo của anh...... giống những thiên sư kia."

Đại khái là giống kiểu dáng, chỉ là không có bất kỳ hoa văn nào, áo trên và cổ đứng ngắn thuần sắc, cúc áo cài kỹ đến trên cùng.

Sự tín nhiệm mà tối qua Nam Đăng tích góp được, thoáng rớt xuống từng chút một.

Liên Dịch im lặng, giơ tay cởi cúc áo ngay trước mặt Nam Đăng.

Anh cởi áo khoác ngoài, chỉ chừa lại một chiếc áo tay lỡ phong phanh bên trong, thuận tiện ném quần áo lên tủ thấp cạnh cửa.

Bấy giờ Nam Đăng mới chịu tới gần anh, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cánh tay anh: "Anh đi đâu vậy, sao trễ thế này mới về?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện