Nhất định, nhất định phải quay lại!

Lần này thì Lục Sâm không có trả lời.

Tiểu Thất cũng chỉ nói có một lần, cũng không nói lại.

Hai người chỉ dựa vào nhau, cùng bên nhau trải qua một đêm ngắn ngủi, Tiểu Thất chưa bao giờ mong thời gian trôi chậm lại như bây giờ, chạm thêm chút nữa càng chậm càng tốt, nhưng thời gian từ trước đến giờ đều không có sự thay đổi vì bất kỳ ai, một đêm như vậy trôi qua thật nhanh.

Ngày thứ hai, trời vẫn tờ mờ sáng, Tiểu Thất đã tỉnh.

Cô nằm trong lòng Lục Sâm cựa quậy chút xíu, Lục Saam cũng mở mắt nhìn, anh cúi đầu xuống nhìn Tiểu Thất, mắt anh có chút đỏ, có cả những tia máu nhỏ, giọng khàn khàn, “dậy rồi?”

“Vâng!”

Tiểu Thất ra khỏi chăn, “anh nghỉ thêm chút nữa, em đi xem mội người chuẩn bị xong chưa.”

“Ừ!”

Sức của Lục Sâm vẫn rất còn yếu, căn bản không có sưc cử động, ánh mắt dịu dàng nhìn Tiểu Thất, nhìn rất lâu không có rời đi.

Tiếu Thất vệ sinh cá nhân cơ bản, mở cửa phòng bệnh thì đã nhìn thấy đám người.

Bố mẹ, anh trai!

Còn có cả Lưu Tuyền, và Lục mẫu.

Nhìn thấy Tiểu Thất từ phòng bệnh đi ra, mọi người gần như đứng hết dậy, Tiểu Thất nhìn thấy mọi người, tim có có chút lo lắng, “mọi người..... đều chuẩn bị hết rồi?”

“Ừ!”

Cảnh Thụy trả lời, anh đi đến bên cạnh Tiểu Thất, đặt tay lên vai cô, “bố đã chuẩn bị xong máy bay trực thăng, bây giờ đang ở khoảng đất không của bệnh viện, có thể cất cánh bất cứ lúc nào. Mọi thứ của Lục Sâm đã chuẩn bị xong hết chưa?”

Anh ý thì cần gì chuẩn bị gì? Tiểu Thất cắn môi, “nhân viên y tế đâu.”

“Yên tâm, bố đã sắp xếp hết rồi, bố đã tìm những bác sỹ tốt nhất của bệnh viện đi cùng, sẽ luôn có nhân viên ý tế chuyên nghiệp nữa, họ sẽ đưa Lục Sâm qua Thụy Sĩ rồi quay lại, giữa đường sẽ chăm sóc Lục Sâm.”

Tiểu Thất nắm chặt áo.

Có phải nhanh như thế không?

Cảnh Thụy đánh mắt nhìn phòng bệnh, rồi lại nhìn Tiểu Thất, “Tiểu Thất, em còn có gì nói với Lục Sâm không, có gì thì mau mau nói, đợi chút nữa là phải cất cánh rồi.”

“Cái gì cần nói thì tối qua cũng nói hết rồi.”

Tiểu Thất mở phòng bệnh, nén nước mắt, “để nhân viên y tế đưa anh ý lên máy bay đi, tình trạng của anh ý bây giờ không thể tự đi được!”

Cảnh Thụy thở dài, “ừ, để anh đi gọi người!”

Mọi người đứng trước cửa phòng bệnh, Lục mẫu chàn nước mắt, trân thành nhìn Tiểu Thất, “Tiểu Thất, thực sự cám ơn cháu rất nhiều.”

Nếu không phải là Tiểu Thất khuyên thì Lục Sâm thà chết chứ không chịu đi.

Tiểu Thất cố cười một cách kiên cường.

Tô Tố biết bây giờ Tiểu Thất rất buồn, đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm cô, “Tiểu Thất, con làm thế là đúng!”

“Mami....”

“Đừng khóc, để Lục Sâm đi được yên tâm.”

“Vâng!”

Tiểu Thất dùng hết sức để kìm nén nước mắt.

Mấy người cùng nhau vào trong phòng bệnh, Lục Sâm ở trong phòng bện nhìn thấy nhiều người như thế, nhịn không nổi hé ra nụ cười trắng bệt u buồn, anh nhìn hướng về Tiêu Lăng và Tô Tố cùng vơi Lưu Tuyền, nhỏ tiếng dặn dò, “về sau Tiểu Thất làm phiền mọi người rồi”

Tiêu Lăng cau mày, trầm giọng nói, “ Tiểu Thất bên này cậu hoàn toàn yên tâm đi, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, cậu bây giờ quan trọng nhất là chăm sóc tốt cho cơ thể mình!”

Nếu như Lục Sâm thật sự không còn, sợ rằng thương tâm nhất vẫn là Tiểu Thất

Bây giờ Tiêu Lăng là thật sự hy vọng Lục Sâm sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì mới ổn

“Cháu biết rồi”

Không khí rất trầm nặng, cả căn phòng toàn người đều không nói gì

Tiểu Thất ngồi đến bên cạnh giường của Lục Sâm, nắm chặt lấy tay của anh ấy, trân trọng thời gian còn lại ở cùng anh

Lúc này

Trong mắt của hai người chỉ có sự tồn tại của đối phương

Giọng nói của Lục Sâm vô cùng yếu đuối, anh dặn dò Tiểu Thất, “…hôm qua, đều là em dặn dò anh, anh cũng có một số chuyện phải dặn dò em”

“Anh nói!”

“Sau khi anh đi Thụy Sĩ, em cũng phải chăm sóc bản thân mình”

Mũi Tiểu Thất nghẹn ngào, có chút nguy cơ rơi nước mắt, cô dùng sức gật đầu, “…vâng!”

“Không nên thương xuyên thức đêm, không tốt cho sức khỏe”

“…ừm!”

“Những đồ ăn vặt đó, thức ăn nhanh phải ăn ít đi, về sai có thời gian thì rèn luyện thân thể, để cơ thể khỏe mạnh”

“…vâng!” Tiểu Thất đôi mắt đỏ dần, nỗ lực cười lên, “em đều ghi nhớ rồi, còn gì nữa?”

Lục Sâm nghiêng đầu suy nghĩ, cuối cùng cười lắc đầu, “không có nữa”

“ừm!” Tiểu Thất cắn chặt lấy môi, nói nhẹ nhàng, “anh nói những điều này em đều sẽ làm theo, đừng quên lời hẹn ước hai năm của chúng mình, em đợi anh hai năm sau trở lại, kiểm tra thành quả”

“…Được!”

Hai người không để ý người khác cứ thế nói chuyện, trên mặt của họ đều mang nụ cười, nhưng những người khác ở trong phòng bệnh mắt đều đã đỏ ửng

Ai cũng biết, cũng có thể từ biệt hôm nay, về sau thì cũng không có cơ hội gặp mặt nữa

Hai người nói xong, không đến hai phút, Cảnh Thụy dẫn theo một đoàn nhân viên y tế

Tiểu Thất nghe thấy tiếng bước chân, trên mặt phút chốc hoảng loạn

Làm sao mà nhanh như thế!

Cô còn chưa có chuẩn bị tinh thần xong…

“Tiểu Thất, bọn họ phải xuất phát rồi!”

Tiểu Thất ngồi bên cạnh giường không động đậy

Người trong phòng nhìn qua đó, Cảnh Thụy đến bên người Tiểu Thất, nghẹ nhàng bế cô từ thành giường lên, cúi đầu nói khẽ, “bọn họ phải xuất phát rồi, Tiểu Thất, không thể trì hoãn nữa…”

Tiểu Thất cứng đơ xích lại bên giường

Những người nhân viên y tế vây xung quanh, bọn họ nhẹ chân nhẹ tay kéo Lục Sâm lên trên cáng cứu thương, sau đó…dưới chỉ dẫn của Tiêu Lăng, đẩy Lục Sâm ra khỏi phòng bệnh

Cả hàng người nahnh chóng đi theo sau

Tiểu Thất thì cảm thấy khắp người mất sức

Dường như sức lực trên người trong chốc lát bị hút hết, cô đến một cử động đều cảm thấy tốn công

“Lục Sâm…Lục Sâm…”

Cảnh Thụy nửa ôm nửa kéo Tiểu Thất, đi theo cáng thương của Lục Sâm, cùng đi đến bãi cỏ ở trung tâm bệnh viện

Lúc này

Trên bãi cỏ đã ngừng một chiếc máy bay lên thẳng nhỏ gọn, máy bay còn chưa khởi động, nhân viên điều khiển đã chuẩn bị xong, ngồi trên ghế lái, chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào cất cánh

Những người bệnh nhân khác trong bệnh viện vây xung quanh, nhỏ tiếng thảo luận cái gì đó

Rất nhanh, nhân viên y tế đưa Lục Sâm đến bên máy bay, “chúng ta phải lên máy bay rồi”

Lục Sâm ngoảnh đầu qua, ánh mắt ấm áp, luôn rơi trên người Tiểu Thất, một giấy cũng không rời bỏ

“Lục Sâm…”

Lục Sâm yếu ớt nói không lên lời, anh chỉ có thể dùng hết sức lực cuối cùng, dùng khẩu hình nói với Tiểu Thất ở tít xa xa: bảo trọng!

Các nhân viên y tế rất nhanh đưa giá thương của Lục Sâm lên trên máy bay

Lục mẫu và Triệu Đào cùng Tiêu Lăng và Tô Tố sau khi chào hỏi xong, cũng lên máy bay, nhân viên y tế cũng lên sau đó

Tiểu Thất mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Sâm cứ như thế biến mất dần dần trong tầm mắt của bản thân

Đến khi tiếng khí động của máy bay, vòng quay càng ngày càng nhanh, cánh cửa của máy bay cũng bị đóng lại, máy bay từng chút một từ trên mặt đất bay lên, cô mới đột nhiên phản ứng lại!

Lục Sâm phải đi rồi!

Hoặc có thể đến đây từ trong cuộc đời của cô biến mất rồi!

Tiểu Thất như điên xông qua đó

Sức lực lớn, thoát khỏi trói buộc của Cảnh Thụy, cô nghiêng nghiêng ngả ngả xong đến, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, gào thét lên với chiếc máy bay càng bay cao lên, “Lục Sâm, anh nhất định phải quay lại, nhất định phải quay lại, em sẽ luôn luôn chờ đợi anh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện