39928.Được không?!

Tiểu Thất rơi vào trong hai điều khó khăn, nếu như cô gật đầu đồng ý rồi, thì biểu thị cô muốn để Lục Sâm rời xa cô, nhưng lần rời đi này...có thể là vĩnh viễn, đều sẽ không quay lại nữa. Nhưng nếu như không đồng ý, Lục Sâm chỉ có thể bị bệnh của anh ấy kéo dài đến chết

Tiểu Thất ôm lấy mặt, hoàn toàn không thể có cách nào lựa chọn

“Tiểu Thất, bác biết cầu xin này có chút khó khăn đối với cháu, nhưng bác cũng là không có cách nào khác” Lục mẫu mắt đẫm lệ, giọng nói bi thương, “cả đời này của bác có lỗi quá nhiều với Lục Sâm rồi, nó từ nhỏ đã không cảm nhận được cái gì của tình thương và tình mẹ, không dễ dàng gì bác có thể xích lại gần nó, nhưng thời gian của những năm gần đây, do xuất hiện chuyện như thế này, nếu như có thể, bác nguyện người bị bệnh là bác, chỉ cần có thể đổi lại cho Lục Sâm một cơ thể khỏe mạnh, muốn bác làm cái gì bác cũng tình nguyện! bác không dám tưởng tượng được, cứ như thế mở to mắt nhìn con trai của mình từng chút một mất đi sự sống, là cảm giác gì, Tiểu Thất, xem như là bác van xin con đó, chỉ cần cháu đi khuyên nó, nó nhất định sẽ nghe cháu…”

Tiểu Thất hé mở miệng, nhưng một từ cũng không nói ra nổi

Cô….

Lại có thể làm sao chứ

“Bác, cháu…có thể cho cháu suy nghĩ một chút không”

Nguyện suy nghĩ thì là chuyện tốt rồi, Lục mẫu cảm khích nắm lấy tay của Tiểu Thất, “Tiểu Thất, thật sự cảm ơn cháu”

Tiểu Thất chỉ có cười khổ sở

……

Hai ngày tiếp theo, dưới yêu cầu của Lục Sâm, anh lại từ trong phòng theo dõi bệnh nặng chuyển đến phòng bệnh phổ thông

Vừa bị hộ lý đẩy vào phòng bệnh, Lục Sâm liền nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu Thất

“Lục Sâm…”

“Bị giật mình rồi phải không” Lục Sâm vẫy gọi Tiểu Thất, Tiểu Thất lập tức cắn môi ngồi lên bên thành giường, Lục Sâm xoa xoa đầu của cô, nhẹ nhàng nói an ủi cô, “đừng lo lắng, chỉ là nhìn thì có sợ hãi một chút, thực tế không có vấn đề gì”

Con tim của Tiểu Thất bỗng chốc xoắn thành một nắm rối mù

Đau ghê gớm

Đều đã vào phòng cấp cứu rồi, bị bác sĩ đưa ra giấy thông báo nguy kịch rồi, càm đến an ủi cô nói không có gì, nếu như như thế xem là không có gì, vậy tình trạng sao mới được xem là có chuyện?!

Khoang mắt của Tiểu Thất đỏ ửng nhìn Lục Sâm

Mới ở trong phòng theo dõi bệnh nặng hai ngày, Lục Sâm đã gầy đi cả một vòng, tinh thần mệt mỏi sắc mặt trắng bệt, nhìn đắc biệt khiến người khác đau lòng!

Tiểu Thất lại nghĩ hồi sáng hôm nay lời của daddy

“…daddy đã cho người đi điều tra rồi, trong nước…đích thức không có chuyên gia sánh bằng ở Thụy Sĩ, bệnh viện đó ở Thụy Sĩ daddy xũng điều tra một chút, thiết bị y tế cũng tốt, bác sĩ chuyên nghiệp cũng giỏi, đều là đỉnh cao trên thế giới, bây giờ nếu như có thể đưa Lục Sâm qua đó, là sự lựa chọn tốt nhất!”

Nghĩ đến đây, Tiểu Thất nhắm nghiền đôi mắt lại

“Tiểu Thất?”

“Ừm!” Tiểu Thất hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt vẫn đen tuyền như xưa của Lục Sâm, trong ánh mắt lấp lánh giọt lệ, cô nắm chặt lấy tay của anh, khó khăn nói, “Lục Sâm, đi Thụy Sĩ đi!”

Cặp mày của Lục Sâm nhăn lại

Hai người nhìn nhau, phút chốc, ai cũng không nói lên lời

Cũng không biết trôi qua bao lâu, Lục Sâm mới cười nhẹ, “là mẹ anh kêu em đến khuyên anh phải không?”

“Anh đi Thụy Sĩ điều trị, không chỉ là tâm nguyện của bác gái, cũng là tâm nguyện của em” Tiểu Thất nước mắt ngập tràn, nghẹn ngào nói, “Lục Sâm, hai ngày vừa qua em nhìn anh ở trong phòng theo dõi bệnh nặng, nhìn anh từng chút một gầy đi, mà không thể làm gì…cảm giác này thật sự quá đáng sợ. Nếu như có thể, em tình nguyện người bị bệnh là em…ông trời đối với anh không công bằng rồi, đã khiến anh mất đi nhiều như thế, tại sao còn muốn anh mất đi sức khỏe? Bây giờ duy nhất có hy vọng có thể điều trị tốt cho anh chỉ có là đi Thụy Sĩ thôi, em cầu xin anh đó, anh đi qua đó điều trị được không? “Không!”

Lục Sâm vẫn cứ như cũ từ chối, “Tiểu Thất, em đừng nói nữa, anh đã suy nghĩ xong rồi, anh không muốn lãng phí thời gian điều trị nữa!”

Đây làm sao có thể nói là lãng phí thời gian?

Tiểu Thất nỗ lực thuyết phục anh, “Lục Sâm, xem như là nghĩ cho chúng ta về sau, anh đi qua đó điều trị được không? Em sẽ ở bên cạnh anh, luôn ở bên cạnh anh, đây cũng không có khác gì ở trong nước, anh đồng ý em được không?”

Luôn ở bên cạnh anh?

Lục Sâm nghe thấy lời này, sắc mặt càng thêm kiên định, “không! Anh đã quyết định rồi, ở tại trong nước điều trị bảo tồn!”

“Lục Sâm!!”

“Tiểu Thất, anh biết em đang nghĩ cái gì, nhưng anh là thật sự không muốn đi nước ngoài, anh đã nói rồi, cho dù đi Thụy Sĩ, tỷ lệ thành công của phẫu thuật không cao, nếu đã như vậy, thì cần thiết gì, anh không muốn đến chết cũng chết ở đất khách quê người!”

“Lục Sâm!!”

“Đừng nói nữa, anh đã quyết định rồi!”

……

Thời gian còn lại, Tiểu Thất liên tục nỗ lực thử thuyết phục Lục Sâm đi Thụy Sĩ điều trị, nhưng thái độ của Lục Sâm vẫn như cũ kiên định không đổi, chút ít cũng không có ý nhượng bộ, Tiểu Thất dường như dùng hết tất cả biện pháp, nhưng…vẫn thuyết phục không được Lục Sâm

Mà trong mấy ngay ngắn ngủi này, bệnh tình của Lục Sâm lại một lần nữa tái phát

Lần này tái phát so với trước đây còn thêm gay go, bệnh viện không những đưa ra giấy thông báo nguy kịch, mà sắc mặt còn nghiêm trọng báo cho Tiểu Thất và mọi người, “bệnh tình của người bệnh rất không khả quan, trong nước hiện tại trình độ điều trị vẫn không có biện pháp, khoảng thời gian vừa rồi mà mọi người ở trong bệnh viện, tôi nhìn thấy điều kiện của người nhà mọi người không tồi, nếu như có điều kiện như thế này thì nhanh chóng chuyển viện đi, nếu như lại kéo dài tình trạng này nữa, cơ thể người bệnh chỉ sẽ càng ngày càng yếu, đến lúc cơ bản không chịu nổi chuyến bay dài, vì vậy…các vị nhanh chóng cho quyết định đi”

Nghe thấy lời của bác sĩ, Lục mẫu sụp đổ hoàn toàn bật khóc thảm thiết

Tiểu Thất tóm chặt lấy cổ tay của bác sĩ, “Lục Sâm rõ ràng nói cho cháu nếu như điều trị bảo tồn anh ấy vẫn có tuổi thọ nửa năm, tại sao…”

Bác sĩ thở dài, nhẫn nại giải thích, “cơ thể của người bệnh càng ngày càng yếu đi, hiệu quả của điều trị bảo tồn cũng không quá tốt, vả lại…tế bào ung thư đã từ từ di căn rồi, nếu như lại không làm phẫu thuật nữa, tình hình…sợ rằng sẽ càng nguy hiểm”

Tiểu Thất cắn chặt lấy đôi môi, dường như có thể nếm được vị máu tanh, cô khó khăn hỏi ra câu cuối cùng, “nếu như không làm phẫu thuật…anh ấy còn có thể sống bao lâu?”

“Bất kỳ lúc nào đều có thể có nguy hiểm đến tính mạng!”

Tiểu Thất trước mắt tối sầm, đôi chân lảo đảo

Tiêu Lăng và Tiêu Cảnh Thụy đứng ở sau lưng cô vội vã đỡ lấy cô, “Tiểu Thất…”

Tiểu Thất dựa vào bả vai của cha mình, nắc nghẹn ra tiếng

Bất kỳ lúc nào đều có nguy hiểm đến tính mạng!

Tại sao lại như thế, làm sao lại như thế!

“Daddy, con phải làm sao đây, người nói cho con cần phải làm sao!”

Tiêu Lăng cũng không biết làm sao khuyên Tiểu Thất, chỉ có thể an ủi xoa đầu cô, “đừng lo lắng, mọi chuyện đều sẽ tốt dần lên thôi”

Thế nhưng, sự an ủi nhẹ nhàng như thế cơ bản không có tác dụng

Đôi mắt Tiểu Thất nhìn chằm chằm Lục Sâm một lần nữa bị đưa vào phòng theo dõi bệnh nặng, khi mà từ trong phòng cấp cứu đẩy ra, anh ấy vẫn đang hôn mê, đôi mắt nhắm nghiền, cho dù là đang trong hôn mê, anh ấy dương như cũng đang chịu đựng hành hạ giày vò, sắc mặt nhìn thấy rõ đau khổ, mà cặp mày càng nhăn lại dính vào nhau

Nhìn thấy Lục Sâm như thế, Tiểu Thất đau lòng khó chịu hơn

Cô nói với bản thân

Tiêu Tiểu Thất, mày không thể tiếp tục ích kỷ như thế nữa
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện