Lục Sâm thở dài.
“Tiểu Thất....”
“Anh không cần phải dùng bất kỳ cách nào để thuyết phục em đâu, anh thuyết phục không nổi em.”Sắc mặt Tiểu Thất kiên định, “Nếu như anh dám trốn khỏi em, em kể cả có duổi theo tận tới chân trời góc bể em cũng nhất định đuổi bắt anh quay trở lại!”
Lục Sâm đột nhiên trầm mặc hơn.
Lần này, anh thật không biết mình quay trở lại là đúng hay là sai....
Anh cười khắc khổ.
Bây giờ người bước vào vực thẳm là anh rồi.
Cuối cùng, hai người họ ai cũng không thuyết phục ai, hai người tự giấu đi nỗi lòng của mình, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm.
Tiểu Thất rất sớm đã tỉnh dậy, khi cô tỉnh lại Lục Sâm vẫn chưa thức giấc, cô nhẹ nhàng từ trên giường bệnh bước xuống, đơn giản sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó đi xuống lầu.
Lục Sâm đã một ngày hai đêm không ăn gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.
Tiểu Thất quyết định đi xuống lầu mua đồ ăn sáng cho Lục Sâm.
Đợi khi Tiểu Thất mua đò ăn sáng quay lại, vừa định đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng cãi nhau.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã quyết định rồi!”
“Con điên rồi, con có biết con đang lấy tính mạng của mình ra đùa không, dù cho tình cảm có tốt tới đâu, cũng không thể đem tính mạng của mình ra đặt cược như vậy chứ, Lục Sâm,con bây giờ nhất định phải đi Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu với mẹ!”
“Mẹ đừng nói nữa, con nhất định không về đâu!”
Tiểu Thất ngoài cửa đứng ngẩn người,
Không về....
Là vì cô sao? Tiểu Thất đắn đo không biết có nên đi vào hay không, trong lúc cô còn đang đắn đo, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, mẹ Lục sắc mặt đầy tức giận.
Tiểu Thất hơi ngẩn người một chút, “Dì.....”
Người tới không phải là ai khác, chính là mẹ ruột của Lục Sâm, mẹ Lục nhìn thấy Tiểu Thất cũng ngẩn người một chút, trong phút chốc, ánh mắt của bà sượt qua rất nhiều loại tình tiết làm Tiểu Thất không hiểu nổi, ánh mắt lẩn khuất điều gì đó làm người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Bà lời nào cũng không nói, cúi đầu nhìn Tiểu Thất đang mặc quần áo bệnh nhân, trên tay cầm theo đồ ăn sáng, mím mím môi thở dài mở của phòng bệnh, “ Đi vào nhé, tôi ra ngoài một chút!”
Nói xong, cũng không nghe Tiểu Thất trả lời, đã rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Thất đơ ra trước cửa phòng bệnh.
Tay nắm chặt túi đồ ăn sáng.
Cô đâu phải là ngốc!
Có thể rõ ràng cảm nhận được mẹ Lục lần này....đối với cô có chút ghét bỏ, cô nhớ rõ ràng lần trước khi mẹ Lục về nước bà đối với cô tương đối vừa ý.....
Rất nhanh, Tiểu Thất nghĩ ra rồi, cười khổ.
Sự xuất hiện ở bệnh viện của Lục Sâm bây giờ đều là do cô, nhưng đối với người phàm bản thân là một người mẹ, con mình bị người khác hại cho gần như tính mạng bị đe dọa, tâm tình chắc chắn sẽ không được tốt rồi, Tiểu Thất cắn chặt môi, mẹ Lục không đối với cô gào thét mắng nhiếc đã rất tốt rồi.
“Tiểu Thất?”
“Dạ—— tới đây!” Tiểu Thất nghe thấy tiếng của Lục Sâm, không nghĩ được chuyện gì khác nữa. Nhanh chóng cầm đồ ăn sáng đi vào trong phòng bệnh. Lục Sâm vẫn nằm trên giường bệnh, lúc này không còn nhìn rõ là anh vừa tức giận xong, sắc mặt hiên hậy không thành lời. Ánh nắng ngày hôm nay rất tốt, từ ngoài của rọi vào, vừa vặn toàn thân hình vủa Lục Sâm hiện hữu ở trong đó, hình bóng của anh như được hòa vào cùng với ánh sắc màu, Tiểu Thất gần như ngẩn ngơ luôn.
“Đứng đó làm gì, qua đây!”
“Ồ!” Mặt Tiểu Thất đỏ lựng, định thần lại nhanh chóng cầm đồ ăn sáng đi tới, cô mở túi, cúi đầu nhìn Lục Sâm, “Em vừa xuống lầu mua cho anh một chút cháo, anh đã có một thời gian dài không ăn gì rồi, bây giờ chắc chắn rất đói phải không, nhanh ăn chút đồ ăn.”
“....được!”
Trên thực tế, Lục Sâm không thấy đói, nhưng anh không muốn để Tiểu Thất lo lắng, nhanh chóng đỡ bát, từng ngụm từng ngụm uống.
“Ngon không?”
“Ừ, cũng không tồi!” Lục Sâm quay đầu nhìn Tiểu Thất,” Em ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi! Anh nhanh ăn đi, đợi chút nữa lạnh là không ngon nữa đâu.”
“......Được!”
Trong lúc Lục Sâm ăn sáng, Tiểu Thất nhớ lại mẹ Lục, không kiềm được hỏi, “ Dì tới lúc nào vậy?”
“Vừa tới!”
Lục Sâm cúi đầy,nhẹ nhàng nói, “Đêm qua đáng nhẽ ra anh đã phải tới Thụy Sĩ rồi,có gọi điện trước để bà tới đón, nhưng khi anh về nước tương đối bận, quên mất không nói với bà, bà ở sân bay đợi không thấy người nên gọi cho Triệu Đào, nghe nói tình hình ở bên này xong ngay lập tức ngồi máy bay qua đây.”
Tiểu Thất nhẫn nại miết ngón tay, “ Em vừa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người rồi.”
Lục Sâm ngón tay bỗng khựng lại, quay qua nhìn chăm chú vào Tiểu Thất.
Tiểu Thất cắn chặt môi, nhẹ nhàng hỏi, “ Lục Sâm....dì muốn anh tới Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu, sao anh lại không đi?Em nghe Triệu Đào nói, ở Thụy Sĩ bác sĩ rất chuyên nghiệp, nếu như anh đi, tiếp nhận trị liệu, còn nữa nếu như phẫu thuật thành công, anh.....sao lại không đi? có phải là vì em?”
Lục Sâm mím chặt môi, ánh mắt trầm mặc hơn.
Thấy vậy, Tiểu Thất nhanh chóng nói, “Anh đừng từ chối, dì đều chỉ vì muốn tốt cho anh, anh như thế này làm cho gì thấy tổn thương đó, mà anh cũng không cần phải suy nghĩ cho em đau, em có thể đi cùng anh mà, còn có thể chăm sóc anh nữa!”
“Không được!”Lục Sâm từ chối.
Tiểu Thất ngẩn người,”Vì sao?”
Lục Sâm không nói lý do là gì, chỉ kiên định nói một câu, “ Không được là không được! Tiểu Thất, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh quyết định không đi Thụy Sĩ được, chỉ ở lại trong nước!”
Cái gì?
Tiểu Thất ngay lập tức vội vã, cô gần như từ ghế đẩu nhảy lên. “ Thế sao được, TriỆU Đào nói rồi, chuyên gia trong nước tương đối ít, anh vẫn nên tới Thụy Sĩ, ở đó sẽ tốt hơn....”
“Đừng nói nưã, anh đã quyết định rồi!”
“Lục Sâm!”
“Tiểu Thất....anh đã đưa ra quyết định từ trước tới nay không bao giờ thay đổi!”. Lục Sâm đặt bát cháo ở trên tay xuống, kéo Tiểu Thất tới bên cạnh giường, nhìn vào mắt cô nói, “ Việc này tối hôm qua anh đã suy nghĩ kỹ rồi, em yên tâm đi, anh có dự định của bản thân!”
Yên tâm?
Cô sao có thể yên tâm được!
Bệnh tình của anh bây giờ giống như một khối thuốc nổ, được đặt ở trong tim của Tiểu Thất lúc nào cũng có thể bộc phát, từ tối qua sau khi biết được chuyện bệnh tình của Lục Sâm. Cả trái tim cô gần như thắt lại, chỉ sợ Lục Sâm phát bệnh, lo lắng cho các tế bào ung thư của anh lại tiếp tục phát tán.Cả đem cô không dám nủ say, Lục Sâm chỉ cần chuyển mình hơi thở của cô cũng gần như ngừng lại!
Cô gần như không thể khóc, vì cô sợ cô khóc rồi, thâm tâm Lục Sâm sẽ càng đau khổ hơn.
“Lục Sâm...em cầu xin anh đó, anh có thể nghe lời em lần này không, chúng ta cùng nhau đi Thụy Sĩ trị bệnh có được không?”Tiểu Thất nắm chặt lấy tay của Lục Sâm. “ Như vậy đối với anh mới là tốt nhất mà, Lục Sâm., anh không nghĩ tới việc khác, cũng nên nghĩ chút tới tương lai của chúng ta có được không?chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta cũng phải thử, tương lai của chúng ta vẫn còn rất nhiều khả năng.”
“Thế nếu nhue....chủ định là thất bại thì sao.”
Tim Tiểu Thất ngay lập tức “thình thịch”, cô lắc đầu, từ chối khả năng đáng sợ này, cô kinh hoàng nói, “ Không thể nào,nhất định không thể!Phẫu thuật nhất định thành công, nhất định không có thất bại, khẳng định không thể!”
“Tiểu Thất....”
“Anh không cần phải dùng bất kỳ cách nào để thuyết phục em đâu, anh thuyết phục không nổi em.”Sắc mặt Tiểu Thất kiên định, “Nếu như anh dám trốn khỏi em, em kể cả có duổi theo tận tới chân trời góc bể em cũng nhất định đuổi bắt anh quay trở lại!”
Lục Sâm đột nhiên trầm mặc hơn.
Lần này, anh thật không biết mình quay trở lại là đúng hay là sai....
Anh cười khắc khổ.
Bây giờ người bước vào vực thẳm là anh rồi.
Cuối cùng, hai người họ ai cũng không thuyết phục ai, hai người tự giấu đi nỗi lòng của mình, mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm.
Tiểu Thất rất sớm đã tỉnh dậy, khi cô tỉnh lại Lục Sâm vẫn chưa thức giấc, cô nhẹ nhàng từ trên giường bệnh bước xuống, đơn giản sửa soạn lại bản thân một chút, sau đó đi xuống lầu.
Lục Sâm đã một ngày hai đêm không ăn gì rồi, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp.
Tiểu Thất quyết định đi xuống lầu mua đồ ăn sáng cho Lục Sâm.
Đợi khi Tiểu Thất mua đò ăn sáng quay lại, vừa định đẩy cửa bước vào, lại nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng cãi nhau.
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con đã quyết định rồi!”
“Con điên rồi, con có biết con đang lấy tính mạng của mình ra đùa không, dù cho tình cảm có tốt tới đâu, cũng không thể đem tính mạng của mình ra đặt cược như vậy chứ, Lục Sâm,con bây giờ nhất định phải đi Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu với mẹ!”
“Mẹ đừng nói nữa, con nhất định không về đâu!”
Tiểu Thất ngoài cửa đứng ngẩn người,
Không về....
Là vì cô sao? Tiểu Thất đắn đo không biết có nên đi vào hay không, trong lúc cô còn đang đắn đo, cửa phòng bệnh đột nhiên được mở ra, mẹ Lục sắc mặt đầy tức giận.
Tiểu Thất hơi ngẩn người một chút, “Dì.....”
Người tới không phải là ai khác, chính là mẹ ruột của Lục Sâm, mẹ Lục nhìn thấy Tiểu Thất cũng ngẩn người một chút, trong phút chốc, ánh mắt của bà sượt qua rất nhiều loại tình tiết làm Tiểu Thất không hiểu nổi, ánh mắt lẩn khuất điều gì đó làm người ta hoàn toàn không hiểu nổi.
Bà lời nào cũng không nói, cúi đầu nhìn Tiểu Thất đang mặc quần áo bệnh nhân, trên tay cầm theo đồ ăn sáng, mím mím môi thở dài mở của phòng bệnh, “ Đi vào nhé, tôi ra ngoài một chút!”
Nói xong, cũng không nghe Tiểu Thất trả lời, đã rời khỏi phòng bệnh.
Tiểu Thất đơ ra trước cửa phòng bệnh.
Tay nắm chặt túi đồ ăn sáng.
Cô đâu phải là ngốc!
Có thể rõ ràng cảm nhận được mẹ Lục lần này....đối với cô có chút ghét bỏ, cô nhớ rõ ràng lần trước khi mẹ Lục về nước bà đối với cô tương đối vừa ý.....
Rất nhanh, Tiểu Thất nghĩ ra rồi, cười khổ.
Sự xuất hiện ở bệnh viện của Lục Sâm bây giờ đều là do cô, nhưng đối với người phàm bản thân là một người mẹ, con mình bị người khác hại cho gần như tính mạng bị đe dọa, tâm tình chắc chắn sẽ không được tốt rồi, Tiểu Thất cắn chặt môi, mẹ Lục không đối với cô gào thét mắng nhiếc đã rất tốt rồi.
“Tiểu Thất?”
“Dạ—— tới đây!” Tiểu Thất nghe thấy tiếng của Lục Sâm, không nghĩ được chuyện gì khác nữa. Nhanh chóng cầm đồ ăn sáng đi vào trong phòng bệnh. Lục Sâm vẫn nằm trên giường bệnh, lúc này không còn nhìn rõ là anh vừa tức giận xong, sắc mặt hiên hậy không thành lời. Ánh nắng ngày hôm nay rất tốt, từ ngoài của rọi vào, vừa vặn toàn thân hình vủa Lục Sâm hiện hữu ở trong đó, hình bóng của anh như được hòa vào cùng với ánh sắc màu, Tiểu Thất gần như ngẩn ngơ luôn.
“Đứng đó làm gì, qua đây!”
“Ồ!” Mặt Tiểu Thất đỏ lựng, định thần lại nhanh chóng cầm đồ ăn sáng đi tới, cô mở túi, cúi đầu nhìn Lục Sâm, “Em vừa xuống lầu mua cho anh một chút cháo, anh đã có một thời gian dài không ăn gì rồi, bây giờ chắc chắn rất đói phải không, nhanh ăn chút đồ ăn.”
“....được!”
Trên thực tế, Lục Sâm không thấy đói, nhưng anh không muốn để Tiểu Thất lo lắng, nhanh chóng đỡ bát, từng ngụm từng ngụm uống.
“Ngon không?”
“Ừ, cũng không tồi!” Lục Sâm quay đầu nhìn Tiểu Thất,” Em ăn gì chưa?”
“Em ăn rồi! Anh nhanh ăn đi, đợi chút nữa lạnh là không ngon nữa đâu.”
“......Được!”
Trong lúc Lục Sâm ăn sáng, Tiểu Thất nhớ lại mẹ Lục, không kiềm được hỏi, “ Dì tới lúc nào vậy?”
“Vừa tới!”
Lục Sâm cúi đầy,nhẹ nhàng nói, “Đêm qua đáng nhẽ ra anh đã phải tới Thụy Sĩ rồi,có gọi điện trước để bà tới đón, nhưng khi anh về nước tương đối bận, quên mất không nói với bà, bà ở sân bay đợi không thấy người nên gọi cho Triệu Đào, nghe nói tình hình ở bên này xong ngay lập tức ngồi máy bay qua đây.”
Tiểu Thất nhẫn nại miết ngón tay, “ Em vừa nghe thấy cuộc đối thoại của hai người rồi.”
Lục Sâm ngón tay bỗng khựng lại, quay qua nhìn chăm chú vào Tiểu Thất.
Tiểu Thất cắn chặt môi, nhẹ nhàng hỏi, “ Lục Sâm....dì muốn anh tới Thụy Sĩ tiếp nhận trị liệu, sao anh lại không đi?Em nghe Triệu Đào nói, ở Thụy Sĩ bác sĩ rất chuyên nghiệp, nếu như anh đi, tiếp nhận trị liệu, còn nữa nếu như phẫu thuật thành công, anh.....sao lại không đi? có phải là vì em?”
Lục Sâm mím chặt môi, ánh mắt trầm mặc hơn.
Thấy vậy, Tiểu Thất nhanh chóng nói, “Anh đừng từ chối, dì đều chỉ vì muốn tốt cho anh, anh như thế này làm cho gì thấy tổn thương đó, mà anh cũng không cần phải suy nghĩ cho em đau, em có thể đi cùng anh mà, còn có thể chăm sóc anh nữa!”
“Không được!”Lục Sâm từ chối.
Tiểu Thất ngẩn người,”Vì sao?”
Lục Sâm không nói lý do là gì, chỉ kiên định nói một câu, “ Không được là không được! Tiểu Thất, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, anh quyết định không đi Thụy Sĩ được, chỉ ở lại trong nước!”
Cái gì?
Tiểu Thất ngay lập tức vội vã, cô gần như từ ghế đẩu nhảy lên. “ Thế sao được, TriỆU Đào nói rồi, chuyên gia trong nước tương đối ít, anh vẫn nên tới Thụy Sĩ, ở đó sẽ tốt hơn....”
“Đừng nói nưã, anh đã quyết định rồi!”
“Lục Sâm!”
“Tiểu Thất....anh đã đưa ra quyết định từ trước tới nay không bao giờ thay đổi!”. Lục Sâm đặt bát cháo ở trên tay xuống, kéo Tiểu Thất tới bên cạnh giường, nhìn vào mắt cô nói, “ Việc này tối hôm qua anh đã suy nghĩ kỹ rồi, em yên tâm đi, anh có dự định của bản thân!”
Yên tâm?
Cô sao có thể yên tâm được!
Bệnh tình của anh bây giờ giống như một khối thuốc nổ, được đặt ở trong tim của Tiểu Thất lúc nào cũng có thể bộc phát, từ tối qua sau khi biết được chuyện bệnh tình của Lục Sâm. Cả trái tim cô gần như thắt lại, chỉ sợ Lục Sâm phát bệnh, lo lắng cho các tế bào ung thư của anh lại tiếp tục phát tán.Cả đem cô không dám nủ say, Lục Sâm chỉ cần chuyển mình hơi thở của cô cũng gần như ngừng lại!
Cô gần như không thể khóc, vì cô sợ cô khóc rồi, thâm tâm Lục Sâm sẽ càng đau khổ hơn.
“Lục Sâm...em cầu xin anh đó, anh có thể nghe lời em lần này không, chúng ta cùng nhau đi Thụy Sĩ trị bệnh có được không?”Tiểu Thất nắm chặt lấy tay của Lục Sâm. “ Như vậy đối với anh mới là tốt nhất mà, Lục Sâm., anh không nghĩ tới việc khác, cũng nên nghĩ chút tới tương lai của chúng ta có được không?chỉ cần có một chút hy vọng, chúng ta cũng phải thử, tương lai của chúng ta vẫn còn rất nhiều khả năng.”
“Thế nếu nhue....chủ định là thất bại thì sao.”
Tim Tiểu Thất ngay lập tức “thình thịch”, cô lắc đầu, từ chối khả năng đáng sợ này, cô kinh hoàng nói, “ Không thể nào,nhất định không thể!Phẫu thuật nhất định thành công, nhất định không có thất bại, khẳng định không thể!”
Danh sách chương