Tô Tố thận trọng lùi lại một vài bước, ngồi xuống bãi biển.
"Ah!"
Mặc dù cát mềm, té không bị đau, nhưng cô bị dọa, thấp giọng kêu lên. Tư thế cô ngã nhìn không đẹp chút nào, chân đều giơ lên, bên trong khăn mơ hồ có thể nhìn thấy đồ bơi màu đen.
Tiêu Lăng mắt sáng lên, mỉm cười đứng dậy từ chởm đá, sau đó đi đến bên cạnh cô cúi xuống đưa tay ra.
Tô Tố đỏ mặt, xấu hổ đặt bàn tay lên tay anh.
Tiêu Lăng thấp giọng cười, hơi dùng lực một tí là có thể kéo cô từ cát lên, "Em kích động như vậy làm gì?"
"Ai bảo anh đột nhiên động tay động chân." Tô Tố bất lực thì thầm.
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, người phụ nữ mình thích ngồi bên cạnh, sau khăn tắm trắng là cảnh quan rất đẹp, anh không động tay động chân mới là lạ.
Nhưng chỉ vì như vậy, anh sẽ không hành động lỗ mãng, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô đang ửng đỏ, "Còn không xuống nước trời sẽ tối mất."
Tô Tố nhìn lên trời.
Lúc này trên bầu trời là màu cam, mặt trời đã lặn xuống một nửa, trời quả thật sớm sẽ tối. Không khí ẩm ướt và nóng, thực sự không thoải mái.
Cô có chút động lòng.
Đến bãi biển không xuống nước, không phải là đến vô ích sao? Nhưng...... nếu xuống nước thì phải tháo khăn tắm ra.
Trong trái tim có một âm thanh đang cảnh báo cô. Tô Tố, nếu làm vậy bạn sẽ bị thiệt thòi mất! Bạn quên mất Tiêu Lăng cầm thú cỡ nào rồi sao.
Tô Tố có nghĩ qua Tiêu Lăng sẽ chiếm tiện nghi của mình, tuyệt đối không nhàn rỗi, gãi đầu, cực kì rối não.
Hey, rốt cuộc có xuống nước hay không.
Tiêu Lăng nhìn là có thể đoán được những gì cô nghĩ, so với Tiêu Lăng thì Tô Tố kém xa, tất cả các cảm xúc đều hiện trên mặt, người ta nhìn cái là biết ngay.
Anh không hối thúc cô, nhẹ nhàng nhìn cô, sau đó lười biếng bước ra khỏi bãi biển đi xuống nước.
"Gee, nước biển thực ấm, thực sự thoải mái."
"Yo Oh, còn có một con cua nhỏ trên bãi biển."
"Ah, tốt tốt, kỳ nghỉ sau có cơ hội có thể đến đây."
......
Tô Tố trừng mắt nhìn Tiêu Lăng, người xấu này vốn dĩ là đang cám dỗ cô. Mà cô...... đáng xấu hổ mà chấp nhận sự cám dỗ đó. Kế bãi biển có kê một cây cầu gỗ, dài khoảng hai mươi mét, một đường thông ra biển.
Cô chân trần bước trên cây cầu gỗ, cát dưới lòng bàn chân chà xát với lòng bàn chân, mỗi bước đi như bị ai đó cù lét. Một đường đi hết cây cầu, ngồi xuống, hai chân nhẹ nhàng chơi nước.
"Đẹp quá......"
Xung quanh cây cầu gỗ nhìn cả ba mặt đều là nước, khắp nơi đều thấy khung cảnh đẹp.
Thảm thực vật xanh ở xa hiện lên rất dịu dàng, từ góc độ này nhìn về phía khách sạn nơi họ sống, dưới khung cảnh cây xanh, giống như một biệt thự theo phong cách châu Âu.
Nhưng...
Trái tim Tô Tố chợt khẩn trương, Tiêu Lăng!
Cô hoảng loạn đứng lên trên cây cầu gỗ, nhìn quanh nhưng không thấy bóng của Tiêu Lăng.
Anh ấy rõ ràng mới xuống nước.
Xuống nước?
Mặt Tô Tố nhợt nhạt, không lẽ... đôi mắt hoảng hốt của cô ấy nhìn xuống biển, nhưng biển hoàn toàn yên tĩnh, không thấy ai đang vật lộn.
"Tiêu Lăng! Tiêu Lăng, anh đang ở đâu!"
"Tiêu Lăng, đừng làm em sợ."
Cô muốn nhảy xuống cứu người, nhưng cô không biết bơi, nước mắt Tô Tố đều chảy ra. Nếu Tiêu Lăng vì mối quan hệ với cô mà xảy ra chuyện gì, cô sẽ cắn rứt suốt đời.
Phải làm gì đây?
Tô Tố khẩn trương nhìn quanh.
Chỉ muốn đi vào khách sạn để gọi mọi người, mắt cá chân đột nhiên bị nắm.
"Ah, ah ----- ma ------"
Lực trên mắt cá chân rất mạnh, "thình thịch" một tiếng, cô bị kéo mạnh xuống nước.
"Uhm..."
Cô không biết bơi, miệng uống hai ngụm nước, tai và mũi đều bị nước vào, một cơn đau dữ dội truyền đến từ lồng ngực cô, cô vô thức vật lộn trong nước.
Có phải cô sắp chết không?
Tô Tố nhắm chặt mắt lại, cố gắng vật lộn.
Tiêu Lăng không biết Tô Tố không biết bơi, lúc nãy anh âm thầm lặn dưới nước đi qua bên đây, thực tế anh trốn dưới cây cầu, chỉ vì góc độ nên Tô Tố không nhìn thấy anh.
Thấy Tô Tố lo lắng cho anh, trái tim anh rất hạnh phúc.
Dưới nước anh mở mắt ra, đưa tay tháo chiếc khăn trên người cô, sau đó đưa Tô Tố ra khỏi biển khi thấy cô sắp ngạt thở.
"Khục khục..."
Tô Tố mới vừa tiếp xúc với không khí đã liều mạng vừa ho vừa hít thở, đầu ong ong kêu, hoàn toàn không phát hiện anh đã tháo chiếc khăn tắm xuống.
Lúc này, cô đang mặc một bộ đồ bơi ba mảnh, tóc cô ướt đẫm, dính vào mặt cô, lúc hít thở, phập phồng không ngừng.
Tiêu Lăng nhìn đến toàn thân nóng bỏng, tất cả tế bào của cơ thể đều đang hét lên.
Sau khi hơi thở của cô từ từ được bình ổn lại, không cho cô có cơ hội để lo lắng, cúi xuống hung hăng hôn cô.
"Uhm..."
Anh ấn cô lên cây cầu gỗ, hôn cô bằng đôi môi nóng bỏng và mạnh mẽ, liếm môi cô, lưỡi vừa đưa ra, là có thể thuận lợi thâm nhập vào miệng cô.
Cơ thể Tô Tố ngày càng nóng, nhưng cô vẫn còn lý trí
Đây là bãi biển!
Mặc dù trời trời sắp tối rồi, nhưng thực sự vẫn chưa tối!
Mặc dù Tiêu Lăng bao cả bãi biển, nhưng nhân viên bất cứ lúc nào cũng sẽ đi qua. Bọn họ ở trên cây cầu gỗ, nơi mà miễn là có ai đó đi qua, sẽ nhìn thấy ngay lập tức.
Tô Tố nhấc chân lên hướng bụng của anh đạp một cái
"Tên hỗn đản, anh tránh ra!"
"Xuỵt ----" chân của cô đạp lên bụng anh, mặc dù ở dưới nước được nước đệm nên không quá đau, nhưng gót chân của cô cách phần dưới của cơ thể anh một đoạn ngắn chỉ vài cm. Tiêu Lăng hít một hơi lạnh không ép cô nữa. "Tiểu yêu tinh nhà em, em muốn phế anh sao? Phế anh rồi sau này ai làm em "hạnh phúc" trong tình dục đây"
"Tiêu Lăng, khốn kiếp, anh gạt tôi!"
"Anh gạt em khi nào." Tiêu Lăng trôi nổi trên mặt nước, màu da đồng hiện lên đặc biệt hấp dẫn khi ở dưới nước, anh thấp giọng mỉm cười, dùng chân giữ đôi chân không an phận của cô lại. "Anh cũng đâu nói anh bị chìm, cũng đâu kêu em cứu anh"
"Hỗn đản hỗn đản!"
Cô mờ mịt không nói nên lời, chỉ biết chửi. Thân trên của cô bị đặt trên cây cầu gỗ, phần dưới vẫn nằm trong nước, tư thế này khiến cô rất khó chịu, cô vất vả phản kháng, đỏ mắt lườm anh hét "Anh buông tôi ra"
"Không buông!"
Cơ hội tốt như vậy, anh mà buông tay ra thì quả là thằng khùng.
Tô Tố lúc này mới phát hiện ra khăn tắm trên người cô không biết khi nào đã bị cởi ra, mà móng vuốt sói của người nào đó đang lên xuống trên người cô.
Cô tức đến nỗi mắt cũng đỏ lên, vươn tay muốn đánh móng vuốt sói của anh, hét lên một cách dữ dội. "Anh nhanh buông tay, tôi đau lưng!"
"Đau lưng? Anh xoa giúp em xoa"
Bất chấp sự kháng cự của cô, đưa tay lên lưng trắng nõn của cô vừa xoa vừa ấn.
"Anh..."
"Ngoan, đừng nói, sẽ không có ai đến đâu."
Tiêu Lăng như đang đốt cháy khắp cơ thể cô. Tô Tố làm sao là đối thủ của anh, không lâu sau bị tuyệt chiêu cao tay của anh làm cho hai mắt mơ màng, bầu không khí ái muội.
Tiêu Lăng thấy thời gian đã chín muồi, ở dưới biển vươn tay cởi bỏ quần bơi của cô.
"Ah!"
Mặc dù cát mềm, té không bị đau, nhưng cô bị dọa, thấp giọng kêu lên. Tư thế cô ngã nhìn không đẹp chút nào, chân đều giơ lên, bên trong khăn mơ hồ có thể nhìn thấy đồ bơi màu đen.
Tiêu Lăng mắt sáng lên, mỉm cười đứng dậy từ chởm đá, sau đó đi đến bên cạnh cô cúi xuống đưa tay ra.
Tô Tố đỏ mặt, xấu hổ đặt bàn tay lên tay anh.
Tiêu Lăng thấp giọng cười, hơi dùng lực một tí là có thể kéo cô từ cát lên, "Em kích động như vậy làm gì?"
"Ai bảo anh đột nhiên động tay động chân." Tô Tố bất lực thì thầm.
Anh không phải Liễu Hạ Huệ, người phụ nữ mình thích ngồi bên cạnh, sau khăn tắm trắng là cảnh quan rất đẹp, anh không động tay động chân mới là lạ.
Nhưng chỉ vì như vậy, anh sẽ không hành động lỗ mãng, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô đang ửng đỏ, "Còn không xuống nước trời sẽ tối mất."
Tô Tố nhìn lên trời.
Lúc này trên bầu trời là màu cam, mặt trời đã lặn xuống một nửa, trời quả thật sớm sẽ tối. Không khí ẩm ướt và nóng, thực sự không thoải mái.
Cô có chút động lòng.
Đến bãi biển không xuống nước, không phải là đến vô ích sao? Nhưng...... nếu xuống nước thì phải tháo khăn tắm ra.
Trong trái tim có một âm thanh đang cảnh báo cô. Tô Tố, nếu làm vậy bạn sẽ bị thiệt thòi mất! Bạn quên mất Tiêu Lăng cầm thú cỡ nào rồi sao.
Tô Tố có nghĩ qua Tiêu Lăng sẽ chiếm tiện nghi của mình, tuyệt đối không nhàn rỗi, gãi đầu, cực kì rối não.
Hey, rốt cuộc có xuống nước hay không.
Tiêu Lăng nhìn là có thể đoán được những gì cô nghĩ, so với Tiêu Lăng thì Tô Tố kém xa, tất cả các cảm xúc đều hiện trên mặt, người ta nhìn cái là biết ngay.
Anh không hối thúc cô, nhẹ nhàng nhìn cô, sau đó lười biếng bước ra khỏi bãi biển đi xuống nước.
"Gee, nước biển thực ấm, thực sự thoải mái."
"Yo Oh, còn có một con cua nhỏ trên bãi biển."
"Ah, tốt tốt, kỳ nghỉ sau có cơ hội có thể đến đây."
......
Tô Tố trừng mắt nhìn Tiêu Lăng, người xấu này vốn dĩ là đang cám dỗ cô. Mà cô...... đáng xấu hổ mà chấp nhận sự cám dỗ đó. Kế bãi biển có kê một cây cầu gỗ, dài khoảng hai mươi mét, một đường thông ra biển.
Cô chân trần bước trên cây cầu gỗ, cát dưới lòng bàn chân chà xát với lòng bàn chân, mỗi bước đi như bị ai đó cù lét. Một đường đi hết cây cầu, ngồi xuống, hai chân nhẹ nhàng chơi nước.
"Đẹp quá......"
Xung quanh cây cầu gỗ nhìn cả ba mặt đều là nước, khắp nơi đều thấy khung cảnh đẹp.
Thảm thực vật xanh ở xa hiện lên rất dịu dàng, từ góc độ này nhìn về phía khách sạn nơi họ sống, dưới khung cảnh cây xanh, giống như một biệt thự theo phong cách châu Âu.
Nhưng...
Trái tim Tô Tố chợt khẩn trương, Tiêu Lăng!
Cô hoảng loạn đứng lên trên cây cầu gỗ, nhìn quanh nhưng không thấy bóng của Tiêu Lăng.
Anh ấy rõ ràng mới xuống nước.
Xuống nước?
Mặt Tô Tố nhợt nhạt, không lẽ... đôi mắt hoảng hốt của cô ấy nhìn xuống biển, nhưng biển hoàn toàn yên tĩnh, không thấy ai đang vật lộn.
"Tiêu Lăng! Tiêu Lăng, anh đang ở đâu!"
"Tiêu Lăng, đừng làm em sợ."
Cô muốn nhảy xuống cứu người, nhưng cô không biết bơi, nước mắt Tô Tố đều chảy ra. Nếu Tiêu Lăng vì mối quan hệ với cô mà xảy ra chuyện gì, cô sẽ cắn rứt suốt đời.
Phải làm gì đây?
Tô Tố khẩn trương nhìn quanh.
Chỉ muốn đi vào khách sạn để gọi mọi người, mắt cá chân đột nhiên bị nắm.
"Ah, ah ----- ma ------"
Lực trên mắt cá chân rất mạnh, "thình thịch" một tiếng, cô bị kéo mạnh xuống nước.
"Uhm..."
Cô không biết bơi, miệng uống hai ngụm nước, tai và mũi đều bị nước vào, một cơn đau dữ dội truyền đến từ lồng ngực cô, cô vô thức vật lộn trong nước.
Có phải cô sắp chết không?
Tô Tố nhắm chặt mắt lại, cố gắng vật lộn.
Tiêu Lăng không biết Tô Tố không biết bơi, lúc nãy anh âm thầm lặn dưới nước đi qua bên đây, thực tế anh trốn dưới cây cầu, chỉ vì góc độ nên Tô Tố không nhìn thấy anh.
Thấy Tô Tố lo lắng cho anh, trái tim anh rất hạnh phúc.
Dưới nước anh mở mắt ra, đưa tay tháo chiếc khăn trên người cô, sau đó đưa Tô Tố ra khỏi biển khi thấy cô sắp ngạt thở.
"Khục khục..."
Tô Tố mới vừa tiếp xúc với không khí đã liều mạng vừa ho vừa hít thở, đầu ong ong kêu, hoàn toàn không phát hiện anh đã tháo chiếc khăn tắm xuống.
Lúc này, cô đang mặc một bộ đồ bơi ba mảnh, tóc cô ướt đẫm, dính vào mặt cô, lúc hít thở, phập phồng không ngừng.
Tiêu Lăng nhìn đến toàn thân nóng bỏng, tất cả tế bào của cơ thể đều đang hét lên.
Sau khi hơi thở của cô từ từ được bình ổn lại, không cho cô có cơ hội để lo lắng, cúi xuống hung hăng hôn cô.
"Uhm..."
Anh ấn cô lên cây cầu gỗ, hôn cô bằng đôi môi nóng bỏng và mạnh mẽ, liếm môi cô, lưỡi vừa đưa ra, là có thể thuận lợi thâm nhập vào miệng cô.
Cơ thể Tô Tố ngày càng nóng, nhưng cô vẫn còn lý trí
Đây là bãi biển!
Mặc dù trời trời sắp tối rồi, nhưng thực sự vẫn chưa tối!
Mặc dù Tiêu Lăng bao cả bãi biển, nhưng nhân viên bất cứ lúc nào cũng sẽ đi qua. Bọn họ ở trên cây cầu gỗ, nơi mà miễn là có ai đó đi qua, sẽ nhìn thấy ngay lập tức.
Tô Tố nhấc chân lên hướng bụng của anh đạp một cái
"Tên hỗn đản, anh tránh ra!"
"Xuỵt ----" chân của cô đạp lên bụng anh, mặc dù ở dưới nước được nước đệm nên không quá đau, nhưng gót chân của cô cách phần dưới của cơ thể anh một đoạn ngắn chỉ vài cm. Tiêu Lăng hít một hơi lạnh không ép cô nữa. "Tiểu yêu tinh nhà em, em muốn phế anh sao? Phế anh rồi sau này ai làm em "hạnh phúc" trong tình dục đây"
"Tiêu Lăng, khốn kiếp, anh gạt tôi!"
"Anh gạt em khi nào." Tiêu Lăng trôi nổi trên mặt nước, màu da đồng hiện lên đặc biệt hấp dẫn khi ở dưới nước, anh thấp giọng mỉm cười, dùng chân giữ đôi chân không an phận của cô lại. "Anh cũng đâu nói anh bị chìm, cũng đâu kêu em cứu anh"
"Hỗn đản hỗn đản!"
Cô mờ mịt không nói nên lời, chỉ biết chửi. Thân trên của cô bị đặt trên cây cầu gỗ, phần dưới vẫn nằm trong nước, tư thế này khiến cô rất khó chịu, cô vất vả phản kháng, đỏ mắt lườm anh hét "Anh buông tôi ra"
"Không buông!"
Cơ hội tốt như vậy, anh mà buông tay ra thì quả là thằng khùng.
Tô Tố lúc này mới phát hiện ra khăn tắm trên người cô không biết khi nào đã bị cởi ra, mà móng vuốt sói của người nào đó đang lên xuống trên người cô.
Cô tức đến nỗi mắt cũng đỏ lên, vươn tay muốn đánh móng vuốt sói của anh, hét lên một cách dữ dội. "Anh nhanh buông tay, tôi đau lưng!"
"Đau lưng? Anh xoa giúp em xoa"
Bất chấp sự kháng cự của cô, đưa tay lên lưng trắng nõn của cô vừa xoa vừa ấn.
"Anh..."
"Ngoan, đừng nói, sẽ không có ai đến đâu."
Tiêu Lăng như đang đốt cháy khắp cơ thể cô. Tô Tố làm sao là đối thủ của anh, không lâu sau bị tuyệt chiêu cao tay của anh làm cho hai mắt mơ màng, bầu không khí ái muội.
Tiêu Lăng thấy thời gian đã chín muồi, ở dưới biển vươn tay cởi bỏ quần bơi của cô.
Danh sách chương