Ầm!

Tô Tố đóng cửa thật mạnh.

Vô sỉ!

Khốn khiếp!

Đồ khốn khiếp!

Cô lấy hết những từ để chửi người ra mắng liên tục mấy lần vẫn không hả giận, thân thể trần trụi đi đi lại lại trong phòng tắm.

“ Đồ háo sắc chết tiệt, sớm biết vậy thì mình không nên tới...”

Nhưng lúc này hối hận cũng vô dụng, gió biển thồi vào, cô có chút lạnh, liền chạy chậm ra đóng cửa sổ lại. Vừa nãy còn cảm thấy phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, nhưng lúc này cô nhìn thấy gì cũng cảm thấy chướng mắt.

Một chân giẫm xuống sàn nhà.

Sàn nhà thì không bị gì, nhưng chân cô lại đau cực kì, Tô Tố ôm chân kêu gào lên, “ a a a.... Tiêu Lăng đồ khốn khiếp nhà anh!”

Cô trút giận hết mười mấy phút, ngoài cửa không một chút động tĩnh, tâm tư Tô Tố lại trổi dậy.

Có khi nào Tiêu Lăng đợi đến mất kiên nhẫn, sau đó tự mình đi trước rồi không? Cô rón ra rón rén bước tới cửa, khom lưng, từ từ mở một khe hở nho nhỏ cửa đá của phòng tắm ra, khi nhìn thấy “thần cửa” mặc bộ đồ thể thao tựa bên cạnh khuôn mặt cô liền đen sì.

Sao hôm nay tính kiên nhẫn của người này lại tốt như vậy!

Qủa thật khiến người ta phẫn nộ!

Tiêu Lăng thấy cô mở cửa, cười mỉm chi nhìn cô, “ suy nghĩ xong rồi à?”

Trong lòng Tô Tố mặc niệm, “ nhịn! nhịn! nhịn! trên chữ nhẫn là một cây đao! Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.” Thôi miên hết mười mấy lần, cuối cùng cô đã trở lại dáng vẻ bình thường, ít ra ngoài mặt là vậy.

Cô nịnh bợ cười với Tiêu Lăng, “ thật sự phải gọi sao?”

Tiêu Lăng ngật đầu khẳng định.

Được thôi!

Kêu thì kêu.

Coi như mình đang đóng phim!

Cô nhắm mắt xui lòng, vẻ mặt đắn đo, nhưng đợi đến lúc cô mở miệng, giọng nói lại bán đứng biểu cảm của cô, “ ông, ông xã...”

Giọng nhỏ đến cả cô cũng không nghe được.

Tiêu Lăng cúi đầu ghé sát vào môi cô, dùng tay ngoáy ngoáy lỗ tai, “ hoàn toàn không nghe được, lớn tiếng chút.”

Khốn khiếp, được lợi mà còn khoe mã.

Cô liếc Tiêu Lăng một cái, nhưng người này như hoàn toàn không cảm nhận được ánh mắt sắc bén của cô vậy, đôi mắt sâu thẳm ngập tràn ý cười.

Lúc trước sao cô lại đơn thuần cảm thấy người này lạnh lùng lại khó tiếp xúc, còn khờ khạo cho rằng người này là một mỹ nam lạnh lùng.

“ Rốt cuộc em có gọi hay không, nếu không gọi thì anh đi đây?” Tiêu Lăng giả vờ bước đi.

“ Anh chờ chút!” Tô Tố cắn răng, dứt khoát đi dụ dỗ anh?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện