Cơm trong miệng của Tiêu Lăng xém chút phun ra ngoài.

Anh mau chóng nuốt cơm vào trong bụng, quay đầu nhìn về phía lão gia tử, ông nội, ông không phải lại nghe ai khua môi múa mép bên tai ông không?”

Lão gia tức giận lườm hắn một cái, “ Ông đây dễ bị gạt như vậy sao?”

Tiêu Lăng nghĩ nghĩ, sắc mặt cũng nghiêm túc hẳn. Anh để hộp cơm sang một bên, nghiêm túc nhìn vào lão gia, ông nội, trước tiên ông hãy nói rõ cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra, bằng không cháu làm sao giải thích với ông đây?”

Chẳng lẽ là có người phụ nữ nào không biết điều xách cái bụng tìm tới cửa? Những chuyện này các anh em bên cạnh anh gặp phải không ít.

Nghĩ thế, tâm trạng tốt củaTiêu Lăng lập tức tan thành mây khói, “rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!”

Năm năm nay anh quả thật rất phóng đãng, nhưng cũng biết nặng nhẹ.

Chơi thì chơi, mỗi lần xong việc lập tức kêu người chuẩn bị thuốc ngừa thai, những người phụ nữ kia không có khả năng mang thai con của anh.

Không Đúng không đúng.

Cũng không phải không có ngoài ý muốn.

Tô Tố chẳng phải chính là cái ngoài ý muốn sao? Nhưng mà hắn cùng Tô Tố mới lên giường không lâu, cho dù có con cũng còn đang trong bụng cô.

“ Ông nội, ông nói rõ một chút.”

“ Cháu thật không có đứa con bên ngoài?” Lão gia có chút không cam tâm.

“Không có!”

Lão gia thở dài, mặt đầy tiếc nuối.

Ai, hai đứa trẻ kia chẳng lẽ chỉ là do có dáng dấp giống với tiểu tử thối này khi còn bé? Vừa nghĩ như thế, mặc dù có chuẩn bị tâm lý, nhưng lão gia vẫn là tránh không được thất vọng.

Nếu như là chắt trai của ông thì tốt biết bao nhiêu a.

“ ông nội!”

“Thiếu gia, chuyện là như vậy...... Lão Trần đem chuyện xảy ra ở trên đường hôm nay đầu đuôi gốc ngọn nói rõ với Tiêu Lăng, khúc cuối mới bổ sung, “Đừng nói là lão gia, chính tôi nhìn thấy cũng giật mình, hai đứa trẻ búng ra sữa kia có dáng dấp giống y chang thiếu gia lúc nhỏ, nhất là đứa bé trai kia, chẳng những có dáng dấp giống, lnay cả biểu cảm cũng y chang nhau.”

Tiêu Lăng nhất thời dở khóc dở cười, anh vịnh trán, không biết nói gì, “ Chính là vì đứa trẻ giống cháu lúc nhỏ, cho nên mới cho rằng là con của cháu?, ông...... Thật là...... Nếu thật là con của cháu, người ta đã sớm tìm tới cửa, còn chờ tới bây giờ sao?

Lão gia nghĩ nghĩ cũng có lý, không khỏi nặng nề thở dài một tiếng, “ Ai, thật đáng tiếc.”

Lúc đó ông cũng nhìn thấy bên cạnh hai đứa trẻ chỉ có mẹ, không nhìn thấy người đàn ông nào, lại thêm hai đứa trẻ kia mặt mũi rất giống với tiểu tử thối này, nên nhất thời nghĩ lệch.

Càng nghĩ càng thấy khó chịu trong lòng, không khỏi hung hăng trừng Tiêu Lăng một chút, khiển trách nói, “Tên tiểu tử thối này cháu thật khiến ông thất vọng, bằng không chắt trai của ta cũng lớn chừng này rồi, tiểu tử ông cảnh cáo cháu, lần này nếu đã có bạn gái rồi thì cháu phải đối xử tốt với người ta, bằng không lão tử đánh gãy chân của cháu.”

Tiêu Lăng mặt lại là tối sầm.

Chắt trai thì đáng giá, cháu trai thì là hàng bồi thường sao?

Nhưng nhìn lão gia vì anh mà mặt đầy giận, “ anh vẫn nên nghiêm chỉnh gật đầu, “ Cháu đã biết...”

Lão gia lúc này mới hài lòng.

Tiêu Lăng ôm lấy hộp giữ ấm, tiếp tục ăn bữa sáng.

Lão gia nhìn đến con mắt có chút sáng lên, “ chờ cháu và cô gái nhỏ kia xác định quan hệ, đưa con bé về nhà ăn bữa cơm.”

Dạ dày Tiêu Lăng co rút lại, dứt khoát không ăn.

Lão gia kích thích anh một hồi, đợi lát sẽ khó tiêu hóa đây. Anh đóng nắp hộp giữ ấm lại, mặt không biểu cảm, “Cháu muốn dẫn cô ấy về cũng phải để cô ấy đồng ý mới được chứ.”

“ Vậy cháu còn không cố gắng hơn nữa.” Lão gia trừng mắt, “gặp được cô gái tốt thì phải ra tay liền, người như ông cũng không phải ngoan cố cổ hủ, gạo nấu thành cơm là được rồi! Thực sự không được thì trước hết lên xe sau đó mua vé sau, nếu không được nữa thì dùng chút thủ đoạn, để người ta mang thai, đến lúc đó đối xử với người ta tốt chút nữa, cô vợ này không phải lúc nào cũng có thể cưới về nhà!”

“......”đỉnh đầu Tiêu Lăng một bầy quạ bay qua.

Có cách dạy cháu mình như thế sao.

Anh lắc đầu, “Không được, chúng ta nên từ từ.”

Cũng không thể vừa mới xác định quan hệ liền gặp mặt người lớn chứ, quá nhanh rồi.

Anh đoán là chỉ cần nói với Tô Tố việc này thôi, tiểu yêu tinh này lập tức sẽ từ chối.

Vả lại...... Anh không phủ nhận anh có hảo cảm với Tô tố, nhưng mà kết hôn...... anh tạm thời không có dự tính này.

Trong đầu anh hiện ra một bóng người nhỏ nhắn, trong lòng bỗng nhiên đau xót, sắc mặt trong nháy mắt nặng nề, mi tâm cũng hung hăng nhíu lại.

Lão gia nhìn mặt anh liền biết snh đang nhớ tới người nào, lúc này cũng chỉ thở dài nặng, không thuyết phục tiếp.

......

Tô Tố sao cũng không nghĩ tới lại đụng phải Mạc Tầm và Bạch Linh ở khu vui chơi.

Chụp xong cho hai đứa con, cô quay người lại liền thấy Mạc Tầm nắm tay Bạch Linh đi xuyên qua dòng người từ hướng vòng xoay ngựa gỗ tới.

Anhcẩn thận tránh đi dòng người xung quanh, thỉnh thoảng cúi đầu nói với Bạch Linh gì đó, hai đầu lông mày ôn nhu đến nỗi có thể chảy ra nước,còn cái mặt trắng bệch của Bạch Linh cũng biết lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

Khoảng cách gần hơn, cô nghe rõ được cuộc đối thoại của hai người.

“Tầm, cám ơn anh đã cùng em đến khu vui chơi.”

“ Nha đầu ngốc với anh còn nói cảm ơn gì? Nhưng trước khi đến đây hứa qua vơi anh, chỉ có thể chơi vòng xoay ngựa gỗ, trò khác thì chờ sức khỏe em khỏe lên mới có thể chơi.”

“ừm, em biết rồi.”

Khóe miệng Tô Tố giật một cái, khóe mắt lông mày đều thể hiện sự châm biếm.

Thì ra sức khỏe của Bạch Linh vẫn chưa khỏi hẳn.

Đây có được xem như báo ứng không?

Hình như phát giác được ánh mắt của cô, hai người đang cuối đầu nói chuyện liền ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô.

Ánh mắt Tô Tố không né tránh, chán ghét liếc nhìn họ.

“Đúng thật là nhân sinh hà xử bất tương phùng a. Tô Tố dẹp điện thoại, hai tay bỏ vào túi,khóe miệng cong lên nhìn hai người họ, chỉ là nụ cười nhưng lại vô cảm, sắc mặt của cô Bạch nhìn không được tốt lắm, nhà anh Mạc không phải là bệnh viện sao, tại sao không trị cho cô Bạch đi? Hay là nói cô Bạch mắc bệnh nan y, cho nên sắp phải chết rồi?

Đối hai người này trong lòng cô rất hận, vừa nhìn thấy hai người này là các nhân tố ác độc đè nén trong người liền bộc phát ra hết, nhịn không được muốn đâm họ.

Tô Tố nhìn chằm chằm Bạch Linh, nếu như cô không nhìn lầm, trên mặt cô ta kia vừa rồi hình như hiện lên mấy phần thù hận?

“ Vị tiểu thư này...... tôi quen cô sao? Bạch Linh vẻ mặt yếu ớt.

“Không quen.” Cô quen cô ta là được rồi.

“ Vậy...... có phải là tôi đắc tội gì với cô?

“Không có!”

Tội của cô ta đâu phải là “ đắc tội” cụm từ nhẹ nhàng này sao có thể che giấu được.

Bạch linh cắn môi, “ Đã như vậy, vậy sao cô luôn chống đối với tôi?

Tô Tố nhún nhún vai, “Chỉ là nhìn không quen thôi. Ha ha...... cô Bạch, thực ra muốn tôi nói, tim của cô cũng thật lớn, lại có thể khoan nhượng cho người đàn ông của cô leo lên giường những người phụ nữ khác, điểm này chỉ sợ trên đời này cũng không có bao nhiêu người phụ nữ có thể làm được, chậc chậc, không tầm thường, thật sự là không tầm thường.”

Sắc mặt Bạch Linh “soạt” một cái trắng bệt, đôi môi đang lải nhải không dám tin nhìn chằm chằm cô.

Trong lòng Tô Tố hung hăng trút giận, cô biết mình không nên nói thẳng như vậy, sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, nhưng cô nhịn không được, đối mặt với hai người này, nếu như cô có thể tâm bình khí hòa, vậy cô chắc chắn tu luyện thành tiên rồi.

“ Cô Bạch vẫn nên đốt nhang nhiều một chút ở trong nhà đi, cầu xin ông trời, nói không chừng ông trời sẽ cho cô sống lâu thêm một chút. Tô Tố cười châm chọc, cuối cùng mỉa mai nhìn hai người một chút, xoay người rời đi.

“Đợi chút!”

Mạc Tầm nãy giờ không hề lên tiếng đột nhiên ngăn cô lại, đôi mắt gắt gao nhìn nàng, phảng phất muốn nhìn ra chút gì từ trên người cô, anh mỗi câu mỗi chữ khó khăn hỏi cô, “Cô...... cô với Tô Tố rôt cuộc có quan hệ gì?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện