Mời cô ấy ăn

 Tô Tố khuôn mặt đỏ bừng.

 Biết rằng đạo diễn Phạm Lãi đang trong phòng thay đồ bên cạnh, cô căm hận vì lúc nãy không lẻn vào trong cho rồi.

 Thật khó khăn khiến Tiêu Lăng rút lui, cô nhanh chóng với tay ra đẩy anh ra. "Được rồi, anh nên đi đi."

 Tô Tố nghẹn ngào.

 Thôi xong rồi, đạo diễn sẽ nghĩ rằng cô đang che giấu điều gì đó, nên mới có vai diễn này.

 Cuối cùng, Tiêu Lăng cũng bị đuổi cổ đi, và Phạm Lãi bước ra khỏi phòng thay đồ.

 Tô Tố cúi đầu và không dám nhìn anh.

 Phạm Lãi nhìn chăm chú vào Tô Tố.

 Dám kéo số điện thoại của Tiêu Lăng vào danh sách đen, mà còn dám mắng Tiêu Lăng không phải đàn ông...... cho dù ông suy sét thế nào Tố Tố không giống như đang được nâng đỡ.

 Anh nhìn vào khuôn mặt vóc dáng đầy đặn của cô, và trong lòng đã hiểu.

 Nếu anh ta có thể trẻ lại hai mươi tuổi, thấy một người phụ nữ xinh đẹp như thế cũng bị cám dỗ.

 Thật không dễ dàng gì cho cô, khi vẫn kiên quyết giữ nguyên ý chí trước thế lực mạnh mẽ đàn áp của Tiêu Lăng.

 Phạm lãi lượn mắt nhìn Tô Tố đang cắm đầu nhồi nặn áo choàng của mình, và trợn mắt nhìn. "quần áo sắp bị cô nhào nát rồi kìa."

 Tô Tố nhanh chóng buông lỏng quần áo của mình và rụt rè nhìn Phạm Lãi.

 Đạo diễn... đây chắc chỉ hơi bực bội, tức giận, hay rất tức giận?

 "Tôi không phải một con hổ, nhìn xem có thật đáng sợ vậy sao?" Phạm Lãi mặt bình thản vỗ vai cô "Được rồi, mau ra ngoài đóng phim thôi"

 Nói xong Phạm Lãi dẫn đầu bước ra khỏi phòng hóa trang trước.

 Tô Tố có chút bất ngờ.

 Như vậy là xong chuyện rồi sao?

 Cô còn nghĩ Phạm lãi sẽ trả thù cá nhân nữa!

 Tô Tố vuốt mồ hôi trán trán và thở phào nhẹ nhõm.

 Cánh cửa phòng hóa trang lại được mở ra lần nữa, và một cô gái đeo trên người thẻ làm việc hét lên, "Cô Tô, đạo diễn cho gọi cho cô."

 "Tôi đến ngay, tôi đến ngay"

 Tô Tố hồ hởi, và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng hóa trang.

 ......

 Cảnh đầu tiên mà Tô Tố muốn quay là cảnh trong sa mạc, không có sa mạc ở đây, vì vậy nó được thực hiện trong nhà.

 Tầng trong nhà được bao phủ bởi cát, và một tấm màn màu vàng nâu được treo khắp nơi trên cao, sau đó sẽ được xử lý thành một sa mạc.

 Cô là người xuất hiện trong cảnh đầu tiên và phim truyền hình Giả Tưởng và phim Tiên Hiệp thử thách của trí tưởng tượng của diễn viên nhiều nhất, một thứ gì đó được trình bày trên truyền hình thật kỳ diệu và pháp thuật tiên thuật rất gây cấn, nhưng thực tế khi quay, những thứ này đều không có.

 Toàn bộ đều dựa vào sự phát huy và tưởng tượng những cảnh đó của diễn viên

 Ví dụ Tô Tố xuất hiện trong phân cảnh này.

 Cảnh này là một đám cháy trong vương quốc sa mạc nơi Mỹ Đỗ Sa đang ở, và các bậc thầy bên đại lục nhận được tin tức đến để cướp bóc.

 Nam chủ nhân và sư phụ của anh đang trốn đằng sau tảng đá và chờ đợi cơ hội.

 Mỹ Đỗ Sa trước khi xuất hiện, những người rắn khắp nơi đang chiến đấu kẻ địch, lúc này cô xuất hiện trên không trung, vẻ mặt nhìn lạnh lùng không kém phần quyến rũ.

 Phân cảnh này nếu xem trên tivi sẽ đặc biệt lôi cuốn.

 Nhưng khi quay lại rất khó khăn tốn công sức.

 Bởi vì phải buộc dây cáp treo.

 Tô Tố thở dài, các nhân viên đã bắt đầu buộc dây cáp cho cô, và bó chặt. Treo dây là một điều rất khổ sở, bởi vì sau khi treo lên hoàn toàn mất trọng lượng, cần phải dựa vào sức mạnh của eo và bụng để tạo hình, nhẹ lắm cũng chỉ đau hai ngày, còn nghiêm trọng sẽ bị dây cáp cạ vào lưng chảy máu.

 Cô cúi đầu xuống và không mong đợi cảnh đầu tiên trở nên khó khăn như vậy.

 Bỗng trước mắt sập tối, một người đàn ông mặc trang phục diễn đến gần cô ấy, người đàn ông dáng vóc quá cao, Tô Tố đành phải ngước cao nhìn anh ta.

 "Anh là?"

 "Tên tôi là Mộ Bạch, và tôi đóng vai cấp dưới của cô tên Xi Cửu."

 Xi Cửu cũng là người thầm thương trộm nhớ Mỹ Đỗ Sa, và Mộ Bạch bổ sung thêm.

 Anh ta đến cùng lúc với Tiêu Lăng, anh ấy lúc đấy ở phòng hóa trang khác, nên không thấy được sự đụng độ của Tiêu Lăng và Tô Tố. Đáng lẽ Tiêu Lăng muốn sắp xếp một vai quan trọng cho anh ta, nhưng sau khi đọc kịch bản, anh lại muốn bỏ luôn vai diễn Xi Cửu của diễn viên nam này.

 Anh che giấu tâm trạng phấn kích. Sao khi chào xã giao Tô Tố. Anh ta hơi bồn chồn lo lắng, mặc dù anh đã yêu thầm Tô Tố trong ba năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với cô ấy.

 Mộ Bạch?

 Tô Tố thấy cái tên này hơi quen thuộc, cô có vẻ bối rối nhìn Mộ Bạch, nhưng bây giờ vì Mộ Bạch phải đóng vai người rắn, do đó trang điểm rất...... ẹc, lạnh lùng yêu mị. Vì vậy, cô không thể nhìn rõ nguyên dạng anh, "Tôi... tôi đã ở đâu nghe nói về anh rồi?"

 Mộ Bạch sửng sốt, đôi mắt của anh hiện lên sự nhẹ nhàng và hào hứng.

 Tô Tố thực sự nghe qua tên của anh.

 Anh và Tô Tố đã cùng nhau học chung trong Học viện điện ảnh, nhưng hồi trước Tô Tố không thích ngồi lê đôi mách chuyện bên ngoài, cũng không bao giờ quan tâm đến những gì đã xảy ra ở trường, cô sẽ chỉ có một người bạn là An Tiểu Hy mà thôi.

 Thật bất ngờ, cô thực sự nhớ ra anh ta!

 Mộ Bạch phấn khởi đến nổi mặt đỏ bừng lên.

 Nếu bây giờ chỉ có một mình anh ở đây, anh ta sẽ vui đến nhảy dựng lên.

 Anh ta định thần lại vội giải thích: "Tôi cũng chỉ là sinh viên năm ba hệ diễn xuất tại Học Viện Điện Ảnh, chỉ là không học cùng lớp với cô."

 "Ah, thật sao? Khó trách, tôi thấy tên của anh thật là quen thuộc."

 Tô Tố được gợi nhớ lại ký ức lúc đó, Nên cô đã nhận ra anh. Tô Tố thực sự nhận ra.

 Tô Tố rất vui mừng.

 Các cô gái trong tổ kịch rất hiềm khích cô, gặp một người bạn cùng trường, cô có cảm giác rất thân thiết, đặc biệt khi mà Mộ Bạch nhìn cô, thần thái trong đôi mắt anh không có sự hèn mọn bỉ ổi như những người đàn ông khác, cô có ấn tượng tốt với anh.

 Cô đưa tay ra và mỉm cười với anh. "Xin chào, tôi tên Tô Tố."

 Mộ Bạch nhìn cô mỉm cười lại sửng sốt.

 Tô Tố hồi ở trường rất ít cười, thường tỏ vẻ đẹp đẽ băng đá khó gần, và đây là lý do anh không dám tiếp cận Tô Tố.

 Anh không ngờ tính cách của cô ấy lại tốt đến vậy.

 Mộ Bạch có chút hối tiếc.

 Biết vậy anh đã sớm tiếp cận cô.

 Anh bắt lấy tay cô, "Tên tôi là Mộ Bạch!"

 Ngón tay dài thon thả, bàn tay trắng nõn nà, mịn màng mềm mại như lụa bắt lấy tay anh, Mộ Bạch cảm thấy lân lân, bối rối đến quên buông tay cô.

 Tô Tố cảm thấy ngại ngùng.

 Cô ấy cảm thấy người đứng trước mặt mình như bị cứng đơ, có vẻ ngốc nghếch?

 Tuy nhiên, ấn tượng của cô về Mộ Bạch vẫn không tệ.

 Cô bèn rút tay về.

 Mộ Bạch chợt bừng tĩnh, xấu hổ, e thẹn buông tay cô, vô tình chạm vào lòng bàn tay cô, lòng bàn tay bị ẩm ướt, Mộ Bạch chỉ nghĩ cô bị căng thẳng, nói nhỏ với cô, "treo dây cáp rất cực, nhưng rất an toàn, các bậc thầy đạo cụ đã kiểm tra hết rồi"

 “Tôi hiểu rồi.” Tô Tố mỉm cười với anh.

 Để đảm bảo an toàn khi đai cáp treo, thì cáp treo phải được kiểm tra rất nhiều lần.

 Lòng bàn tay chảy mồ hôi không phải vì căng thẳng, mà là bị nóng nực.

 Trong phòng thu hình không có gắn máy lạnh, đang lại là mùa hè, trên người quần bó chặt, và mặc dù lộ tay lộ chân toàn thân vẫn tuông mồ hôi.

 Nhân viên công tác đã lắp dây cáp treo vào người cô, sẽ sớm bắt đầu ghi hình, tất cả nhân viên đã sẵn sàng, Mộ Bạch nhìn Tô Tố tập trung vào chuẩn bị ghi hình, anh tỏ vẻ lo lắng.

 sợ rằng sẽ bỏ lỡ cơ hội làm quen với cô ngày hôm nay, Mộ Bạch vươn dài rộng cổ ra và nói với cô câu cuối cùng.

 "Tô Tố ơi, sau khi quay xong cảnh hôm nay, tôi có thể mời cô ăn tối được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện