Có phải đàn ông không?

 Tô Tố cảm thấy hơi buồn.

 Lúc trước cô nhân lúc Tiêu Lăng tắm vội chạy về, tên trong điện thoại của anh bị cô đưa vào danh sách đen, tuần này cô cảm thấy thật yên tịnh, tự an ủi bản thân rằng Tiêu Lăng có thể đã hết hứng thú với cô.

 Nhưng cô không ngờ Tiêu Lăng đang đợi cô ở nơi đây.

 Tô Tố muốn trốn chạy!

 Cô sợ ở trong đám đông đó không biết Tiêu Lăng có hành động gì không, cô có nên lờ đi, lờ đi, lờ đi hay không?

 Tô Tố cảm thấy bối rối quá.

 Đến lượt Lục Ngộ được gọi tên, cô nhanh chóng được hóa trang xong, thợ hóa trang đặt cọ xuống, nhìn Tô Tố vẫn chưa hết mơ màng, cố ý nhắc cô, "cô Tô, xong rồi."

 "À..à.......cám ơn."

 Tô Tố chợt giật mình, cô hoang mang định thần lại mỉm cười với thợ hóa trang.

 "Cô Tô nhanh nhanh ra đi, bên ngoài sắp ghi hình rồi, đạo diễn Phạm tính tình khó chịu lắm, thời gian trì trệ quá, sợ rằng sẽ bị ông la mắng."

 Tô Tố nuốt nước bọt.

 Trong đây tên tuổi đạo diễn Phạm Lãi rất có tiếng tăm, diễn viên nào hợp tác với ông mà chậm trễ hay diễn xuất có vấn đề đều bị ông ta mắng chửi một cách thậm tệ, mặc kệ người đó là ngôi sao hạng A hay hạng B.

  Đành chịu vậy, cô sợ nhìn thấy Tiêu Lăng, bởi vì cô đã ký kết hợp đồng với Công Ty Truyền Thông Tinh Quang, cô chỉ là một con kiến trong lòng bàn tay của Tiêu Lăng, người ta chỉ cần động nhẹ ngón tay cũng có thể ép chết cô.

 Trốn tránh hôm nay nhưng không trốn được ngày mai.

 Tô Tố thầm lặng cố gắng mạnh dạn bước ra phòng hóa trang.

 .........

 Phòng chụp ảnh.

 "Tiêu Tổng, sao anh lại ở đây?" Phạm Lãi như nhìn thấy ma vậy, ông không thể hiểu, trước giờ đầu tư vào bộ phim điện ảnh lớn hơn thế này cũng không thấy vị đại gia này ghé thăm.

 Cho dù có ghé thì cũng chỉ bàn luận kịch bản, hay chỉ nói chuyện giao lưu với nhân viên thôi. Nay lại mặc bộ vest Tây lịch sự, hai tay bỏ vào túi, đứng đó với tư thế thật nghiêm trang. Trên gương mặt không biểu lộ gì, nhưng vẫn giữ nguyên khí chất lạnh lùng phong độ.

 Phạm Lãi nhìn xung quanh các nữ diễn viên, bất ngờ, có người nhìn Tiêu Tổng với cặp mắt hận thù, có người cúi đầu ngượng ngùng e thẹn, người xì xầm to nhỏ bàn về lai lịch người đàn ông đang đứng, khí phái hào hao phong nhã.

 Tiêu Tổng lượn nhìn xung quanh, đôi mắt đen long lanh ấy không để ý nhìn những người phụ nữ trong phòng.

 Phạm Lãi nhức nhối.

 Ông nhớ lại lời dặn của Tiêu Tổng tại cái ngày cho thử vai, thở dài. Biết Tô Tố mà đến, thì cái phòng chụp ảnh này sẽ không còn bình yên nữa.

 Ông ta hạ giọng đến gần Tiêu Lăng,

 "Tiêu Tổng, tôi sắp phải ghi hình rồi đấy......"

 Ngụ ý muốn đuổi anh ta đi!

 Tiêu Lăng vẫn đứng sừng sững không rời đi, những người trong đây không còn tâm trí làm việc nữa.

 Cuộc nói chuyện chưa dứt đã bị gián đoạn bởi nụ cười lạnh lùng của Tiêu Lăng.

 Phạm Lãi vỗ đầu.

 Được!

 Ta không bận tâm nữa, chẳng ra thể thống gì!

 Dù sao《Ngao Vân Truyền》hậu kỳ được Hollywood thuê máy móc để chế tác, giá tiền trên trời những ba trăm ngàn nhân dân tệ một ngày, Tiêu Tổng không đau xót túi tiền mình, lãng phí thời gian ở đây, thì tiếc rẻ cái quái gì!

 ......

 Cửa phòng hóa trang mở ra, Tiêu Lăng như có linh cảm nhiều ánh mắt sắc bén nhìn vào anh.

 Trong giây phút nhìn Tô Tố, đôi mắt Tiêu Lăng sáng rực rỡ.

 Tô Tố trang điểm thật đậm để chụp hình cho ăn ảnh, nhất là đôi mắt, bình thường đôi mắt đã rất đẹp và cuốn hút, nay lại được vẽ cong nơi khóe mắt, bờ môi được son màu đỏ thẫm, cộng thêm hơi thở hấp dẫn.

 Người phụ nữ nhỏ nhắn chạm mặt với anh ta trong phòng hóa trang, cúi đầu chột dạ, cảm thấy cúi đầu xuống như bị thất thế, cô ngẩng đầu lên lại, hung tợn trừng mắt nhìn anh ta.

 Tiêu Lăng lóe lên nụ cười trong mắt.

 Những sự bất an và lo lắng trong tuần này bỗng nhiên tan biến.

 Chính là......

 Tiêu Lăng nhìn vào cặp đùi trần của cô, sắc mặt liền thay đổi.

 Chờ Tô Tố tiến đến gần, anh lạnh lùng nhìn vào cặp đùi trần, anh chất vấn Phạm Lãi, "đây là trang phục chó má gì thế, sao lộ liễu vậy!"

 Phạm Lãi lau mồ hôi.

 Ông không nghĩ rằng hình tượng của Tô Tố lại giống như nhân vật Mỹ Đỗ Sa trong kịch bản vậy, ông ngắm kỹ lần nữa, nhiều ánh nhìn chăm chú đang hướng vào ông, khiến ông không dám tiếp tục nhìn.

 Là một đạo diễn, ông ngắm chỉ để cân chỉnh trang điểm.

 Sao lại nhìn ông như thế.

 Phạm Lãi giải thích, "Tiêu Tổng à, nhân vật Mỹ Đỗ Sa trong kịch bản nổi tiếng là nhờ vào nét đẹp mỹ miều quyến rũ, trang phục này rất hợp đấy."

 "Không được, nhất định phải đổi!" người phụ nữ của anh không thể xuất hiện trước mặt công chúng như vây được. Anh quay ra sau nhìn thư ký Trương, "kịch bản đâu, đưa kịch bản cho tôi xem."

 Anh ta muốn xem xét vai diễn của nhân vật nữ thứ hai trong kịch bản.

 Thư ký Trương lẳng lặng đưa kịch bản cho anh xem.

 Tiêu Lăng tùy ý mở một trang ra xem, đã thấy được cảnh đầy tình tứ của vai nam chính và nữ diễn viên số 2, anh ta đóng "sầm" kịch bản lại, nét mặt và ánh mắt lạnh lùng xám xịt nhìn trừng Phạm Lãi, "đây là thứ gì lộn xộn vậy, không thấy Tổng Cục Phát Thanh và Đài Truyền Hình đã ra thông báo à, nghiêm cấm chụp hình và đóng phim gợi dục dưới mọi hình thức, đừng bảo rằng ông không biết nhé!"

 Phạm Lãi nói không nên lời.

 Đây chỉ là một cảnh tình tứ duy nhất trong cảnh này, vả lại đã giảm bớt nhiều đoạn kịch tính hơn rồi!

 "Tiêu Tổng......không thể xóa thêm được nữa......"

 "Không được, nhất định phải xóa!"

 Tô Tố trợn nhìn Tiêu Lăng, đến gần Phạm Lãi, lờ đi Tiêu Lăng, "đạo diễn, chừng nào bấm máy?"

 "Không được phép" Tiêu Lăng to giọng nói.

 Tô Tố nắm chặt tay, thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh, cô nhìn Phạm Lãi, ông chợt hiểu, kéo hai người vào phòng hóa trang, và đuổi mọi người trong phòng ra.

 Phạm Lãi cũng biết rằng Tiêu Lăng đến đây là vì Tô Tố, ông vỗ vai Tô Tố. “Hai người có chuyện gì thì nói rõ ràng với nhau đi.”

 Sau đó ông tránh qua phòng thay đồ.

 Trong phòng không một bóng người Tô Tố lo lắng, cô ấy nắm chặt tay và rất tức giận "Tiêu Lăng anh có bệnh à, Phạm Lãi là một đạo diễn chuyên nghiệp đấy, người nghiệp dư như anh thì biết gì mà nói. Trước đó sử dụng âm mưu thủ đoạn để tôi đến thử vai. Bây giờ lại không muốn tôi đóng, rốt cuộc anh muốn gì? "

 Tô Tố không còn lo sợ nữa, tất cả những cảm xúc đã bị đàn áp trong thời gian qua đã bộc phát ra.

 "Tiêu Lăng đồ khốn kiếp, tôi đã gây lỗi gì, anh phải đối phó tôi như thế này... Có phả vì tôi liệt số điện thoại của anh vào danh sách đen không? nếu thế tôi sẽ xin lỗi anh, anh tâm địa hẹp hòi nhỏ mọn, anh có phải đàn ông không! "

 Có phải đàn ông không.......

 Không khí bỗng chốc nguội lạnh

 Tô Tố phát hiện mình nói không ngừng, ngượng ngạo ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng, anh cởi chiếc áo khoác ra, từ từ tiến về phía cô.

 "Anh....anh muốn gì, đừng qua đây. Anh đừng làm bậy, bên ngoài rất nhiều người, chỉ cần tôi kêu la lên là mọi người ùa vào."

 Tô Tố ra giọng uy hiếp, bước chân lao đảo không ngừng luì bước về phía sau

 Cô chóng lùi sát lưng vào tường, kinh sợ nhìn Tiêu Lăng.

 "Anh, anh dừng lại!"

 "chả phải cô muốn biết tôi có phải đàn ông không sao, tốt lắm, tôi sẽ cho cô biết thế nào là đàn ông!"

 Tiêu Lăng quăng mạnh chiếc áo khoát ra, bước từng bước lớn ép Tô Tố đến tận đường cùng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện