Khi mọi người còn đang cặm cụi nhặt vụn bánh mì rơi trên sàn nhà thì có tiêng còi xe vang lên ngoài phố”. Daniel lén nhìn đồng hồ treo tường. Lúc đó là gần bảy giờ kém hai mươi phút. Bực mình, anh vờ như không nghe thấy tiếng còi giục giã sắc lạnh bên ngoài.
Christopher đứng phắt dậy và phủi vụn bánh mì ở tay. Lydia ngại ngần nhìn đống vụn bánh mì còn vương vãi trên sàn nhà. Natalie lảnh lót: “Chắc là mẹ đấy.”
“Chắc chắn không phải!” Daniel giả vờ hoài nghi một chút. “Không thể là mẹ các con được, vẫn còn quá sớm. Sớm hai mươi phút là ít.” Anh vứt chỗ bánh mì còn lại trên bàn vào thùng rác. “Chắc hẳn là người khác đấy.”
Christopher ra gần cửa sổ, đủ để nhìn xuống phố mà không bị phát hiện.
“Người nào khác mà cũng đi Volvo ư?” thằng bé cất giọng hỏi.
“Tại sao không?”
Christopher bất lực nhìn sang Lydia lúc này đang ngước mắt lên trời và thở dài.
“Một chiếc màu đỏ ư?” Christopher cự nự.
“Có thể lắm chứ. Chuyện như thế không phải là không có,” Daniel ngoan cố. Anh lơ mơ ném cả hốt rác và chổi vào tủ bát. “Ở đây đâu phải chỉ có mỗi một chiếc Volvo.”
“Vẫn còn chiếc Volvo nào khác chất đầy thùng của Công ty Thiết bị Ánh sáng phía sau ấy ạ? vẫn còn chiếc Volvo đỏ nào khác có một quý bà tóc đỏ đang cáu giận ngồi sau vô lăng ư?”
Tiếng còi xe lại vang lên gay gắt và giục giã.
“Bố...?” Natalie năn nỉ với đôi mắt ngấn nước. Tiếng còi xe tiếp tục réo lên om sòm. Âm thanh thiếu kiên nhẫn ấy làm lũ trẻ cuông hết cả lên, chúng bắt đầu nháo nhác đi thu nhặt đồ đạc của mình.
“Dừng lại!” Daniel hét lên. “Đừng có nháo nhác như chạy loạn thế! Sao mấy đứa phải hoảng sợ thế!”
Bọn trẻ dừng lại, nhưng vẫn còn do dự và lo lắng. Daniel dang rộng cánh tay và thuyết phục:
“Mẹ các con thậm chí còn không biết chắc các con có đang ở đây không vì hai mươi phút nữa mới đến giờ đón cơ mà. Có thể chúng ta đang đi mua sắm hoặc đang trong công viên. Cô ta không thể biết được.”
“Mẹ biết đấy ạ,” Christopher nói. Thằng bé nhặt áo khoác lên và bắt đầu mặc vào.
“Cởi áo ra!” Daniel hét lên.
Christopher nhìn bố trân trân.
“Cởi áo ra mau!”
Christopher kéo ống tay áo nhàu nhĩ ra khỏi tay rồi ném áo xuống nền nhà.
“Bố sẽ làm chúng con gặp rắc rối đấy!” thằng bé kêu lên.
“Chắc chắn như vậy,” Lydia đồng ý với em trai.
“Bố cho chúng con về đi bố,” Natalie nài nỉ.
“Nghe bố này,” Daniel nói. Anh hít thật sâu và cố gắng trấn tĩnh. “Nghe bố nói đây, cả ba đứa. Không thể để chuyện này tiếp diễn nữa. Mẹ đưa các con đến đây muộn bốn mươi phút mà các con không dám nói nửa lời. Giờ cô ta lại đến đón các con sớm hai mươi phút. Cô ta chỉ cần ấn một hồi còi là y như rằng các con không nghĩ được gì khác ngoài việc ngoan ngoãn chạy vội ra ngoài đó.”
Anh chỉ ra.
“Nhìn Natty đáng thương kìa! Con bé sợ chết khiếp rồi. Mẹ chúng chỉ phải đợi trong xe có hai phút thôi mà Natalie đã rơm rớm nước mắt rồi.”
Anh nói với chính mình.
“Nhìn bố đi! Bố đã phải đợi cả tuần và sau đó còn phải đợi thêm bốn mươi phút nữa. Thế mà có đứa nào khóc đâu!”
“Hai chuyện này không giống nhau,” Christopher cãi lại.
“Tại sao không? Tại sao không?”
“Bố biết là tại sao mà.”
“Đúng, bố biết!” Bố chúng đang nhanh chóng mất tự chủ. “Không giống nhau chỉ vì tính ích kỷ, thiếu suy nghĩ và vô tâm của mụ phù thủy ngoài kia. Không giống vì như thế đấy, phải không nào?”
Anh chém mạnh tay xuống mặt bàn.
“Từ giờ không thể để chuyện này tiếp diễn nữa. Các con có hiểu không? Không thể tiếp tục như thế nữa. Các con cũng biết các con không chỉ là con của cô ta. Các con còn là con của bố nữa. Cô ta không có quyền cư xử với chứng ta như vậy. Bố là một người bố xứng đáng.” Anh đứng ngay người lên. “Không, bố còn hơn cả thế â”y chứ. Bố là một người bố rất tốt. Bố nhắc cô ta uống vitamin khi cô ta đang mang bầu. Hầu cô ta ăn những món vừa ngon vừa bổ, giúp cho cô ta bỏ thuốc lá. Bố đã đảm nhận tất cả những việc mua sắm nặng nhọc, làm cho cô ta vui, và còn mang trà dến tận mồm cô ta. Hễ cô ta mất bình tĩnh nói huyên thuyên là cô ta không muốn có con, bố lại hứa mang các con đến một cô nhi viện gần nhất ngay khi các con mới sinh ra, bỏ các con vào một chiếc hộp và dặt trên bậc cửa. Còn đòi hỏi gì hơn nữa ở một người chồng chứ? Rồi khi cô ta sinh con, bố lại làm hết sức. Bố dỗ dành, bồng bế, tắm giặt, thay tã, băm thức ăn, cài bánh dành cho trẻ đang mọc răng lên áo len của các con, đẩy xe cho các con...”
Cơn giận của anh bùng phát. Lydia và Christopher rầu rĩ đứng lặng thinh còn Natalie trông thật bối rối, mắt con bé đã ngân ngân nước chực òa lên khóc.
“Xin thưa là bố cũng đã phải ngồi trề mặt ra ở mấy phòng khám nhi chán ngắt và tham gia những nhóm chơi kinh khủng ở sảnh nhà thờ không khác gì cô ta. Chính tay bố từng phủ kem lên bánh sinh nhật của các con và dán giấy dán tường trong phòng ngủ cho các con.” Anh đập tay vào ngực. “Bố thậm chí còn làm cô tiên răng nữa! Thế đấy. Bố chăm lo cho gia đình có kém gì mẹ các con đâu. Các con cũng là con của bố như của cô ta vậy!”
Lydia và Christopher hằm hằm mặt. Chúng thực sự bất bình trước bài thuyết giảng và đau lòng khi nghe bố nói tới quyền sở hữu. Natalie đứng cúi đầu, mắt dán chặt vào ngón tay. Giờ cô bé mới biết chuyện đó, chuyện về cô tiên răng...
Cảm nhận được lũ trẻ đang càng lúc càng phẫn nộ vì lời nói của minh, Daniel cố gắng hết sức để hạ giọng xuống mức có thể chịu đựng được.
“Bây giờ chúng ta có thể làm gì đây?” anh hỏi. “Chúng ta phải làm gì? Bố định ra tòa để cô ta thôi ngay cái trò cắt xén thời gian bố được bên các con như đã thỏa thuận. Nhưng các con đều phản đối. Các con phản đối ngay lập tức. Được thôi. Đó là quyết định của các con, bố không thể trách gì các con cả.”
Anh dang rộng cánh tay, biện hộ cho mình.
“Thế còn bố thì sao? Bố được cái gì nào? Không gì cả, đây. Và bố không thể chịu đựng điều này thêm nữa.”
Anh lần lượt nhìn từng đứa trẻ, lướt qua khuôn mặt ngây ra của Lydia rồi vẻ cau có tự vệ của Christopher, và cuối cùng là khuôn mặt lo âu đầy nước mắt của đứa con út.
“Vậy,” anh kết thúc. “Nếu các con không đồng ý cho bố nhờ tòa can thiệp để chống lại mẹ các con thì chỉ còn một cách duy nhất. Các con sẽ phải học cách tự đương đầu với mẹ.”
Lũ trẻ kinh hãi nhìn anh trân trối.
“Không thì biết làm thế nào chứ?” anh mềm giọng. “Nói cho bố biết đi. Bố muốn biết. Nếu các con không học cách đương đầu với cô ta thì còn biết làm gì?”
Christopher trả lời ngay:
“Bố có thể tự mình dương dầu với mẹ!”
Bây giờ đến lượt Daniel mất bình tĩnh.
“Ai? Bố ư?”
“Đúng vậy. Là bố. Bố đã bảo chúng con phải làm thế. Vậy bố hãy làm trước đi ạ.”
“Được thôi,” Daniel kêu lên. “Được, bố sẽ làm!” vẫn dang bị kích động vì bài diễn thuyết của mình, anh cảm thấy mình như vừa được ăn gan hùm. Đặt tay lên vai con trai, anh khẳng định đầy tự tin: “Bố cá với con, đồ nhát gan ạ! Bố cá với con! Hãy chờ đấy!”
Ngay lúc đó, ngoài sảnh vang lên tiếng guốc nện điên cuồng. Tiếp theo là tiếng rầm đinh tai khi cánh cửa chính bật mở và đập vào tường. Tiếng vữa trên trần nhà rơi xuống tường đẩy sự kinh hoàng lên đến tột độ.
“Mẹ!”
“Mẹ đã đến!”
“Mẹ đã chán ngấy việc phải ngồi chờ trong xe rồi!”
“Ôi, lạy Chúa!” Daniel thì thầm, lòng can đảm lập tức co rúm lại thành nỗi sợ hãi.
Khi tiếng guốc gõ gần hơn ở ngoài sảnh, Christopher chớp ngay lấy cơ hội để trả thù bố thật ngọt ngào vì đã bắt chúng nghe bài phát biểu nảy lửa vừa rồi.
“Bây giờ, bố,” cậu bé nắm tay bố thì thầm, mặt tràn đầy mong mỏi hân hoan và ngây thơ. “Hãy đương đầu với mẹ. Đừng để chúng con phải thất vọng.”
Miranda Hilliard, giám đôc điều hành Công ty Thiết bị Ánh sáng Hilliard, đã xuất hiện ở cửa. Cô thanh lịch từ đầu tới chân trong trang phục hai màu đen bóng và trắng tinh. Mái tóc dày và thơm mát được búi cao bằng chiếc kẹp nhỏ lấp lánh. Đôi guốc bảy phân làm cô cao hơn cả Daniel.
“Chào, Dan.”
“Chào, Miranda.”
“Cửa nhà anh hình như hơi bị kẹt.”
“Tôi đã khóa cửa mà.”
“Ồ, thật vậy sao?” Cô ngoái lại nhìn dọc hành lang, dừng lại ở lỗ thủng vừa mới hằn sâu trên giấy dán tường do nắm cửa đập vào và những mảng vữa rơi rắc đầy nền nhà.
“Mà thôi, kệ nó đi,” cô lơ đãng nói.
“Ừ, kệ nó đi.” Daniel đồng tình một cách thoải mái nhất có thể. Nhưng cô không còn bận tâm tới chuyện đang nói nữa. Cô đang nhìn khắp phòng, xem xét các mối nguy hiểm: mớ dây điện cũ sờn chạy dọc sàn nhà, cây kéo làm vườn mở rộng ngoác nằm chỏng chơ trên ghế đẩu đúng tầm khuỷu chân; rồi lại để ý đến tất cả những thứ lộn xộn dù là nhỏ nhất: cái thì lù lù một đống trên sàn, cái không vỡ thì cũng mẻ, cái thì đáng ra phải được quét đi từ tám đời rồi.
“Một bên bếp của anh bị hỏng phải không?” cô hỏi, liếc nhìn về phía bếp ga.
Không kịp kìm nén, Daniel kêu lên ngạc nhiên:
“Sao cô biết?”
Cô nhún vai.
“Làm gì tôi chả biết,” cô đáp. “Nó không bị dính nhiều dầu mỡ như ba cái còn lại.”
Cô bước tiếp vào phòng, váy bay phất phơ. Bên ngoài áo sơ mi xếp li, cô mặc gi lê màu nhung khiến Daniel bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm cũ. Anh luôn luôn thích thú khi nhìn thấy những bộ đồ của vợ cũ mà anh vẫn còn nhận ra. Vợ cũ của anh có một khả năng mà gần đây anh mới nhận ra đó là giữ cho quần áo bền mãi, và anh đã sai lầm khi trót nói với cô điều này trong một giây bất cẩn. “Cái đó gọi là giữ gìn cẩn thận,” cô độp lại. Từ đó Daniel không bao giờ dám bình luận những đồ cô mặc nữa. Nhưng anh vẫn chú ý.
“Đây là cái gì?”
Cô chỉ vào bên trong lồng chim.
“Cái đó à? Đó là Hetty, con chim cút của Christopher.”
“Thật ư? Tôi nhớ là trông nó khác cơ mà.”
“Giờ nó ở trong cái lồng khác,” Daniel giải thích.
Miranda lờ đi lời giải thích. Cô nhìn con chim mà như không tin vào mắt mình.
“Nó có thể tạo ra cái đống bừa bộn này à? Sao tôi không nhớ là có chuyện này nhỉ?”
“Cũng không đến nỗi bừa bộn,” Daniel bênh Hetty. Kinh nghiệm của anh cho thấy là đừng có chờ đợi Christopher lên tiếng. Cả ba đứa trẻ đều có thói quen im thin thít khi bố và mẹ cùng ở một chỗ. Dường như chúng luôn cảm thấy chúng chẳng là gì bên một thứ nhanh hơn, lớn hơn và nguy hiểm hơn.
“Thì anh xem, chỗ cạnh cái lồng bẩn khiếp lên được.”
“Vì mấy ngày nay tôi không dọn dẹp phía đó,” Daniel thú nhận.
“Nhìn vụn bánh dưới bàn cũng đủ biết cả tuần nay anh chưa dọn dẹp chứ mấy ngày cái gì mà mấy ngày.”
Daniel cố gắng hết sức để nặn cho ra nụ cười nhưng lại thành cái nhăn mặt méo mó.
Miranda chọc ngón tay vào con chim đang ngủ.
“Nó có gây ồn không?”
Daniel nhướng mày lên.
“Cô có ý gì mà lại hỏi là nó có làm ồn không? Cô phải nhớ được nó tạo ra âm thanh gì chứ. Cô đã sống với nó hàng tháng trời cơ mà. Nó kêu chíp chíp.”
“Chíp chíp ư?”
Cô lại chọc con Hetty lần nữa, lần này mạnh hơn một chút. Hetty nhảy lên nhảy xuống bên trong chiếc lồng một cách ngoan ngoãn và kêu lên chíp chíp như để chứng minh cho điều Daniel nói.
“Âm thanh đó sao?”
“Đúng,” Daniel trả lời. “Đó là tiếng chim cút, chíp chíp.”
Miranda phủi nhẹ đám bụi bay lên từ lớp sỏi rải chuồng bám trên váy và quay lại.
“Vậy thì tốt,” cô nói. “Chúng ta sẽ lấy nó.”
“Lấy-cái gì?”
“Con chim đó.”
“Nghe này,” Daniel vội nói. Anh có thể cảm nhận được cái nhìn kết tội của con trai ở sau lưng mình. “Đây không phải là cửa hàng bán thú cảnh, Miranda. Đây là nhà tôi.” Anh gí mặt mình vào sát mặt vợ cũ hơn một chút, nói vừa to vừa chậm như thể cô bị nặng tai và thiểu năng trí tuệ. “Nhà - tôi. Cô - có - hiểu - không? Có người sống ở đây. Tôi là một. Còn có Christopher thỉnh thoảng cũng đến đây. Đây là con chim của nó. Cô - không - mua - được - đâu.” Má Miranda Hilliard hơi ửng hồng. “Đừng có ngốc nghếch thế, Daniel,” cô nói với anh. “Tôi không muốn mua. Tôi muốn lấy nó. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho Christopher nếu có gì đó cho vào chiếc lồng trống ở nhà, để bù đắp một chút cho hai con chuột đã chết của thằng bé.”
“Thế cô bảo chúng tôi để gì vào cái lồng trống ở đây?” Daniel nói mà răng nghiến chặt. “Để bù đắp một chút cho con chim cút bị bắt đem đi.”
Miranda nhún vai. Chiếc gi lê nâng lên.
“Ôi lạy Chúa, Dan! Đừng có quá đáng thế chứ. Thằng bé đáng thương vừa mới mất hai con chuột nhỏ! Anh không thể thôi không nghĩ đến bản thân mình một lần và cố gắng bớt ích kỷ, thiếu suy nghĩ và vô tâm di dù chỉ một chút thôi à?”
“Ích kỷ, thiếu suy nghĩ và vô tâm? Tôi ư?”
Daniel sôi máu.
“Và đừng có chuyện bé xé ra to thế. Tôi không có thời gian nghe đâu.”
Cô quay sang lũ trẻ.
“Giờ thì thu dọn đồ của các con đi. Chúng ta đang vội.” Cô lấy một chiếc phong bì trong túi xách ra. “Lúc về mẹ phải ghé qua tòa soạn gửi cái này.”
“Đó là quảng cáo tìm người dọn dẹp phải không ạ?” Lydia hỏi mẹ. Đó là lần đầu tiên một trong ba đứa trẻ lên tiếng kể từ lúc mẹ chúng có mặt ở đây. Đó là lời nhắc khéo Daniel và anh biết điều đó. Giờ là lúc anh phải đương đầu với cô.
Không thể nghĩ ra điều gì khác để nói, anh hỏi Miranda:
“Tôi có thể đọc được chứ?”
Miranda có vẻ ngạc nhiên.
“Nếu anh muốn.”
Cô đưa Daniel mẩu quảng cáo. Cô viêt bừa vào một coupon cắt ở báo ra. Trong những ô hình chữ nhật phía trên số thẻ tín dụng, Miranda viết chữ in hoa:
CẦN NỮ DỌN DẸP KHÔNG HÚT THUỐC
ĐÁNG TIN CẬY. HẰNG NGÀY TRÔNG TRẺ SAU
GIỜ HỌC. THỎA THUẬN NẾU LÀM
GIỜ KHÁC. GỌI 43184
ĐỂ PHỎNG VẤN.
Anh chưa đọc xong thì Christopher đã vồ lấy, Natalie thì nằng nặc muốn biết mẩu giấy viết gì. Daniel ngó qua vai con trai để đọc nốt. Anh thấy Christopher quay lại nhìn anh với vẻ van nài làm anh nhớ đến những hình ảnh thống khổ trong cuốn Những mẩu chuyện trong Kinh Thánh hay nhất in màu của Natalie. Trong khi đó, nét mặt như muốn giễu cợt của Lydia làm anh thấy lúng túng.
Nét mặt của Natalie rất dễ hiểu. Nó chứa đầy hy vọng. Ít nhất thì cô con gái út cũng đang ủng hộ anh.
Anh không thể làm nó thất vọng. Anh thu hết can đảm.
“Miranda!” anh bắt đầu đầy dũng khí. “Chuyện quảng cáo này ấy mà. Cô không cần phải phí tiền thuê người dọn dẹp hay trông nhà làm gì cả, vẽ chuyện. Sao không để lũ trẻ đến đây sau giờ học, rồi đón chúng lúc nào cô đi làm về ấy?”
Miranda gần như bỏ hết ngoài tai. Cô còn bận nhét túi thức ăn cho chim lớn tướng vào túi xách.
“Tôi không nghĩ thế, cảm ơn, Daniel,” cô nói, một lát sau mới tiếp tục bằng giọng lạnh nhạt: “Dù sao anh cũng thật tốt khi đã mở lời đề nghị.”
“Tôi không đề nghị,” Daniel nhẹ nhàng giải thích. “Tôi đang xin cô.”
“Xin?”
Giọng nói lạnh lùng. Ánh mắt của Miranda bất ngờ trở nên lạnh như băng, cứng như những quả bóng tuyết. Nhiêt độ trong phòng tưởng chừng giảm xuống vài độ.
“Xin?” cô nhắc lại với giọng băng đá.
Anh cố gắng giải thích: “Yêu cầu”. Hoặc thậm chí: “Ra lệnh”. Anh cố gắng hết sức. Mặc dù có thể cảm nhận được ánh mắt bọn trẻ và ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, nhưng anh vẫn không sao nói được. Anh tuyệt vọng nghĩ, điều này có chút gì đó giống như một trong những cuốn sách bìa mềm rẻ tiền mà Christopher hay đọc, bạn luôn luôn phải lựa chọn đưa ra các lựa chọn để tạo nên câu chuyện của chính mình.
Một mình bạn đôi mặt với mụ phù thủy hiểm ác. Những người dân làng nhỏ bé hiền lành cầu xin bạn hãy thay họ đối mặt với mụ ta. Họ đã bị đe dọa nhiều năm nay và giờ chỉ dám đứng sau bụi cây để theo dõi. Nhưng ánh mắt sắt đá của mụ phù thủy đang xọc qua người bạn.
“Xin?” mụ hỏi.
Bạn sẽ:
A: Trả lời dứt khoát: “Không phải xin! Mà là yêu cầu! Và tôi sẽ không phí thời gian tranh cãi với cô đâu!” rồi lật đến trang 94, thấy mụ phù thủy gục xuống chịu thua. Hoặc:
B: Trả lời yếu ớt: “ồ, thực sự là tôi hy vọng...” và chịu thua, giở sang trang 104, thấy tất cả dân làng cúi đầu nhục nhã trước trái tim hèn yếu của bạn.
“Ồ, thực ra là tôi hy vọng...”
Miranda đóng túi xách mạnh đến nỗi một ít vụn thức ăn dành cho chim bắn ra văng cả vào tường.
“Còn phải xem đã,” cô đáp, giọng nói khiến người khác thừa hiểu rằng cô sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ lại chuyện đó.
Một lần nữa, Daniel lại thấy nỗi thất bại ê chề, sự căm phẫn bản thân và cơn tuyệt vọng từng nhấn chìm anh trong buổi sáng anh rời nhà ra đi và đã phạm sai lầm khi quay lại cổng để thấy ba khuôn mặt buồn rầu nhìn anh từ cửa sổ tầng trên. Ba khuôn mặt ấy giờ lại đang nhìn anh. Khuôn mặt thể hiện rõ nỗi thất vọng tột cùng. Một giọt nước mắt long lanh từ từ chảy xuống má Christopher, rơi lên mẩu quảng cáo, loang ra làm nhòe số điện thoại.
Christopher rất hiếm khi khóc và đây là lần thứ hai trong vài giờ qua Daniel thấy nước mắt lăn trên má thằng bé. Daniel cảm thấy thật khủng khiếp. Anh quay mặt đi, và đập ngay vào mắt là một trong những lá thư anh viết cho các đoàn kịch mà anh biết, liệt kê những vở anh đã từng đóng rất thành công trên sân khấu và hỏi xem họ có còn trống vai nào không với niềm hy vọng tràn trề.
Một ý tưởng bất chợt nảy lên trong đầu anh - một ý tưởng thông minh và táo bạo khác thường.
“Đây,” anh vừa nói vừa chộp mẩu coupon. “Tôi sẽ sửa chỗ nhòe này cho cô.”
Quay lưng lại với tất cả mọi người, anh trải mẩu quảng cáo lên mặt bàn.
“Tôi sẽ lấy bút xóa xóa đi,” anh vừa nói vừa đưa tay với chiếc bút xóa. Anh mở nắp bút rồi chấm nhẹ lên mẩu giấy. “Đấy, được rồi đấy. Nó sẽ khô ngay thôi. Giờ thì tôi chỉ cần viết lại số điện thoại của cô lên đó, được chứ? Bốn-ba-một- tám-bốn,” anh vừa lẩm nhẩm thật cẩn thận và rõ ràng vừa viết rõ ràng và cẩn thận không kém: sáu-sáu-bảy-một-sáu - số điện thoại của anh.
“Rồi,” anh nói với giọng hoan hỉ. “Thế có phải hay không?”
Không để ai kịp ngăn lại, anh vội đút mẩu giấy vào phong bì, liếm nắp, ép xuống rồi miết ngón tay để dán lại.
Natalie thở dài đầy thất vọng. Thường thì việc liếm phong bì luôn là việc của cô bé.
“Chết rồi, bố xin lỗi, Natty,” Daniel lên tiếng xin lỗi con. “Bố quên không đưa con liếm rồi.”
Anh quay sang phía vợ cũ.
“Có cần dán tem không Miranda?”
“Không, cảm ơn.” Miranda lắc đầu. Christopher có thể xuống xe bỏ vào hộp thư của tòa báo khi chúng tôi qua đó.”
“Được thôi,” Daniel vui vẻ nói, vỗ vai con trai.
Bực tức và thất vọng, Christopher bước ra khỏi tầm với của anh và ném cho anh cái nhìn đầy trách móc. “Kẻ phản bội,” ánh mắt thằng bé nói lên điều đó. Rồi thằng bé quay về phía mẹ, rõ ràng là đang cố gắng thể hiện tốt hơn.
“Mẹ!” Nó nói giọng hờn dỗi. “Sao hôm nay mẹ đón chúng con sớm thế?”
“Sớm ư?” Miranda nhìn đồng hồ treo tường. “Con nói gì thế, Christopher. Bảy giờ năm phút rồi kia kìa. Giờ thì nhặt áo khoác lên đi. Daniel, tôi nghĩ rằng anh không nên để lũ trẻ vứt quần áo trên sàn như thế. Anh cũng biết là áo khoác rất đắt mà.”
Nói rồi cô đi về phía cửa.
“Anh sẽ cho chúng tôi mượn cái lồng chứ? Để mang con chim về nhà.”
“Chả phải con chim đang ở nhà đấy thôi?” Christopher lẩm bấm có phần hơi hỗn vì cuộc nổi loạn của nó bị đàn áp ngay khi còn trong trứng nước.
Miranda lờ đi, nên Christopher đành quay lưng lại cầm cái bia mộ trên bàn.
“Hãy để cái mớ bào gỗ và keo dán bẩn thỉu đó ở đây được không con yêu?”
Cô nhìn quanh.
“Tôi nghĩ là đủ rồi. Thôi, tạm biệt, Daniel. Bọn trẻ sẽ gặp anh vào sáng thứ Bảy. Tôi không biết chắc là lúc nào nhưng mua sắm xong là tôi đưa chúng tới đây ngay.”
Daniel ôm từng đứa trẻ khi chúng đi qua chỗ anh. Christopher ôm lấy lệ. Lydia dùng chiếc lồng đựng Hetty để ngăn cách giữa bố và mình. Cái ôm tha thứ của Natalie cũng thật hời hợt.
Daniel lạnh lùng gật đầu chào Miranda khi cô lùa bọn trẻ ra ngoài, từng đứa một. Đến tận khi họ đi qua sảnh, rời căn hộ rồi đóng cửa lại, anh mới bắt đầu nhúc nhích. Đột nhiên anh phóng như bay ra ngoài, mở toang cửa để có thể nghe tiếng bước chân của họ vang lên ở bậc cầu thang.
Tiếng guốc lóc cóc mờ dần. Daniel kiểm tra lại khóa cửa. Ổ khóa đã bị rơi ra. Toàn bộ cái khóa sẽ phải tháo ra thay mới.
Daniel nheo mắt. Anh lén luồn tay vào trong áo rút ra một quả lựu đạn tưởng tượng. Dùng răng mở chốt tưởng tượng và, đợi đến khi bọn trẻ đã an toàn ra khỏi cánh cửa chính nặng trịch dẫn ra phố, anh mới dùng hết sức ném quả lựu đạn về phía cầu thang đằng sau người vợ cũ.
Thấy thỏa mãn rồi anh mới dựa lưng vào cánh cửa hỏng. Một nụ cười sảng khoái xuất hiện trên khuôn mặt. Suốt cả buổi chiều, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bình yên.
Anh đang lắng nghe tiếng nổ tưởng tượng.
Christopher đứng phắt dậy và phủi vụn bánh mì ở tay. Lydia ngại ngần nhìn đống vụn bánh mì còn vương vãi trên sàn nhà. Natalie lảnh lót: “Chắc là mẹ đấy.”
“Chắc chắn không phải!” Daniel giả vờ hoài nghi một chút. “Không thể là mẹ các con được, vẫn còn quá sớm. Sớm hai mươi phút là ít.” Anh vứt chỗ bánh mì còn lại trên bàn vào thùng rác. “Chắc hẳn là người khác đấy.”
Christopher ra gần cửa sổ, đủ để nhìn xuống phố mà không bị phát hiện.
“Người nào khác mà cũng đi Volvo ư?” thằng bé cất giọng hỏi.
“Tại sao không?”
Christopher bất lực nhìn sang Lydia lúc này đang ngước mắt lên trời và thở dài.
“Một chiếc màu đỏ ư?” Christopher cự nự.
“Có thể lắm chứ. Chuyện như thế không phải là không có,” Daniel ngoan cố. Anh lơ mơ ném cả hốt rác và chổi vào tủ bát. “Ở đây đâu phải chỉ có mỗi một chiếc Volvo.”
“Vẫn còn chiếc Volvo nào khác chất đầy thùng của Công ty Thiết bị Ánh sáng phía sau ấy ạ? vẫn còn chiếc Volvo đỏ nào khác có một quý bà tóc đỏ đang cáu giận ngồi sau vô lăng ư?”
Tiếng còi xe lại vang lên gay gắt và giục giã.
“Bố...?” Natalie năn nỉ với đôi mắt ngấn nước. Tiếng còi xe tiếp tục réo lên om sòm. Âm thanh thiếu kiên nhẫn ấy làm lũ trẻ cuông hết cả lên, chúng bắt đầu nháo nhác đi thu nhặt đồ đạc của mình.
“Dừng lại!” Daniel hét lên. “Đừng có nháo nhác như chạy loạn thế! Sao mấy đứa phải hoảng sợ thế!”
Bọn trẻ dừng lại, nhưng vẫn còn do dự và lo lắng. Daniel dang rộng cánh tay và thuyết phục:
“Mẹ các con thậm chí còn không biết chắc các con có đang ở đây không vì hai mươi phút nữa mới đến giờ đón cơ mà. Có thể chúng ta đang đi mua sắm hoặc đang trong công viên. Cô ta không thể biết được.”
“Mẹ biết đấy ạ,” Christopher nói. Thằng bé nhặt áo khoác lên và bắt đầu mặc vào.
“Cởi áo ra!” Daniel hét lên.
Christopher nhìn bố trân trân.
“Cởi áo ra mau!”
Christopher kéo ống tay áo nhàu nhĩ ra khỏi tay rồi ném áo xuống nền nhà.
“Bố sẽ làm chúng con gặp rắc rối đấy!” thằng bé kêu lên.
“Chắc chắn như vậy,” Lydia đồng ý với em trai.
“Bố cho chúng con về đi bố,” Natalie nài nỉ.
“Nghe bố này,” Daniel nói. Anh hít thật sâu và cố gắng trấn tĩnh. “Nghe bố nói đây, cả ba đứa. Không thể để chuyện này tiếp diễn nữa. Mẹ đưa các con đến đây muộn bốn mươi phút mà các con không dám nói nửa lời. Giờ cô ta lại đến đón các con sớm hai mươi phút. Cô ta chỉ cần ấn một hồi còi là y như rằng các con không nghĩ được gì khác ngoài việc ngoan ngoãn chạy vội ra ngoài đó.”
Anh chỉ ra.
“Nhìn Natty đáng thương kìa! Con bé sợ chết khiếp rồi. Mẹ chúng chỉ phải đợi trong xe có hai phút thôi mà Natalie đã rơm rớm nước mắt rồi.”
Anh nói với chính mình.
“Nhìn bố đi! Bố đã phải đợi cả tuần và sau đó còn phải đợi thêm bốn mươi phút nữa. Thế mà có đứa nào khóc đâu!”
“Hai chuyện này không giống nhau,” Christopher cãi lại.
“Tại sao không? Tại sao không?”
“Bố biết là tại sao mà.”
“Đúng, bố biết!” Bố chúng đang nhanh chóng mất tự chủ. “Không giống nhau chỉ vì tính ích kỷ, thiếu suy nghĩ và vô tâm của mụ phù thủy ngoài kia. Không giống vì như thế đấy, phải không nào?”
Anh chém mạnh tay xuống mặt bàn.
“Từ giờ không thể để chuyện này tiếp diễn nữa. Các con có hiểu không? Không thể tiếp tục như thế nữa. Các con cũng biết các con không chỉ là con của cô ta. Các con còn là con của bố nữa. Cô ta không có quyền cư xử với chứng ta như vậy. Bố là một người bố xứng đáng.” Anh đứng ngay người lên. “Không, bố còn hơn cả thế â”y chứ. Bố là một người bố rất tốt. Bố nhắc cô ta uống vitamin khi cô ta đang mang bầu. Hầu cô ta ăn những món vừa ngon vừa bổ, giúp cho cô ta bỏ thuốc lá. Bố đã đảm nhận tất cả những việc mua sắm nặng nhọc, làm cho cô ta vui, và còn mang trà dến tận mồm cô ta. Hễ cô ta mất bình tĩnh nói huyên thuyên là cô ta không muốn có con, bố lại hứa mang các con đến một cô nhi viện gần nhất ngay khi các con mới sinh ra, bỏ các con vào một chiếc hộp và dặt trên bậc cửa. Còn đòi hỏi gì hơn nữa ở một người chồng chứ? Rồi khi cô ta sinh con, bố lại làm hết sức. Bố dỗ dành, bồng bế, tắm giặt, thay tã, băm thức ăn, cài bánh dành cho trẻ đang mọc răng lên áo len của các con, đẩy xe cho các con...”
Cơn giận của anh bùng phát. Lydia và Christopher rầu rĩ đứng lặng thinh còn Natalie trông thật bối rối, mắt con bé đã ngân ngân nước chực òa lên khóc.
“Xin thưa là bố cũng đã phải ngồi trề mặt ra ở mấy phòng khám nhi chán ngắt và tham gia những nhóm chơi kinh khủng ở sảnh nhà thờ không khác gì cô ta. Chính tay bố từng phủ kem lên bánh sinh nhật của các con và dán giấy dán tường trong phòng ngủ cho các con.” Anh đập tay vào ngực. “Bố thậm chí còn làm cô tiên răng nữa! Thế đấy. Bố chăm lo cho gia đình có kém gì mẹ các con đâu. Các con cũng là con của bố như của cô ta vậy!”
Lydia và Christopher hằm hằm mặt. Chúng thực sự bất bình trước bài thuyết giảng và đau lòng khi nghe bố nói tới quyền sở hữu. Natalie đứng cúi đầu, mắt dán chặt vào ngón tay. Giờ cô bé mới biết chuyện đó, chuyện về cô tiên răng...
Cảm nhận được lũ trẻ đang càng lúc càng phẫn nộ vì lời nói của minh, Daniel cố gắng hết sức để hạ giọng xuống mức có thể chịu đựng được.
“Bây giờ chúng ta có thể làm gì đây?” anh hỏi. “Chúng ta phải làm gì? Bố định ra tòa để cô ta thôi ngay cái trò cắt xén thời gian bố được bên các con như đã thỏa thuận. Nhưng các con đều phản đối. Các con phản đối ngay lập tức. Được thôi. Đó là quyết định của các con, bố không thể trách gì các con cả.”
Anh dang rộng cánh tay, biện hộ cho mình.
“Thế còn bố thì sao? Bố được cái gì nào? Không gì cả, đây. Và bố không thể chịu đựng điều này thêm nữa.”
Anh lần lượt nhìn từng đứa trẻ, lướt qua khuôn mặt ngây ra của Lydia rồi vẻ cau có tự vệ của Christopher, và cuối cùng là khuôn mặt lo âu đầy nước mắt của đứa con út.
“Vậy,” anh kết thúc. “Nếu các con không đồng ý cho bố nhờ tòa can thiệp để chống lại mẹ các con thì chỉ còn một cách duy nhất. Các con sẽ phải học cách tự đương đầu với mẹ.”
Lũ trẻ kinh hãi nhìn anh trân trối.
“Không thì biết làm thế nào chứ?” anh mềm giọng. “Nói cho bố biết đi. Bố muốn biết. Nếu các con không học cách đương đầu với cô ta thì còn biết làm gì?”
Christopher trả lời ngay:
“Bố có thể tự mình dương dầu với mẹ!”
Bây giờ đến lượt Daniel mất bình tĩnh.
“Ai? Bố ư?”
“Đúng vậy. Là bố. Bố đã bảo chúng con phải làm thế. Vậy bố hãy làm trước đi ạ.”
“Được thôi,” Daniel kêu lên. “Được, bố sẽ làm!” vẫn dang bị kích động vì bài diễn thuyết của mình, anh cảm thấy mình như vừa được ăn gan hùm. Đặt tay lên vai con trai, anh khẳng định đầy tự tin: “Bố cá với con, đồ nhát gan ạ! Bố cá với con! Hãy chờ đấy!”
Ngay lúc đó, ngoài sảnh vang lên tiếng guốc nện điên cuồng. Tiếp theo là tiếng rầm đinh tai khi cánh cửa chính bật mở và đập vào tường. Tiếng vữa trên trần nhà rơi xuống tường đẩy sự kinh hoàng lên đến tột độ.
“Mẹ!”
“Mẹ đã đến!”
“Mẹ đã chán ngấy việc phải ngồi chờ trong xe rồi!”
“Ôi, lạy Chúa!” Daniel thì thầm, lòng can đảm lập tức co rúm lại thành nỗi sợ hãi.
Khi tiếng guốc gõ gần hơn ở ngoài sảnh, Christopher chớp ngay lấy cơ hội để trả thù bố thật ngọt ngào vì đã bắt chúng nghe bài phát biểu nảy lửa vừa rồi.
“Bây giờ, bố,” cậu bé nắm tay bố thì thầm, mặt tràn đầy mong mỏi hân hoan và ngây thơ. “Hãy đương đầu với mẹ. Đừng để chúng con phải thất vọng.”
Miranda Hilliard, giám đôc điều hành Công ty Thiết bị Ánh sáng Hilliard, đã xuất hiện ở cửa. Cô thanh lịch từ đầu tới chân trong trang phục hai màu đen bóng và trắng tinh. Mái tóc dày và thơm mát được búi cao bằng chiếc kẹp nhỏ lấp lánh. Đôi guốc bảy phân làm cô cao hơn cả Daniel.
“Chào, Dan.”
“Chào, Miranda.”
“Cửa nhà anh hình như hơi bị kẹt.”
“Tôi đã khóa cửa mà.”
“Ồ, thật vậy sao?” Cô ngoái lại nhìn dọc hành lang, dừng lại ở lỗ thủng vừa mới hằn sâu trên giấy dán tường do nắm cửa đập vào và những mảng vữa rơi rắc đầy nền nhà.
“Mà thôi, kệ nó đi,” cô lơ đãng nói.
“Ừ, kệ nó đi.” Daniel đồng tình một cách thoải mái nhất có thể. Nhưng cô không còn bận tâm tới chuyện đang nói nữa. Cô đang nhìn khắp phòng, xem xét các mối nguy hiểm: mớ dây điện cũ sờn chạy dọc sàn nhà, cây kéo làm vườn mở rộng ngoác nằm chỏng chơ trên ghế đẩu đúng tầm khuỷu chân; rồi lại để ý đến tất cả những thứ lộn xộn dù là nhỏ nhất: cái thì lù lù một đống trên sàn, cái không vỡ thì cũng mẻ, cái thì đáng ra phải được quét đi từ tám đời rồi.
“Một bên bếp của anh bị hỏng phải không?” cô hỏi, liếc nhìn về phía bếp ga.
Không kịp kìm nén, Daniel kêu lên ngạc nhiên:
“Sao cô biết?”
Cô nhún vai.
“Làm gì tôi chả biết,” cô đáp. “Nó không bị dính nhiều dầu mỡ như ba cái còn lại.”
Cô bước tiếp vào phòng, váy bay phất phơ. Bên ngoài áo sơ mi xếp li, cô mặc gi lê màu nhung khiến Daniel bồi hồi nhớ lại những kỷ niệm cũ. Anh luôn luôn thích thú khi nhìn thấy những bộ đồ của vợ cũ mà anh vẫn còn nhận ra. Vợ cũ của anh có một khả năng mà gần đây anh mới nhận ra đó là giữ cho quần áo bền mãi, và anh đã sai lầm khi trót nói với cô điều này trong một giây bất cẩn. “Cái đó gọi là giữ gìn cẩn thận,” cô độp lại. Từ đó Daniel không bao giờ dám bình luận những đồ cô mặc nữa. Nhưng anh vẫn chú ý.
“Đây là cái gì?”
Cô chỉ vào bên trong lồng chim.
“Cái đó à? Đó là Hetty, con chim cút của Christopher.”
“Thật ư? Tôi nhớ là trông nó khác cơ mà.”
“Giờ nó ở trong cái lồng khác,” Daniel giải thích.
Miranda lờ đi lời giải thích. Cô nhìn con chim mà như không tin vào mắt mình.
“Nó có thể tạo ra cái đống bừa bộn này à? Sao tôi không nhớ là có chuyện này nhỉ?”
“Cũng không đến nỗi bừa bộn,” Daniel bênh Hetty. Kinh nghiệm của anh cho thấy là đừng có chờ đợi Christopher lên tiếng. Cả ba đứa trẻ đều có thói quen im thin thít khi bố và mẹ cùng ở một chỗ. Dường như chúng luôn cảm thấy chúng chẳng là gì bên một thứ nhanh hơn, lớn hơn và nguy hiểm hơn.
“Thì anh xem, chỗ cạnh cái lồng bẩn khiếp lên được.”
“Vì mấy ngày nay tôi không dọn dẹp phía đó,” Daniel thú nhận.
“Nhìn vụn bánh dưới bàn cũng đủ biết cả tuần nay anh chưa dọn dẹp chứ mấy ngày cái gì mà mấy ngày.”
Daniel cố gắng hết sức để nặn cho ra nụ cười nhưng lại thành cái nhăn mặt méo mó.
Miranda chọc ngón tay vào con chim đang ngủ.
“Nó có gây ồn không?”
Daniel nhướng mày lên.
“Cô có ý gì mà lại hỏi là nó có làm ồn không? Cô phải nhớ được nó tạo ra âm thanh gì chứ. Cô đã sống với nó hàng tháng trời cơ mà. Nó kêu chíp chíp.”
“Chíp chíp ư?”
Cô lại chọc con Hetty lần nữa, lần này mạnh hơn một chút. Hetty nhảy lên nhảy xuống bên trong chiếc lồng một cách ngoan ngoãn và kêu lên chíp chíp như để chứng minh cho điều Daniel nói.
“Âm thanh đó sao?”
“Đúng,” Daniel trả lời. “Đó là tiếng chim cút, chíp chíp.”
Miranda phủi nhẹ đám bụi bay lên từ lớp sỏi rải chuồng bám trên váy và quay lại.
“Vậy thì tốt,” cô nói. “Chúng ta sẽ lấy nó.”
“Lấy-cái gì?”
“Con chim đó.”
“Nghe này,” Daniel vội nói. Anh có thể cảm nhận được cái nhìn kết tội của con trai ở sau lưng mình. “Đây không phải là cửa hàng bán thú cảnh, Miranda. Đây là nhà tôi.” Anh gí mặt mình vào sát mặt vợ cũ hơn một chút, nói vừa to vừa chậm như thể cô bị nặng tai và thiểu năng trí tuệ. “Nhà - tôi. Cô - có - hiểu - không? Có người sống ở đây. Tôi là một. Còn có Christopher thỉnh thoảng cũng đến đây. Đây là con chim của nó. Cô - không - mua - được - đâu.” Má Miranda Hilliard hơi ửng hồng. “Đừng có ngốc nghếch thế, Daniel,” cô nói với anh. “Tôi không muốn mua. Tôi muốn lấy nó. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho Christopher nếu có gì đó cho vào chiếc lồng trống ở nhà, để bù đắp một chút cho hai con chuột đã chết của thằng bé.”
“Thế cô bảo chúng tôi để gì vào cái lồng trống ở đây?” Daniel nói mà răng nghiến chặt. “Để bù đắp một chút cho con chim cút bị bắt đem đi.”
Miranda nhún vai. Chiếc gi lê nâng lên.
“Ôi lạy Chúa, Dan! Đừng có quá đáng thế chứ. Thằng bé đáng thương vừa mới mất hai con chuột nhỏ! Anh không thể thôi không nghĩ đến bản thân mình một lần và cố gắng bớt ích kỷ, thiếu suy nghĩ và vô tâm di dù chỉ một chút thôi à?”
“Ích kỷ, thiếu suy nghĩ và vô tâm? Tôi ư?”
Daniel sôi máu.
“Và đừng có chuyện bé xé ra to thế. Tôi không có thời gian nghe đâu.”
Cô quay sang lũ trẻ.
“Giờ thì thu dọn đồ của các con đi. Chúng ta đang vội.” Cô lấy một chiếc phong bì trong túi xách ra. “Lúc về mẹ phải ghé qua tòa soạn gửi cái này.”
“Đó là quảng cáo tìm người dọn dẹp phải không ạ?” Lydia hỏi mẹ. Đó là lần đầu tiên một trong ba đứa trẻ lên tiếng kể từ lúc mẹ chúng có mặt ở đây. Đó là lời nhắc khéo Daniel và anh biết điều đó. Giờ là lúc anh phải đương đầu với cô.
Không thể nghĩ ra điều gì khác để nói, anh hỏi Miranda:
“Tôi có thể đọc được chứ?”
Miranda có vẻ ngạc nhiên.
“Nếu anh muốn.”
Cô đưa Daniel mẩu quảng cáo. Cô viêt bừa vào một coupon cắt ở báo ra. Trong những ô hình chữ nhật phía trên số thẻ tín dụng, Miranda viết chữ in hoa:
CẦN NỮ DỌN DẸP KHÔNG HÚT THUỐC
ĐÁNG TIN CẬY. HẰNG NGÀY TRÔNG TRẺ SAU
GIỜ HỌC. THỎA THUẬN NẾU LÀM
GIỜ KHÁC. GỌI 43184
ĐỂ PHỎNG VẤN.
Anh chưa đọc xong thì Christopher đã vồ lấy, Natalie thì nằng nặc muốn biết mẩu giấy viết gì. Daniel ngó qua vai con trai để đọc nốt. Anh thấy Christopher quay lại nhìn anh với vẻ van nài làm anh nhớ đến những hình ảnh thống khổ trong cuốn Những mẩu chuyện trong Kinh Thánh hay nhất in màu của Natalie. Trong khi đó, nét mặt như muốn giễu cợt của Lydia làm anh thấy lúng túng.
Nét mặt của Natalie rất dễ hiểu. Nó chứa đầy hy vọng. Ít nhất thì cô con gái út cũng đang ủng hộ anh.
Anh không thể làm nó thất vọng. Anh thu hết can đảm.
“Miranda!” anh bắt đầu đầy dũng khí. “Chuyện quảng cáo này ấy mà. Cô không cần phải phí tiền thuê người dọn dẹp hay trông nhà làm gì cả, vẽ chuyện. Sao không để lũ trẻ đến đây sau giờ học, rồi đón chúng lúc nào cô đi làm về ấy?”
Miranda gần như bỏ hết ngoài tai. Cô còn bận nhét túi thức ăn cho chim lớn tướng vào túi xách.
“Tôi không nghĩ thế, cảm ơn, Daniel,” cô nói, một lát sau mới tiếp tục bằng giọng lạnh nhạt: “Dù sao anh cũng thật tốt khi đã mở lời đề nghị.”
“Tôi không đề nghị,” Daniel nhẹ nhàng giải thích. “Tôi đang xin cô.”
“Xin?”
Giọng nói lạnh lùng. Ánh mắt của Miranda bất ngờ trở nên lạnh như băng, cứng như những quả bóng tuyết. Nhiêt độ trong phòng tưởng chừng giảm xuống vài độ.
“Xin?” cô nhắc lại với giọng băng đá.
Anh cố gắng giải thích: “Yêu cầu”. Hoặc thậm chí: “Ra lệnh”. Anh cố gắng hết sức. Mặc dù có thể cảm nhận được ánh mắt bọn trẻ và ánh mắt cô đang nhìn anh chằm chằm, nhưng anh vẫn không sao nói được. Anh tuyệt vọng nghĩ, điều này có chút gì đó giống như một trong những cuốn sách bìa mềm rẻ tiền mà Christopher hay đọc, bạn luôn luôn phải lựa chọn đưa ra các lựa chọn để tạo nên câu chuyện của chính mình.
Một mình bạn đôi mặt với mụ phù thủy hiểm ác. Những người dân làng nhỏ bé hiền lành cầu xin bạn hãy thay họ đối mặt với mụ ta. Họ đã bị đe dọa nhiều năm nay và giờ chỉ dám đứng sau bụi cây để theo dõi. Nhưng ánh mắt sắt đá của mụ phù thủy đang xọc qua người bạn.
“Xin?” mụ hỏi.
Bạn sẽ:
A: Trả lời dứt khoát: “Không phải xin! Mà là yêu cầu! Và tôi sẽ không phí thời gian tranh cãi với cô đâu!” rồi lật đến trang 94, thấy mụ phù thủy gục xuống chịu thua. Hoặc:
B: Trả lời yếu ớt: “ồ, thực sự là tôi hy vọng...” và chịu thua, giở sang trang 104, thấy tất cả dân làng cúi đầu nhục nhã trước trái tim hèn yếu của bạn.
“Ồ, thực ra là tôi hy vọng...”
Miranda đóng túi xách mạnh đến nỗi một ít vụn thức ăn dành cho chim bắn ra văng cả vào tường.
“Còn phải xem đã,” cô đáp, giọng nói khiến người khác thừa hiểu rằng cô sẽ chẳng bao giờ suy nghĩ lại chuyện đó.
Một lần nữa, Daniel lại thấy nỗi thất bại ê chề, sự căm phẫn bản thân và cơn tuyệt vọng từng nhấn chìm anh trong buổi sáng anh rời nhà ra đi và đã phạm sai lầm khi quay lại cổng để thấy ba khuôn mặt buồn rầu nhìn anh từ cửa sổ tầng trên. Ba khuôn mặt ấy giờ lại đang nhìn anh. Khuôn mặt thể hiện rõ nỗi thất vọng tột cùng. Một giọt nước mắt long lanh từ từ chảy xuống má Christopher, rơi lên mẩu quảng cáo, loang ra làm nhòe số điện thoại.
Christopher rất hiếm khi khóc và đây là lần thứ hai trong vài giờ qua Daniel thấy nước mắt lăn trên má thằng bé. Daniel cảm thấy thật khủng khiếp. Anh quay mặt đi, và đập ngay vào mắt là một trong những lá thư anh viết cho các đoàn kịch mà anh biết, liệt kê những vở anh đã từng đóng rất thành công trên sân khấu và hỏi xem họ có còn trống vai nào không với niềm hy vọng tràn trề.
Một ý tưởng bất chợt nảy lên trong đầu anh - một ý tưởng thông minh và táo bạo khác thường.
“Đây,” anh vừa nói vừa chộp mẩu coupon. “Tôi sẽ sửa chỗ nhòe này cho cô.”
Quay lưng lại với tất cả mọi người, anh trải mẩu quảng cáo lên mặt bàn.
“Tôi sẽ lấy bút xóa xóa đi,” anh vừa nói vừa đưa tay với chiếc bút xóa. Anh mở nắp bút rồi chấm nhẹ lên mẩu giấy. “Đấy, được rồi đấy. Nó sẽ khô ngay thôi. Giờ thì tôi chỉ cần viết lại số điện thoại của cô lên đó, được chứ? Bốn-ba-một- tám-bốn,” anh vừa lẩm nhẩm thật cẩn thận và rõ ràng vừa viết rõ ràng và cẩn thận không kém: sáu-sáu-bảy-một-sáu - số điện thoại của anh.
“Rồi,” anh nói với giọng hoan hỉ. “Thế có phải hay không?”
Không để ai kịp ngăn lại, anh vội đút mẩu giấy vào phong bì, liếm nắp, ép xuống rồi miết ngón tay để dán lại.
Natalie thở dài đầy thất vọng. Thường thì việc liếm phong bì luôn là việc của cô bé.
“Chết rồi, bố xin lỗi, Natty,” Daniel lên tiếng xin lỗi con. “Bố quên không đưa con liếm rồi.”
Anh quay sang phía vợ cũ.
“Có cần dán tem không Miranda?”
“Không, cảm ơn.” Miranda lắc đầu. Christopher có thể xuống xe bỏ vào hộp thư của tòa báo khi chúng tôi qua đó.”
“Được thôi,” Daniel vui vẻ nói, vỗ vai con trai.
Bực tức và thất vọng, Christopher bước ra khỏi tầm với của anh và ném cho anh cái nhìn đầy trách móc. “Kẻ phản bội,” ánh mắt thằng bé nói lên điều đó. Rồi thằng bé quay về phía mẹ, rõ ràng là đang cố gắng thể hiện tốt hơn.
“Mẹ!” Nó nói giọng hờn dỗi. “Sao hôm nay mẹ đón chúng con sớm thế?”
“Sớm ư?” Miranda nhìn đồng hồ treo tường. “Con nói gì thế, Christopher. Bảy giờ năm phút rồi kia kìa. Giờ thì nhặt áo khoác lên đi. Daniel, tôi nghĩ rằng anh không nên để lũ trẻ vứt quần áo trên sàn như thế. Anh cũng biết là áo khoác rất đắt mà.”
Nói rồi cô đi về phía cửa.
“Anh sẽ cho chúng tôi mượn cái lồng chứ? Để mang con chim về nhà.”
“Chả phải con chim đang ở nhà đấy thôi?” Christopher lẩm bấm có phần hơi hỗn vì cuộc nổi loạn của nó bị đàn áp ngay khi còn trong trứng nước.
Miranda lờ đi, nên Christopher đành quay lưng lại cầm cái bia mộ trên bàn.
“Hãy để cái mớ bào gỗ và keo dán bẩn thỉu đó ở đây được không con yêu?”
Cô nhìn quanh.
“Tôi nghĩ là đủ rồi. Thôi, tạm biệt, Daniel. Bọn trẻ sẽ gặp anh vào sáng thứ Bảy. Tôi không biết chắc là lúc nào nhưng mua sắm xong là tôi đưa chúng tới đây ngay.”
Daniel ôm từng đứa trẻ khi chúng đi qua chỗ anh. Christopher ôm lấy lệ. Lydia dùng chiếc lồng đựng Hetty để ngăn cách giữa bố và mình. Cái ôm tha thứ của Natalie cũng thật hời hợt.
Daniel lạnh lùng gật đầu chào Miranda khi cô lùa bọn trẻ ra ngoài, từng đứa một. Đến tận khi họ đi qua sảnh, rời căn hộ rồi đóng cửa lại, anh mới bắt đầu nhúc nhích. Đột nhiên anh phóng như bay ra ngoài, mở toang cửa để có thể nghe tiếng bước chân của họ vang lên ở bậc cầu thang.
Tiếng guốc lóc cóc mờ dần. Daniel kiểm tra lại khóa cửa. Ổ khóa đã bị rơi ra. Toàn bộ cái khóa sẽ phải tháo ra thay mới.
Daniel nheo mắt. Anh lén luồn tay vào trong áo rút ra một quả lựu đạn tưởng tượng. Dùng răng mở chốt tưởng tượng và, đợi đến khi bọn trẻ đã an toàn ra khỏi cánh cửa chính nặng trịch dẫn ra phố, anh mới dùng hết sức ném quả lựu đạn về phía cầu thang đằng sau người vợ cũ.
Thấy thỏa mãn rồi anh mới dựa lưng vào cánh cửa hỏng. Một nụ cười sảng khoái xuất hiện trên khuôn mặt. Suốt cả buổi chiều, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bình yên.
Anh đang lắng nghe tiếng nổ tưởng tượng.
Danh sách chương