Hai người cứ nằm ôm nhau ngủ đến khi mặt trời lên cao. Ánh nắng len qua rèm làm Nhi bị chói mắt. Cô nhẹ nhàng tỉnh giấc, bất giác mỉm cười nhìn qua người đàn ông bên cạnh, anh vẫn đang ngủ, ngủ rất say. Nhi rón rén xuống giường, nhặt quần áo mặc vào, rồi đi vô phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Bước ra, Khiêm vẫn chưa thức, ngủ an tĩnh đến kì lạ. Cô tới gần, tính lay anh dậy thì hoảng hồn, người Khiêm lạnh ngắt, lạnh như nước đá. Nhớ tới trước kia anh cũng từng bị hạ nhiệt, nên cô vội vàng gọi cho Lực. Rất nhanh chóng, 2 phút sau đã có chuông cửa. Lực và vài người gồm bác sĩ lẫn y tá đi vào. Họ xem xét Khiêm, chích cho anh mũi gì đó, rồi yêu cầu băng ca vô đưa anh ra sân bay về bệnh viện thành phố gấp. Ai cũng hối hả, Nhi lóng ngóng nhìn theo, muốn hỏi lại sợ phiền mọi người, nên chỉ biết líu ríu chạy theo ra xe cấp cứu. Lúc này, Lực xoay lại nhìn Nhi:
- Cô ngồi trên xe cấp cứu với anh ấy, tôi lái xe theo sau.
- Được.
- Họ đi ra sân bay Liên Khương nhanh nhất có thể. Để thuận tiện, nên Trần Gia đã mua tất cả vé, bao trọn cả máy bay để vận chuyển Khiêm. Xe tới sân bay thì bà Yến và Gia Minh đã chờ sẵn, bà Yến thấy con trai lại nằm bất động mà đau lòng, sụt sùi khóc, Minh đứng bên cạnh an ủi. Giọt nước mắt của bà Yến như xát muối vào tim cô, vì cô nên anh mới ra cớ sự. Nhi ngồi thừ ở hàng ghế đợi, trông ngóng theo thân ảnh quen thuộc đang được Minh cõng lên máy bay. Lực thấy cô cứ ngồi yên, nên vội lại thúc giục
- Cô Nhi! Mời cô lên máy bay.
- Hả? tôi cũng được đi theo sao? - Tại sao không?
Nhi mừng rỡ, lấy tay quẹt nước mắt rồi cũng đi lên máy bay. Cô ngồi ở khoang giữa, bên cạnh Khiêm. Ngồi sát ghế của cô hàng dưới là bà Yến và Minh. Họ bay về thành phố sau, Khiêm nhanh được đưa vô bệnh viện FV cấp cứu. Ông Lê Hoàng và Lê Sơn đã có mặt sẵn ở bệnh viện chờ Khiêm. Ông Sơn vỗ vỗ vai Minh:
- Ta thay mặt cháu gái ta xin lỗi gia đình, con bé trẻ người non dạ, mong cháu đừng trách nó, tội nghiệp.
- Bác Sơn! Cháu hiểu mà. Người nào việc đó, việc bác giúp Huyền Long, ơn bác cháu chưa trả, sao lại dám. Nghiệp này của anh Khiêm, là do cháu, năm xưa vì đỡ đạn cho cháu mà anh ấy..
- Minh! Cháu đừng nói vậy. Lỗi tất cả do thằng Gia Huy kia, còn trẻ nó ác với anh em, cháu ruột, giờ về già lợi dụng con làm công cụ trả thù. Nó chính là nguyên nhân mọi đau khổ của Trần Gia và Lê Gia. Cháu yên tâm, ta sẽ vô gặp nó, hỏi cho ra lẽ. Cái thứ như nó chừng nào mới thôi ám hai gia đình chúng ta.
Ông Sơn càng nói càng giận, rồi đùng đùng bỏ đi. Ông Hoàng thấy vậy thì ngạc nhiên, ông kêu với theo nhưng ông Sơn không nghe, còn Gia Minh chỉ trầm ngâm nhìn theo.
Cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ trưởng khoa ngoại thần kinh bước ra, nhìn Gia Minh và bà Yến thở dài, mời hai người vô phòng riêng nói chuyện:
Bác sĩ: tình hình cậu Khiêm không còn nguy hiểm nữa, nhưng khá phức tạp. Cậu ta ăn kem làm hạ nhiệt độ cơ thể, rồi lại uống chất kích dục cực mạnh làm máu huyết sôi trào. Chống chọi được tới giờ cũng khá lạ. Thật ra, bệnh của Khiêm xưa giờ cũng do tâm lý, từ nhỏ bị nhiễm lạnh, nên chỉ cần ăn món gì lạnh, hoặc không khí xung quanh bị lạnh, cơ thể tự sinh sự bài xít, giống như một dạng của dị ứng, gây khó thở và nặng nữa hạ thân nhiệt và ngất xỉu. Theo thời gian, tinh thần thoải mái nên cậu ấy dần thích nghi, chứ không hết hẳn thân hàn nhiệt. Nay bị uống loại chất lạ, cực nóng, đối kháng máu cực hàn tạo nên biển lửa máu trong tảng băng trôi, đau đớn vô hạn. Và khi chất gây nóng kia được giải, thì hàn nhiệt lên cực đại, mọi mạch máu hầu như đóng băng, nói trắng ra cậu ấy bị đột quị, không phải loại hàn nhiệt thông thường.
Yến - Minh: đột quị?
Bác sĩ: gia đình yên tâm, chúng tôi cấp cứu thành công, nhưng....
Do bị chất lạ làm máu nóng, cơ thể đối kháng mạnh hơn nên hàn nhiệt trong Khiêm đã biến đổi thành một dạng mới mạnh hơn, khó khống chế hơn.
Bà Yến vừa đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn bác sĩ, Minh đứng lên đỡ, ôm mẹ vào lòng vỗ về.
Bác sĩ: cả nhà nên cẩn thận, bây giờ chỉ cần thời tiết thay đổi một chút se lạnh, hoặc chỉ hớp miếng nước trà đá là tái phát ngay, theo cấp độ nguy hiểm nhất.
Minh: tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ
Minh dìu bà Yến ra ngoài, ông Lê Hoàng chống gậy đi lại hỏi thăm, bà Yến còn bị sốc và đau lòng nên chỉ khóc, để Minh trả lời:
- Sao rồi cháu?
- Dạ, anh cháu đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là nên cẩn thận với đồ lạnh hơn thôi.
Minh cố nở nụ cười, giảm thiểu hậu quả xuống thấp nhất để ông Hoàng an tâm. Vì ông ấy chẳng có lỗi gì trong chuyện này cả, chuyện con, chuyện cháu đã làm mệt trái tim già nua của ông lắm rồi. Ông Hoàng nở nụ cười đôn hậu, gật gù nhìn Minh, vỗ vỗ vai anh.
- Vậy ta yên tâm rồi, thôi ta về rồi vô thăm bé Vy nữa. Con bé hạp thuốc, sức khỏe tốt lên. Đợi nó khỏe thêm là làm phẫu thuật được rồi.
- Dạ! Ông đi thông thả. Mong cô mau khỏe.
- Ừ! Cảm ơn cháu. Thôi ông đi đây.
Minh lại dìu mẹ đi về phòng của Khiêm, thấy Nhi đứng bất động bên cửa sổ bằng kính nhìn Khiêm. Anh dìu mẹ lại ghế ngồi, đi tới đằng sau cô, tiếng giày da lạnh lẽo khô khốc "cộp cộp" vang lên trong không gian yên ắng của phòng bệnh vip thật ghê rợn. Minh đi tới đứng kế bên cô, hai tay đút túi quần, thân người thẳng tắp cùng ngó người nằm bên trong đang ngủ rất an tĩnh. Minh liếc nhìn cô gái bên cạnh, trông cô còn nhợt nhạt hơn cả người nằm trong kia. Cả người cô gầy và bé nhỏ, vì sao mọi đau khổ cứ đổ dồn lên người con gái này, cũng như mọi ân oán lại để cho hai người con dâu của Trần Gia gánh chịu. Bà Yến ngồi phía sau, thấy Minh nhìn Nhi thì lo sợ, sợ anh vì trả thù cho anh hai lại dằn vặt con bé. Bà vội chậm nước mắt đứng lên, đi lại khều tay con:
- Minh! Về nhà thôi con, mẹ mệt rồi. Có thể anh hai con ngày mai mới tỉnh.
Minh xoay nhìn bà, ánh mắt anh trầm tư trĩu nặng, cũng không nói gì, ôm mẹ rời đi. Khi đi ngang qua Nhi, Minh cố tình làm rơi thẻ từ mở cửa phòng của Khiêm ngay chân cô. Dìu bà Yến đi qua Nhi một đoạn, miệng anh nhẹ nhếch lên, rồi đi nhanh ra xe.
- Minh! Con bé Nhi vô tội, đừng làm gì nó, anh hai con thương con bé ấy nhiều lắm.
- Con biết mà mẹ, trước giờ con đều phân biệt rạch ròi ai làm người ấy chịu. Mẹ yên tâm.
- Nhưng con bé Nguyệt Nhi cũng là con cháu Lê Gia, bác Lê có ơn với gia đình mình, nếu Khiêm đã không sao, nó chịu yên phận thì con...
- Mẹ! Trần Gia Minh con xưa giờ có thù tất báo, cô bé này nếu không dạy cho bài học thì sẽ không bao giờ trưởng thành được. Nếu mình còn dung túng, chẳng khác nào bắt chị dâu con nhận hết mọi hậu quả mình không làm?
- À há! Chị dâu cơ đấy. Vậy mà lúc nãy tôi còn sợ anh...hey ya, hù chết bà già này rồi.
Minh mỉm cười nhìn mẹ, rồi lại chăm chú lái xe về căn hộ bên quận hai. Bà Yến vẫn rất quí Nhi, nhưng khi biết cô để em gái mình giả làm cô hại Khiêm, dùng tình cảm chân thành của anh để làm anh đau lòng thì bà giận lắm. Cũng như bao bà mẹ khác, bà xót con thì một, mà đau lòng thì mười. Thằng bé từ nhỏ đã phải chịu bao oan trái, khó khăn lắm mới tỉnh lại, có vợ lại phải nhường cho em trai. Nay gặp được tình yêu đích thực thì bị chính tình yêu ấy đâm lén sau lưng, thử hỏi bà không giận sao được. Vì dù sao, bà mến Nhi cũng do Khiêm. Giận vậy thôi, nhưng bà vẫn mong chúng sẽ có kết thúc có hậu, nên mới ngăn Minh, không ngờ thằng bé này suy nghĩ chín chắn hơn cả bà. Bà cũng lén nhìn con, ừ hai anh em không chỉ giống về diện mạo, mà tính cách cũng y chang. Bà mỉm cười, rồi xoay người ngắm phố phường qua cửa sổ xe.
Tối đó, sau khi mọi người rời đi, Nhi mới động đậy, tiến sát cửa sổ hơn nhìn Khiêm. Chân cô đạp vật gì cưng cứng, nhìn xuống thì ra là thẻ từ, có lẽ khi nãy lo dìu mẹ mình, Minh làm rớt mà không chú ý. Nhi nhặt lên, miệng cười méo xệch, mở cửa bước vô phòng. Cô ngồi bên giường, lặng lẽ ngắm anh. Nhi tự cười thầm, "người gì mà cao ngạo, đẹp lạnh lùng như thần chết, giờ nằm yên lại đẹp như thiên thần vậy. Hai vẻ đẹp lại có thể hòa nhập chung vào một con người, hay thật." Nhi sờ trán Khiêm, thân nhiệt trở về bình thường cũng an tâm. Cô cầm tay anh, ôm vào lòng hai bàn của mình, "thì ra, tay anh to và ấm áp quá, chỉ cần cái nắm tay như vậy, em đủ thấy lòng thanh thản, BÌNH YÊN BÊN ANH là điều có thật, và chỉ anh là người duy nhất làm điều đó cho em trọn vẹn nhất."
Nhi áp bàn tay gầy của Khiêm lên má mình, ngắm anh ngủ tới lúc hừng đông.
Tại khu căn hộ quận hai, Minh đang họp Huyền Long, tìm cách bắt Nguyệt mà không gây ảnh hưởng giao hảo với Lê Gia, và Trịnh Gia.
24 giờ trước, sau khi trúng thuốc kích dục, cơ thể Nguyệt phừng phừng, bên trong ngứa ngáy tê dại, ( giống như ngồi lâu bị tê chân, Nguyệt bị tê khắp người). Lạ là Khiêm không làm gì cô, đàn em hắn cũng không, chỉ đứng bên ngoài canh chừng Nguyệt khổ sở lăn lộn bên trong, tới khi Thanh Phong tới.
Bên này, Phong xem camera, vội vàng thu lại, chạy lên Đà Lạt cứu Nguyệt. Anh cũng ngờ ngợ vì không ai canh phòng bên ngoài, mà sao Nguyệt không bỏ trốn? Anh vừa xông vô nhà, Nguyệt không mảnh vải đã nhào tới ôm anh, hôn tới tấp, sờ soạn đủ kiểu. Đưa hai tay đẩy cô ra, thì chạm ngay vào khối non mềm đang run rẩy, nhanh chóng lấy đi lý trí của Thanh Phong. Dù sao với việc này, ăn một lần bị nghiện là sẽ nghiện cả đời. Mùi hương thanh khiết của núi rừng, hòa cùng mùi cơ thể của phụ nữ thời kì rụng trứng có sức hấp dẫn chí mạng, đại não sản sinh ra hoc-mon ham muốn, nên Thanh Phong xuôi theo, đáp lại nụ hôn cuồng dã của cô. Camera hồng ngoại vẫn đang mở, ghi lại tất cả hình ảnh mây mưa của Nguyệt, chỉ có điều camera đã bị Huyền Long hack, nên những hình ảnh ấy họ đều thu thập đầy đủ.
Sau khi giải được thuốc, Nguyệt rã rời suy yếu dựa vào Thanh Phong bồng ra, người cô quấn độc áo sơ mi của Phong. Đấy là những phân cảnh Nhi nhìn thấy khi ở khách sạn với Khiêm. Sau đó, hai người họ cũng về thành phố.
Trong căn hộ cao cấp ở quận 9, Thanh Phong ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa nhìn Nguyệt thở dài:
- Nguyệt Nhi! Chuyện này đi quá xa rồi, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại.
- Chính vì đi quá xa nên càng không thể dừng lại.
- Có một sự thật anh muốn em biết, dù anh tận lực giúp em cũng không thể đấu lại Trần Gia, nay còn có thêm Lê Gia, mình thua là cái chắc.
- Đường đường là Trịnh Tổng, lại sợ tên công tử bệnh hoạn Gia Khiêm?
- Em không cần khích anh, vì anh hợp tác với hắn trước khi quen em. Với lại, Trần Gia không chỉ mình hắn, còn có Gia Minh, nhóm Huyền Long và Protect hỗ trợ. Anh giúp em vì đoạn ân tình anh nợ em, và anh cũng hi vọng gia đình Nhi sum họp. Dù em chỉ lợi dụng, dùng anh làm công cụ trả thù riêng. Nguyệt Nhi, qua sự việc vừa rồi, anh không nghĩ Khiêm là người tán tận lương tâm, nếu không thì em đã.....
- Hứ! Hắn muốn lấy lòng chị Nhi thôi.
- Tại sao hắn phải lấy lòng Nhi?
- Thì....thì.....
- Nguyệt Nhi! Đừng để thù hận là mờ mắt, có thể em may mắn lần này, nhưng lần sau thì ai biết được. Khiêm nó có thể quăng em ở đó trong cơn vật vã, bất cứ ai cũng có thể chiếm đoạt em, không cần cho người canh gác chờ anh lên, đủ thấy dụng tâm hắn chỉ muốn cảnh cáo em, sao em không thấy hay em cố tình. Em biết hắn yêu Tinh Nhi thật lòng, nên lợi dụng nó để hại hắn bây giờ còn nửa cái mạng. Nguyệt Nhi, em đều thấy và biết, chỉ tại cái tôi trong em quá lớn, nên em không nhận mình sai và thua bởi hắn, đúng không? Nhưng tất cả việc em làm, thì Nhi mới là người gánh hậu quả. Em nên suy nghĩ mục đích ban đầu, cứu cha cho gia đình đoàn tụ, hay trả thù Gia Khiêm? Ba em thua hắn, nên em sẽ phải thắng, dù đánh đổi sai lệch mục đích ban đầu. Anh thông báo luôn, kể từ hôm nay, anh không giúp em đối phó Trần Gia nữa, còn về chi phí tiêu xài, nhu cầu tiêu xài, thì y như cũ.
Thanh Phong đứng lên rời đi, để lại phía sau thân ảnh cứng ngắt, gương mặt đanh lại. Suy nghĩ một lúc, Nguyệt gọi cho Nhi.
- Chị đang ở đâu? Em về nhà không thấy chị?
- Chị ở bệnh viện thăm bạn,em khỏe chưa? Có khó chịu ở đâu không?
- Chị biết hết rồi à? Em không ngờ hắn phân biệt nhanh như vậy. Hay là chị ra tay đi, ép hắn giao thuốc giải?
- Cô ngồi trên xe cấp cứu với anh ấy, tôi lái xe theo sau.
- Được.
- Họ đi ra sân bay Liên Khương nhanh nhất có thể. Để thuận tiện, nên Trần Gia đã mua tất cả vé, bao trọn cả máy bay để vận chuyển Khiêm. Xe tới sân bay thì bà Yến và Gia Minh đã chờ sẵn, bà Yến thấy con trai lại nằm bất động mà đau lòng, sụt sùi khóc, Minh đứng bên cạnh an ủi. Giọt nước mắt của bà Yến như xát muối vào tim cô, vì cô nên anh mới ra cớ sự. Nhi ngồi thừ ở hàng ghế đợi, trông ngóng theo thân ảnh quen thuộc đang được Minh cõng lên máy bay. Lực thấy cô cứ ngồi yên, nên vội lại thúc giục
- Cô Nhi! Mời cô lên máy bay.
- Hả? tôi cũng được đi theo sao? - Tại sao không?
Nhi mừng rỡ, lấy tay quẹt nước mắt rồi cũng đi lên máy bay. Cô ngồi ở khoang giữa, bên cạnh Khiêm. Ngồi sát ghế của cô hàng dưới là bà Yến và Minh. Họ bay về thành phố sau, Khiêm nhanh được đưa vô bệnh viện FV cấp cứu. Ông Lê Hoàng và Lê Sơn đã có mặt sẵn ở bệnh viện chờ Khiêm. Ông Sơn vỗ vỗ vai Minh:
- Ta thay mặt cháu gái ta xin lỗi gia đình, con bé trẻ người non dạ, mong cháu đừng trách nó, tội nghiệp.
- Bác Sơn! Cháu hiểu mà. Người nào việc đó, việc bác giúp Huyền Long, ơn bác cháu chưa trả, sao lại dám. Nghiệp này của anh Khiêm, là do cháu, năm xưa vì đỡ đạn cho cháu mà anh ấy..
- Minh! Cháu đừng nói vậy. Lỗi tất cả do thằng Gia Huy kia, còn trẻ nó ác với anh em, cháu ruột, giờ về già lợi dụng con làm công cụ trả thù. Nó chính là nguyên nhân mọi đau khổ của Trần Gia và Lê Gia. Cháu yên tâm, ta sẽ vô gặp nó, hỏi cho ra lẽ. Cái thứ như nó chừng nào mới thôi ám hai gia đình chúng ta.
Ông Sơn càng nói càng giận, rồi đùng đùng bỏ đi. Ông Hoàng thấy vậy thì ngạc nhiên, ông kêu với theo nhưng ông Sơn không nghe, còn Gia Minh chỉ trầm ngâm nhìn theo.
Cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ trưởng khoa ngoại thần kinh bước ra, nhìn Gia Minh và bà Yến thở dài, mời hai người vô phòng riêng nói chuyện:
Bác sĩ: tình hình cậu Khiêm không còn nguy hiểm nữa, nhưng khá phức tạp. Cậu ta ăn kem làm hạ nhiệt độ cơ thể, rồi lại uống chất kích dục cực mạnh làm máu huyết sôi trào. Chống chọi được tới giờ cũng khá lạ. Thật ra, bệnh của Khiêm xưa giờ cũng do tâm lý, từ nhỏ bị nhiễm lạnh, nên chỉ cần ăn món gì lạnh, hoặc không khí xung quanh bị lạnh, cơ thể tự sinh sự bài xít, giống như một dạng của dị ứng, gây khó thở và nặng nữa hạ thân nhiệt và ngất xỉu. Theo thời gian, tinh thần thoải mái nên cậu ấy dần thích nghi, chứ không hết hẳn thân hàn nhiệt. Nay bị uống loại chất lạ, cực nóng, đối kháng máu cực hàn tạo nên biển lửa máu trong tảng băng trôi, đau đớn vô hạn. Và khi chất gây nóng kia được giải, thì hàn nhiệt lên cực đại, mọi mạch máu hầu như đóng băng, nói trắng ra cậu ấy bị đột quị, không phải loại hàn nhiệt thông thường.
Yến - Minh: đột quị?
Bác sĩ: gia đình yên tâm, chúng tôi cấp cứu thành công, nhưng....
Do bị chất lạ làm máu nóng, cơ thể đối kháng mạnh hơn nên hàn nhiệt trong Khiêm đã biến đổi thành một dạng mới mạnh hơn, khó khống chế hơn.
Bà Yến vừa đứng phắt dậy, mở to mắt nhìn bác sĩ, Minh đứng lên đỡ, ôm mẹ vào lòng vỗ về.
Bác sĩ: cả nhà nên cẩn thận, bây giờ chỉ cần thời tiết thay đổi một chút se lạnh, hoặc chỉ hớp miếng nước trà đá là tái phát ngay, theo cấp độ nguy hiểm nhất.
Minh: tôi hiểu rồi, cảm ơn bác sĩ
Minh dìu bà Yến ra ngoài, ông Lê Hoàng chống gậy đi lại hỏi thăm, bà Yến còn bị sốc và đau lòng nên chỉ khóc, để Minh trả lời:
- Sao rồi cháu?
- Dạ, anh cháu đã qua cơn nguy hiểm, chỉ là nên cẩn thận với đồ lạnh hơn thôi.
Minh cố nở nụ cười, giảm thiểu hậu quả xuống thấp nhất để ông Hoàng an tâm. Vì ông ấy chẳng có lỗi gì trong chuyện này cả, chuyện con, chuyện cháu đã làm mệt trái tim già nua của ông lắm rồi. Ông Hoàng nở nụ cười đôn hậu, gật gù nhìn Minh, vỗ vỗ vai anh.
- Vậy ta yên tâm rồi, thôi ta về rồi vô thăm bé Vy nữa. Con bé hạp thuốc, sức khỏe tốt lên. Đợi nó khỏe thêm là làm phẫu thuật được rồi.
- Dạ! Ông đi thông thả. Mong cô mau khỏe.
- Ừ! Cảm ơn cháu. Thôi ông đi đây.
Minh lại dìu mẹ đi về phòng của Khiêm, thấy Nhi đứng bất động bên cửa sổ bằng kính nhìn Khiêm. Anh dìu mẹ lại ghế ngồi, đi tới đằng sau cô, tiếng giày da lạnh lẽo khô khốc "cộp cộp" vang lên trong không gian yên ắng của phòng bệnh vip thật ghê rợn. Minh đi tới đứng kế bên cô, hai tay đút túi quần, thân người thẳng tắp cùng ngó người nằm bên trong đang ngủ rất an tĩnh. Minh liếc nhìn cô gái bên cạnh, trông cô còn nhợt nhạt hơn cả người nằm trong kia. Cả người cô gầy và bé nhỏ, vì sao mọi đau khổ cứ đổ dồn lên người con gái này, cũng như mọi ân oán lại để cho hai người con dâu của Trần Gia gánh chịu. Bà Yến ngồi phía sau, thấy Minh nhìn Nhi thì lo sợ, sợ anh vì trả thù cho anh hai lại dằn vặt con bé. Bà vội chậm nước mắt đứng lên, đi lại khều tay con:
- Minh! Về nhà thôi con, mẹ mệt rồi. Có thể anh hai con ngày mai mới tỉnh.
Minh xoay nhìn bà, ánh mắt anh trầm tư trĩu nặng, cũng không nói gì, ôm mẹ rời đi. Khi đi ngang qua Nhi, Minh cố tình làm rơi thẻ từ mở cửa phòng của Khiêm ngay chân cô. Dìu bà Yến đi qua Nhi một đoạn, miệng anh nhẹ nhếch lên, rồi đi nhanh ra xe.
- Minh! Con bé Nhi vô tội, đừng làm gì nó, anh hai con thương con bé ấy nhiều lắm.
- Con biết mà mẹ, trước giờ con đều phân biệt rạch ròi ai làm người ấy chịu. Mẹ yên tâm.
- Nhưng con bé Nguyệt Nhi cũng là con cháu Lê Gia, bác Lê có ơn với gia đình mình, nếu Khiêm đã không sao, nó chịu yên phận thì con...
- Mẹ! Trần Gia Minh con xưa giờ có thù tất báo, cô bé này nếu không dạy cho bài học thì sẽ không bao giờ trưởng thành được. Nếu mình còn dung túng, chẳng khác nào bắt chị dâu con nhận hết mọi hậu quả mình không làm?
- À há! Chị dâu cơ đấy. Vậy mà lúc nãy tôi còn sợ anh...hey ya, hù chết bà già này rồi.
Minh mỉm cười nhìn mẹ, rồi lại chăm chú lái xe về căn hộ bên quận hai. Bà Yến vẫn rất quí Nhi, nhưng khi biết cô để em gái mình giả làm cô hại Khiêm, dùng tình cảm chân thành của anh để làm anh đau lòng thì bà giận lắm. Cũng như bao bà mẹ khác, bà xót con thì một, mà đau lòng thì mười. Thằng bé từ nhỏ đã phải chịu bao oan trái, khó khăn lắm mới tỉnh lại, có vợ lại phải nhường cho em trai. Nay gặp được tình yêu đích thực thì bị chính tình yêu ấy đâm lén sau lưng, thử hỏi bà không giận sao được. Vì dù sao, bà mến Nhi cũng do Khiêm. Giận vậy thôi, nhưng bà vẫn mong chúng sẽ có kết thúc có hậu, nên mới ngăn Minh, không ngờ thằng bé này suy nghĩ chín chắn hơn cả bà. Bà cũng lén nhìn con, ừ hai anh em không chỉ giống về diện mạo, mà tính cách cũng y chang. Bà mỉm cười, rồi xoay người ngắm phố phường qua cửa sổ xe.
Tối đó, sau khi mọi người rời đi, Nhi mới động đậy, tiến sát cửa sổ hơn nhìn Khiêm. Chân cô đạp vật gì cưng cứng, nhìn xuống thì ra là thẻ từ, có lẽ khi nãy lo dìu mẹ mình, Minh làm rớt mà không chú ý. Nhi nhặt lên, miệng cười méo xệch, mở cửa bước vô phòng. Cô ngồi bên giường, lặng lẽ ngắm anh. Nhi tự cười thầm, "người gì mà cao ngạo, đẹp lạnh lùng như thần chết, giờ nằm yên lại đẹp như thiên thần vậy. Hai vẻ đẹp lại có thể hòa nhập chung vào một con người, hay thật." Nhi sờ trán Khiêm, thân nhiệt trở về bình thường cũng an tâm. Cô cầm tay anh, ôm vào lòng hai bàn của mình, "thì ra, tay anh to và ấm áp quá, chỉ cần cái nắm tay như vậy, em đủ thấy lòng thanh thản, BÌNH YÊN BÊN ANH là điều có thật, và chỉ anh là người duy nhất làm điều đó cho em trọn vẹn nhất."
Nhi áp bàn tay gầy của Khiêm lên má mình, ngắm anh ngủ tới lúc hừng đông.
Tại khu căn hộ quận hai, Minh đang họp Huyền Long, tìm cách bắt Nguyệt mà không gây ảnh hưởng giao hảo với Lê Gia, và Trịnh Gia.
24 giờ trước, sau khi trúng thuốc kích dục, cơ thể Nguyệt phừng phừng, bên trong ngứa ngáy tê dại, ( giống như ngồi lâu bị tê chân, Nguyệt bị tê khắp người). Lạ là Khiêm không làm gì cô, đàn em hắn cũng không, chỉ đứng bên ngoài canh chừng Nguyệt khổ sở lăn lộn bên trong, tới khi Thanh Phong tới.
Bên này, Phong xem camera, vội vàng thu lại, chạy lên Đà Lạt cứu Nguyệt. Anh cũng ngờ ngợ vì không ai canh phòng bên ngoài, mà sao Nguyệt không bỏ trốn? Anh vừa xông vô nhà, Nguyệt không mảnh vải đã nhào tới ôm anh, hôn tới tấp, sờ soạn đủ kiểu. Đưa hai tay đẩy cô ra, thì chạm ngay vào khối non mềm đang run rẩy, nhanh chóng lấy đi lý trí của Thanh Phong. Dù sao với việc này, ăn một lần bị nghiện là sẽ nghiện cả đời. Mùi hương thanh khiết của núi rừng, hòa cùng mùi cơ thể của phụ nữ thời kì rụng trứng có sức hấp dẫn chí mạng, đại não sản sinh ra hoc-mon ham muốn, nên Thanh Phong xuôi theo, đáp lại nụ hôn cuồng dã của cô. Camera hồng ngoại vẫn đang mở, ghi lại tất cả hình ảnh mây mưa của Nguyệt, chỉ có điều camera đã bị Huyền Long hack, nên những hình ảnh ấy họ đều thu thập đầy đủ.
Sau khi giải được thuốc, Nguyệt rã rời suy yếu dựa vào Thanh Phong bồng ra, người cô quấn độc áo sơ mi của Phong. Đấy là những phân cảnh Nhi nhìn thấy khi ở khách sạn với Khiêm. Sau đó, hai người họ cũng về thành phố.
Trong căn hộ cao cấp ở quận 9, Thanh Phong ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa nhìn Nguyệt thở dài:
- Nguyệt Nhi! Chuyện này đi quá xa rồi, anh nghĩ chúng ta nên dừng lại.
- Chính vì đi quá xa nên càng không thể dừng lại.
- Có một sự thật anh muốn em biết, dù anh tận lực giúp em cũng không thể đấu lại Trần Gia, nay còn có thêm Lê Gia, mình thua là cái chắc.
- Đường đường là Trịnh Tổng, lại sợ tên công tử bệnh hoạn Gia Khiêm?
- Em không cần khích anh, vì anh hợp tác với hắn trước khi quen em. Với lại, Trần Gia không chỉ mình hắn, còn có Gia Minh, nhóm Huyền Long và Protect hỗ trợ. Anh giúp em vì đoạn ân tình anh nợ em, và anh cũng hi vọng gia đình Nhi sum họp. Dù em chỉ lợi dụng, dùng anh làm công cụ trả thù riêng. Nguyệt Nhi, qua sự việc vừa rồi, anh không nghĩ Khiêm là người tán tận lương tâm, nếu không thì em đã.....
- Hứ! Hắn muốn lấy lòng chị Nhi thôi.
- Tại sao hắn phải lấy lòng Nhi?
- Thì....thì.....
- Nguyệt Nhi! Đừng để thù hận là mờ mắt, có thể em may mắn lần này, nhưng lần sau thì ai biết được. Khiêm nó có thể quăng em ở đó trong cơn vật vã, bất cứ ai cũng có thể chiếm đoạt em, không cần cho người canh gác chờ anh lên, đủ thấy dụng tâm hắn chỉ muốn cảnh cáo em, sao em không thấy hay em cố tình. Em biết hắn yêu Tinh Nhi thật lòng, nên lợi dụng nó để hại hắn bây giờ còn nửa cái mạng. Nguyệt Nhi, em đều thấy và biết, chỉ tại cái tôi trong em quá lớn, nên em không nhận mình sai và thua bởi hắn, đúng không? Nhưng tất cả việc em làm, thì Nhi mới là người gánh hậu quả. Em nên suy nghĩ mục đích ban đầu, cứu cha cho gia đình đoàn tụ, hay trả thù Gia Khiêm? Ba em thua hắn, nên em sẽ phải thắng, dù đánh đổi sai lệch mục đích ban đầu. Anh thông báo luôn, kể từ hôm nay, anh không giúp em đối phó Trần Gia nữa, còn về chi phí tiêu xài, nhu cầu tiêu xài, thì y như cũ.
Thanh Phong đứng lên rời đi, để lại phía sau thân ảnh cứng ngắt, gương mặt đanh lại. Suy nghĩ một lúc, Nguyệt gọi cho Nhi.
- Chị đang ở đâu? Em về nhà không thấy chị?
- Chị ở bệnh viện thăm bạn,em khỏe chưa? Có khó chịu ở đâu không?
- Chị biết hết rồi à? Em không ngờ hắn phân biệt nhanh như vậy. Hay là chị ra tay đi, ép hắn giao thuốc giải?
Danh sách chương