Kiếm Phi đứng yên trước gió một hồi rồi đột nhiên hộc một đống máu tươi ra, hai mắt trợn tròn xoe, đầu óc choáng váng rồi ngã lăn ra đất tức thì.
Mặt trời đã từ từ mọc lên, trên cánh đồng hoang đột nhiên có tiếng vó ngựa vọng tới. Một thiếu niên áo đen, lưng đeo trường kiếm, mặt đẹp như ngọc, đôi lông mày kiếm xếch ngược, mũi dọc dừa và đôi môi mỏng, trông rất anh tuấn, cưỡi một con ngựa toàn đen, hai tay không cầm cương mà tay phải lại cầm một cuốn sách, vừa đi vừa ngâm nga.
Đột nhiên, chàng trông thấy ở dưới đất có một thiếu niên anh tuấn đang nằm yên.
Chàng vội nhảy xuống đất, đi tới cạnh Kiếm Phi, thấy mồm Kiếm Phi hày còn dính máu tươi, vội nắm lấy tay Kiếm Phi mà coi mạch thử xem, rồi chàng cau mày lại, nhìn vào xó tối mà nghĩ thầm :
- “Thương tích này là thương tích gì mà kỳ lạ đến thế này?”
Thì ra mạch của Kiếm Phi lúc nhanh lúc chậm, rất khác thường.
Chàng áo đen đứng dậy, khoanh tay về phía sau, đi lại ngẫm nghĩ hoài. Phàm một người sở trường về y đạo hễ thấy một bệnh nan y chỉ tựa như gặp một nước cờ khó phá, phải cố nghĩ cho ra nước ấy mới thôi.
Thiếu niên áo đen cúi đầu ngắm nhìn Kiếm Phi một hồi, rồi lại lẩm bẩm đi lại. Đột nhiên chàng ẵm Kiếm Phi lên chạy thẳng vào trong rừng.
Con ngựa đen cũng thủng thẳng đi theo vào. Khi vào tới trong rừng, thiếu niên áo đen nhanh tay điểm vào ba nơi đại huyệt của Kiếm Phi rồi đỡ chàng dậy. Chàng ta để một tay vào mạch môn huyệt của Kiếm Phi, đồng thời móc túi lấy ra một viên thuốc màu xanh biếc nhét vào mồm chàng, rồi chàng ta mới vận chân khí của mình dồn sang người của Kiếm Phi.
Không bao lâu Kiếm Phi đã thấy một luồng hơi nóng dồn vào trong người mình, và chàng thiếu niên áo đen mồ hôi đã toát ra như mưa, và mặt của chàng ta cũng lộ vẻ kinh ngạc nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, Kiếm Phi đã từ từ mở mắt ra nhìn. Chàng cảm thấy hơi nóng nọ đã vận hành trong người mình, nhưng vẫn chưa xuyên qua được chỗ tương giao của Nhâm Đốc hai mạch. Chàng thử vận chân khí ba lượt xem sao, thấy những sự khó chịu trong người đã hết, riêng có chỗ tương giao của Nhâm Đốc hai mạch vẫn không sao xuyên qua nổi.
Rút cục thiếu niên áo đen thâu chưởng, đứng dậy, thở dài một tiếng. Kiếm Phi cũng đứng dậy vái chào thiếu niên ấy rồi nói :
- Với đại đức này, nói mấy lời cám ơn không đủ, xin hỏi ân nhân quý tánh đại danh là gì? Lúc ấy mặt sắc của Kiếm Phi đã bớt nhợt nhạt, hai người đứng đối diện nhau trông đều đẹp trai cả, khó phân được ai hơn ai kém.
Thiếu niên áo đen cười khì một tiếng rồi đáp :
- Tại hạ Đông Phương Minh, xin hỏi huynh đài quý tính đại danh là gì?
Kiếm Phi cười đáp :
- Tại hạ là Đặng Kiếm Phi.
Đông Phương Minh kêu “ồ” một tiếng, mặt tỏ vẻ kính phục và nói tiếp :
- Có phải Đặng huynh là người một mình đã đại náo Vạn gia trang, và được người ta ban cho biệt hiệu là Kim Húc lệnh chủ Đặng đại hiệp đấy không?
Kiếm Phi vội đáp :
- Tiểu đệ chỉ được một chút hư danh thôi, chứ nói về thực tài thì bằng sao được Đông Phương huynh.
Đông Phương Minh thấy chàng tâng bốc mình, khoái chí vô cùng, mặt đỏ bừng vừa cười vừa nói tiếp :
- Đây là lần đầu tiên mà tiểu đệ bước chân vào giang hồ, việc gì cũng không biết hết, bằng sao được Đặng huynh! Sau này còn mong Đặng huynh chỉ bảo cho luôn luôn.
- Đông Phương huynh không nên quá khiêm tốn như thế. Sau này nếu huynh cần đến tiểu đệ việc gì, huynh chỉ cần dặn bảo một tiếng là đệ xin giúp huynh ngay!
Đông Phương Minh đột nhiên nghiêm nghị hỏi lại :
- Đặng huynh còn thấy trong người khó chịu không?
Kiếm Phi nghe hỏi, thầm cảm ơn Đông Phương Minh vô cùng, vội đáp :
- Gần đây tiểu đệ nhận thấy chỗ tương giao của Nhâm Đốc hai mạch hình như có vật gì cản trở. Vả lại đệ không sao vận dụng chân lực được, công lực trong người ngày một kém sút hình như trúng phải một thứ độc gì.
Đông Phương Minh nghe nói bồng kinh hãi vội hỏi lại :
- Đặng huynh có cảm giác này từ bao lâu rồi?
- Bắt đầu từ hôm qua.
Đông Phương Minh suy nghĩ giây lát rồi rầu rĩ nói tiếp :
- Có lẽ... chắc Đặng huynh đã bị người ta ám hại, bằng không làm sao mà nơi đó lại bị ngăn trở như thế!
Nói tới đó, chàng ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Nhưng Đặng huynh khỏi lo âu, ân sư của tiểu đệ rất giỏi về y lý, chắc có thể chữa khỏi cho huynh được.
Kiếm Phi nghe nói cả mừng, vội hỏi lại :
- Lệnh sư là...
- Gia sư là Bích Phong Tản Nhân.
Nghe thấy cái tên Bích Phong Tản Nhân, Kiếm Phi tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, bụng bảo dạ rằng :
- “Chả lẽ Thiên Ngoại tam tôn danh trấn võ lâm năm mươi năm về trước vẫn còn sống ở trên đời chăng? Nhưng theo lời người ta đồn thì ông ta đại chiến với Sài Nho Tú Sĩ và cả hai cùng chết ở trên đỉnh núi Đại Tuyết mà...”
Nghĩ đoạn chàng nghiêm nghị hỏi :
- Chẳng lẽ Thiên Ngoại tam tôn vẫn chưa quy tiên hay sao?
- Việc này không thể nói cho người ngoài nghe được, chỉ riêng Đặng huynh biết thôi, không những ba anh em gia sư chưa hề bị toi mạng, mà cả đến Sài Nho Tú Sĩ nghe nói cũng sắp hạ thân lần nữa. Lần này tiểu đệ bước chân vào giang hồ cũng có liên quan đến việc ấy.
Kiếm Phi nghe nói liền giật mình kinh hãi, và nghĩ thầm :
- “Mình mới gặp người ta lần đầu, người ta không nói, mình đã thụ ân rất nhiều rồi, vậy ta còn hỏi tiếp sao tiện”.
Nghĩ đoạn chàng nói tiếp :
- Xin huynh cứ yên tâm, tiểu đệ không tiết lộ tin tức đâu.
- Không phải tiểu đệ không tin Đặng huynh, nhưng vì gia sư dặn tiểu đệ, việc này có liên hệ với số mạng hư vong của cả võ lâm. Lần này tiểu đệ thừa lệnh đi làm việc.
Gia sư đã cấm tiểu đệ không được sinh sự với ai, và tiết lộ tin tức nào. Bằng không nếu để cho bọn Sài Nho Tú Sĩ hay tin thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Kiếm Phi kinh hãi vội hỏi :
- Xin Đông Phương huynh chớ nói bậy như thế. Gia nghĩa phụ chưa qua đời đâu.
- Nếu Sài Nho Tú Sĩ ttái xuất giang hồ, Phiến Ma thế nào cũng hưởng ứng.
- Tiểu đệ dám lấy tính mạng mình bảo đảm nghĩa phụ không tái xuất giang hồ để hưởng ứng với Sài Nho Tú Sĩ nữa đâu.
- Nếu y tái xuất sơn thì sao?
- Nếu gia nghĩa phụ có tái xuất sơn, thế nào cũng sẽ đứng về bên đối địch với Sài Nho Tú Sĩ.
- Làm sao mà Đặng huynh có thể bảo đảm được như thế?
- Nếu Đông Phương huynh tin được tiểu đệ, xin đừng có quan tâm về điểm đó.
Còn huynh muốn đệ lấy gì ra để bảo đảm, quý hồ đệ có vật đó, sẽ xin đem ngay ra để bảo đảm.
Đông Phương Minh thấy chàng thành thực như vậy, không nghi ngờ nữa, liền chắp tay chào nói :
- Nếu vậy, xin huynh hãy nhận của tiểu đệ một lễ.
Kiếm Phi vội khiêm nhượng đáp :
- Tiểu đệ đâu dám.
- Vì vừa rồi đệ thất lễ, mong Đặng huynh thứ lỗi cho.
- Huynh nghi ngờ như trên cũng phải, vì đi lại trên giang hồ, việc gì cũng phải cẩn thận đề phòng để khỏi bị kẻ gian ám hại.
Đông Phương Minh vội móc túi lấy một cây sáo ngọc trắng ra đưa cho Kiếm Phi và nói tiếp :
- Gia sư ẩn tích ở trên Bạch đầu phong tại núi Yến Sơn. Đặng huynh cầm lấy cây sáo ngọc này đi kiếm gia sư, thế nào gia sư cũng sẽ chữa giúp cho huynh liền.
Kiếm Phi đỡ lấy cây sáo ngọc cám ơn rằng :
- Tình nghĩa của Đông Phương huynh, tiểu đệ không bao giờ dám quên.
Đông Phương Minh khiêm tốn, cười khì một tiếng, và rất âu yếm hỏi tiếp :
- Tiểu đệ phải về thành lấy ngựa đã.
Đông Phương Minh bước ra ngoài rừng vừa cười vừa nói tiếp :
- Nè, chúng ta cùng cưỡi chung một con ngựa trước đã nhé!
Nói xong, chàng vẫy tay một cái, con ngựa đã chạy tới. Hai người cùng nhảy lên yên, con ngựa liền phóng mình trở về thành ngay.
Lúc ấy trời đã sáng tỏ, hai người cùng đẹp trai, cưỡi chung một con ngựa, trông rất đẹp mắt.
Hai người phóng ngựa tới trước cửa khách điếm của Kiếm Phi ở. Đông Phương Minh chỉ khẽ gò cương một cái, con ngựa đã đứng yên ngay. Tên phổ ky thấy Kiếm Phi đã về tới, hoảng sợ đến biến sắc mặt, vội đưa mắt ra hiệu cho người chưởng quầy rồi gượng cười tiến lên nói :
- Ồ! Công tử đi phố về đấy à? Sao tiểu nhân không trông thấy đi ra nhỉ?
Kiếm Phi dùng mũi “hừ” một tiếng, không thèm trả lời rồi đi thẳng vào trong phòng.
Tên phổ kỵ thấy chàng đi vào nhà trong hoảng sợ vô cùng, vội chạy ngăn cản và nói :
- Mời công tử hãy ngồi chơi xơi chén rượu cho ấm đã.
Kiếm Phi thấy tên phổ ky có vẻ hoảng hốt như vậy liền sinh nghi vội hỏi lại :
- Các ngươi định giở trò gì thế?
Nói xong, chàng đẩy tên phổ ky bắn ra ngoài xa bảy tám bước, rồi đi đến cửa phòng đẩy mạnh một cái. Chàng thấy trong phòng trống không, mấy bộ quần áo của mình với những tiền bạc mà chàng đã trao đổi bằng hạt châu cũng bị mất hết.
Cũng may những vật quý trọng chàng lại để ở trong túi bách bảo đem theo trong người, bằng không thì phiền phức lắm. Chàng tức giận khôn tả, quay người lại thì không biết tên phổ ky đã chạy đi đâu mất rồi. Chàng liền nghĩ thầm :
- “Giỏi lắm! Ra chúng đã chia nhau hết đồ đạt của ta!”
Nghĩ đoạn chàng quay trở ra, và chàng đoán chắc hôm qua thế nào cũng do tên phổ ky của điếm này bỏ thuốc mê vào rượu cho mình uống. Chàng hậm hực đi ra quầy, đã thấy tên phổ ky đứng đợi chờ ở đó, tay cầm cái bọc áo của chàng và vừa nói :
- Thưa công tử, bọc áo của công tử tiểu nhân đã gửi ở quầy này đây.
Y còn muốn được Kiếm Phi thưởng cho một ít tiền bạc. Kiếm Phi không ói năng gì cả, cầm lấy bọc áo, thuận tay lấy một ít bạc vụn ra cầm ở trong tay rồi đi thẳng ra ngoài cửa điếm. Có lẽ tên phổ ky muốn được hưỏng chỗ bạc vụn ấy, nên y hết sức cung kính, tiễn chàng ra tận cửa.
Kiếm Phi liền hỏi :
- Ngựa của ta đâu?
Tên phổ ky mặt mếu máo đáp :
- Thưa công tử, ngựa của công tử đã bị người nào lấy trộm mất rồi. Tiểu nhân lại cứ tưởng là công tử đã cưỡi đi chơi!
Kiếm Phi cả giận, bụng bảo dạ :
- “Nhất định chính tên phổ ky này đã tác quái chứ không sai!”
- Đây tiền thưởng cho ngươi hôm qua đã bỏ thuốc mê vào cho ta uống đấy!
Tên phổ ky bị chàng điểm huyệt đau nhức không chịu nổi, mồ hôi toát ra như mưa nhưng không sao nói lên được nửa lời, sau y phải khẽ van lơn rằng :
- Thưa công tử, gia đình tiểu nhân còn bà mẹ tám mươi tuổi, đứa con mới lên ba, tất cả đều trông mong vào tiểu nhân nuôi dưỡng. Xin công tử cứu giúp cho...
Y vừa nói vừa khóc lóc, trông rất đáng thương. Kiếm Phi cười nhạt hỏi tiếp :
- Hôm qua ai sai ngươi bỏ thuốc mê thế?
Tên phổ ky với vẻ mặt rất đau khổ, nhìn Kiếm Phi, nhưng mồm không dám trả lời.
Lúc ấy trong khách điếm có một số khách ở trọ chạy ra xem.
Kiếm Phi lại hỏi tên phổ ky ấy tiếp :
- Nếu ngươi không trả lời thì ta đi đây!
Tên phổ ky ấy dùng tay trái ôm lấy tay phải, mồm thì van lơn :
- Thưa công tử, tiểu nhân bị cưỡng ép xin công tử tha...
Những những khách ở trong điếm biết Kiếm Phi không phải là tay vừa nên không dám ra can thiệp cả.
Kiếm Phi thấy tên phổ ky nhất định không cịu nhận, liền cười khì một tiếng, quay lại nói với Đông Phương Minh rằng :
- Đông Phương huynh, chúng ta đi thôi!
Đông Phương Minh “ừ” một tiếng, khẽ giật cương một cái, con ngựa đã thủng thẳng tiến tới cạnh Kiếm Phi. Tên phổ ky thấy chàng định đi thực mới đánh liều khẽ nói :
- Hắc Sát trang đấy!
Kiếm Phi hỏi lại :
- Có thực Hắc Sát trang?...
Hỏi xong chàng lại ném một miếng bạc vụn vào Khúc Trì huyệt của tên phổ ky.
Tên phổ ky ấy kêu lên một tiếng nhưng tay đã hết đau và đỡ sưng dần.
Mọi người chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, tiếng nhạc ngựa kêu “loong coong”, mới hay Kiếm Phi đã nhảy lên ngựa cùng Đông Phương Minh về phía xa rồi.
Mặt trời đã từ từ mọc lên, trên cánh đồng hoang đột nhiên có tiếng vó ngựa vọng tới. Một thiếu niên áo đen, lưng đeo trường kiếm, mặt đẹp như ngọc, đôi lông mày kiếm xếch ngược, mũi dọc dừa và đôi môi mỏng, trông rất anh tuấn, cưỡi một con ngựa toàn đen, hai tay không cầm cương mà tay phải lại cầm một cuốn sách, vừa đi vừa ngâm nga.
Đột nhiên, chàng trông thấy ở dưới đất có một thiếu niên anh tuấn đang nằm yên.
Chàng vội nhảy xuống đất, đi tới cạnh Kiếm Phi, thấy mồm Kiếm Phi hày còn dính máu tươi, vội nắm lấy tay Kiếm Phi mà coi mạch thử xem, rồi chàng cau mày lại, nhìn vào xó tối mà nghĩ thầm :
- “Thương tích này là thương tích gì mà kỳ lạ đến thế này?”
Thì ra mạch của Kiếm Phi lúc nhanh lúc chậm, rất khác thường.
Chàng áo đen đứng dậy, khoanh tay về phía sau, đi lại ngẫm nghĩ hoài. Phàm một người sở trường về y đạo hễ thấy một bệnh nan y chỉ tựa như gặp một nước cờ khó phá, phải cố nghĩ cho ra nước ấy mới thôi.
Thiếu niên áo đen cúi đầu ngắm nhìn Kiếm Phi một hồi, rồi lại lẩm bẩm đi lại. Đột nhiên chàng ẵm Kiếm Phi lên chạy thẳng vào trong rừng.
Con ngựa đen cũng thủng thẳng đi theo vào. Khi vào tới trong rừng, thiếu niên áo đen nhanh tay điểm vào ba nơi đại huyệt của Kiếm Phi rồi đỡ chàng dậy. Chàng ta để một tay vào mạch môn huyệt của Kiếm Phi, đồng thời móc túi lấy ra một viên thuốc màu xanh biếc nhét vào mồm chàng, rồi chàng ta mới vận chân khí của mình dồn sang người của Kiếm Phi.
Không bao lâu Kiếm Phi đã thấy một luồng hơi nóng dồn vào trong người mình, và chàng thiếu niên áo đen mồ hôi đã toát ra như mưa, và mặt của chàng ta cũng lộ vẻ kinh ngạc nữa.
Một tiếng đồng hồ sau, Kiếm Phi đã từ từ mở mắt ra nhìn. Chàng cảm thấy hơi nóng nọ đã vận hành trong người mình, nhưng vẫn chưa xuyên qua được chỗ tương giao của Nhâm Đốc hai mạch. Chàng thử vận chân khí ba lượt xem sao, thấy những sự khó chịu trong người đã hết, riêng có chỗ tương giao của Nhâm Đốc hai mạch vẫn không sao xuyên qua nổi.
Rút cục thiếu niên áo đen thâu chưởng, đứng dậy, thở dài một tiếng. Kiếm Phi cũng đứng dậy vái chào thiếu niên ấy rồi nói :
- Với đại đức này, nói mấy lời cám ơn không đủ, xin hỏi ân nhân quý tánh đại danh là gì? Lúc ấy mặt sắc của Kiếm Phi đã bớt nhợt nhạt, hai người đứng đối diện nhau trông đều đẹp trai cả, khó phân được ai hơn ai kém.
Thiếu niên áo đen cười khì một tiếng rồi đáp :
- Tại hạ Đông Phương Minh, xin hỏi huynh đài quý tính đại danh là gì?
Kiếm Phi cười đáp :
- Tại hạ là Đặng Kiếm Phi.
Đông Phương Minh kêu “ồ” một tiếng, mặt tỏ vẻ kính phục và nói tiếp :
- Có phải Đặng huynh là người một mình đã đại náo Vạn gia trang, và được người ta ban cho biệt hiệu là Kim Húc lệnh chủ Đặng đại hiệp đấy không?
Kiếm Phi vội đáp :
- Tiểu đệ chỉ được một chút hư danh thôi, chứ nói về thực tài thì bằng sao được Đông Phương huynh.
Đông Phương Minh thấy chàng tâng bốc mình, khoái chí vô cùng, mặt đỏ bừng vừa cười vừa nói tiếp :
- Đây là lần đầu tiên mà tiểu đệ bước chân vào giang hồ, việc gì cũng không biết hết, bằng sao được Đặng huynh! Sau này còn mong Đặng huynh chỉ bảo cho luôn luôn.
- Đông Phương huynh không nên quá khiêm tốn như thế. Sau này nếu huynh cần đến tiểu đệ việc gì, huynh chỉ cần dặn bảo một tiếng là đệ xin giúp huynh ngay!
Đông Phương Minh đột nhiên nghiêm nghị hỏi lại :
- Đặng huynh còn thấy trong người khó chịu không?
Kiếm Phi nghe hỏi, thầm cảm ơn Đông Phương Minh vô cùng, vội đáp :
- Gần đây tiểu đệ nhận thấy chỗ tương giao của Nhâm Đốc hai mạch hình như có vật gì cản trở. Vả lại đệ không sao vận dụng chân lực được, công lực trong người ngày một kém sút hình như trúng phải một thứ độc gì.
Đông Phương Minh nghe nói bồng kinh hãi vội hỏi lại :
- Đặng huynh có cảm giác này từ bao lâu rồi?
- Bắt đầu từ hôm qua.
Đông Phương Minh suy nghĩ giây lát rồi rầu rĩ nói tiếp :
- Có lẽ... chắc Đặng huynh đã bị người ta ám hại, bằng không làm sao mà nơi đó lại bị ngăn trở như thế!
Nói tới đó, chàng ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Nhưng Đặng huynh khỏi lo âu, ân sư của tiểu đệ rất giỏi về y lý, chắc có thể chữa khỏi cho huynh được.
Kiếm Phi nghe nói cả mừng, vội hỏi lại :
- Lệnh sư là...
- Gia sư là Bích Phong Tản Nhân.
Nghe thấy cái tên Bích Phong Tản Nhân, Kiếm Phi tỏ vẻ mừng rỡ vô cùng, bụng bảo dạ rằng :
- “Chả lẽ Thiên Ngoại tam tôn danh trấn võ lâm năm mươi năm về trước vẫn còn sống ở trên đời chăng? Nhưng theo lời người ta đồn thì ông ta đại chiến với Sài Nho Tú Sĩ và cả hai cùng chết ở trên đỉnh núi Đại Tuyết mà...”
Nghĩ đoạn chàng nghiêm nghị hỏi :
- Chẳng lẽ Thiên Ngoại tam tôn vẫn chưa quy tiên hay sao?
- Việc này không thể nói cho người ngoài nghe được, chỉ riêng Đặng huynh biết thôi, không những ba anh em gia sư chưa hề bị toi mạng, mà cả đến Sài Nho Tú Sĩ nghe nói cũng sắp hạ thân lần nữa. Lần này tiểu đệ bước chân vào giang hồ cũng có liên quan đến việc ấy.
Kiếm Phi nghe nói liền giật mình kinh hãi, và nghĩ thầm :
- “Mình mới gặp người ta lần đầu, người ta không nói, mình đã thụ ân rất nhiều rồi, vậy ta còn hỏi tiếp sao tiện”.
Nghĩ đoạn chàng nói tiếp :
- Xin huynh cứ yên tâm, tiểu đệ không tiết lộ tin tức đâu.
- Không phải tiểu đệ không tin Đặng huynh, nhưng vì gia sư dặn tiểu đệ, việc này có liên hệ với số mạng hư vong của cả võ lâm. Lần này tiểu đệ thừa lệnh đi làm việc.
Gia sư đã cấm tiểu đệ không được sinh sự với ai, và tiết lộ tin tức nào. Bằng không nếu để cho bọn Sài Nho Tú Sĩ hay tin thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được.
Kiếm Phi kinh hãi vội hỏi :
- Xin Đông Phương huynh chớ nói bậy như thế. Gia nghĩa phụ chưa qua đời đâu.
- Nếu Sài Nho Tú Sĩ ttái xuất giang hồ, Phiến Ma thế nào cũng hưởng ứng.
- Tiểu đệ dám lấy tính mạng mình bảo đảm nghĩa phụ không tái xuất giang hồ để hưởng ứng với Sài Nho Tú Sĩ nữa đâu.
- Nếu y tái xuất sơn thì sao?
- Nếu gia nghĩa phụ có tái xuất sơn, thế nào cũng sẽ đứng về bên đối địch với Sài Nho Tú Sĩ.
- Làm sao mà Đặng huynh có thể bảo đảm được như thế?
- Nếu Đông Phương huynh tin được tiểu đệ, xin đừng có quan tâm về điểm đó.
Còn huynh muốn đệ lấy gì ra để bảo đảm, quý hồ đệ có vật đó, sẽ xin đem ngay ra để bảo đảm.
Đông Phương Minh thấy chàng thành thực như vậy, không nghi ngờ nữa, liền chắp tay chào nói :
- Nếu vậy, xin huynh hãy nhận của tiểu đệ một lễ.
Kiếm Phi vội khiêm nhượng đáp :
- Tiểu đệ đâu dám.
- Vì vừa rồi đệ thất lễ, mong Đặng huynh thứ lỗi cho.
- Huynh nghi ngờ như trên cũng phải, vì đi lại trên giang hồ, việc gì cũng phải cẩn thận đề phòng để khỏi bị kẻ gian ám hại.
Đông Phương Minh vội móc túi lấy một cây sáo ngọc trắng ra đưa cho Kiếm Phi và nói tiếp :
- Gia sư ẩn tích ở trên Bạch đầu phong tại núi Yến Sơn. Đặng huynh cầm lấy cây sáo ngọc này đi kiếm gia sư, thế nào gia sư cũng sẽ chữa giúp cho huynh liền.
Kiếm Phi đỡ lấy cây sáo ngọc cám ơn rằng :
- Tình nghĩa của Đông Phương huynh, tiểu đệ không bao giờ dám quên.
Đông Phương Minh khiêm tốn, cười khì một tiếng, và rất âu yếm hỏi tiếp :
- Tiểu đệ phải về thành lấy ngựa đã.
Đông Phương Minh bước ra ngoài rừng vừa cười vừa nói tiếp :
- Nè, chúng ta cùng cưỡi chung một con ngựa trước đã nhé!
Nói xong, chàng vẫy tay một cái, con ngựa đã chạy tới. Hai người cùng nhảy lên yên, con ngựa liền phóng mình trở về thành ngay.
Lúc ấy trời đã sáng tỏ, hai người cùng đẹp trai, cưỡi chung một con ngựa, trông rất đẹp mắt.
Hai người phóng ngựa tới trước cửa khách điếm của Kiếm Phi ở. Đông Phương Minh chỉ khẽ gò cương một cái, con ngựa đã đứng yên ngay. Tên phổ ky thấy Kiếm Phi đã về tới, hoảng sợ đến biến sắc mặt, vội đưa mắt ra hiệu cho người chưởng quầy rồi gượng cười tiến lên nói :
- Ồ! Công tử đi phố về đấy à? Sao tiểu nhân không trông thấy đi ra nhỉ?
Kiếm Phi dùng mũi “hừ” một tiếng, không thèm trả lời rồi đi thẳng vào trong phòng.
Tên phổ kỵ thấy chàng đi vào nhà trong hoảng sợ vô cùng, vội chạy ngăn cản và nói :
- Mời công tử hãy ngồi chơi xơi chén rượu cho ấm đã.
Kiếm Phi thấy tên phổ ky có vẻ hoảng hốt như vậy liền sinh nghi vội hỏi lại :
- Các ngươi định giở trò gì thế?
Nói xong, chàng đẩy tên phổ ky bắn ra ngoài xa bảy tám bước, rồi đi đến cửa phòng đẩy mạnh một cái. Chàng thấy trong phòng trống không, mấy bộ quần áo của mình với những tiền bạc mà chàng đã trao đổi bằng hạt châu cũng bị mất hết.
Cũng may những vật quý trọng chàng lại để ở trong túi bách bảo đem theo trong người, bằng không thì phiền phức lắm. Chàng tức giận khôn tả, quay người lại thì không biết tên phổ ky đã chạy đi đâu mất rồi. Chàng liền nghĩ thầm :
- “Giỏi lắm! Ra chúng đã chia nhau hết đồ đạt của ta!”
Nghĩ đoạn chàng quay trở ra, và chàng đoán chắc hôm qua thế nào cũng do tên phổ ky của điếm này bỏ thuốc mê vào rượu cho mình uống. Chàng hậm hực đi ra quầy, đã thấy tên phổ ky đứng đợi chờ ở đó, tay cầm cái bọc áo của chàng và vừa nói :
- Thưa công tử, bọc áo của công tử tiểu nhân đã gửi ở quầy này đây.
Y còn muốn được Kiếm Phi thưởng cho một ít tiền bạc. Kiếm Phi không ói năng gì cả, cầm lấy bọc áo, thuận tay lấy một ít bạc vụn ra cầm ở trong tay rồi đi thẳng ra ngoài cửa điếm. Có lẽ tên phổ ky muốn được hưỏng chỗ bạc vụn ấy, nên y hết sức cung kính, tiễn chàng ra tận cửa.
Kiếm Phi liền hỏi :
- Ngựa của ta đâu?
Tên phổ ky mặt mếu máo đáp :
- Thưa công tử, ngựa của công tử đã bị người nào lấy trộm mất rồi. Tiểu nhân lại cứ tưởng là công tử đã cưỡi đi chơi!
Kiếm Phi cả giận, bụng bảo dạ :
- “Nhất định chính tên phổ ky này đã tác quái chứ không sai!”
- Đây tiền thưởng cho ngươi hôm qua đã bỏ thuốc mê vào cho ta uống đấy!
Tên phổ ky bị chàng điểm huyệt đau nhức không chịu nổi, mồ hôi toát ra như mưa nhưng không sao nói lên được nửa lời, sau y phải khẽ van lơn rằng :
- Thưa công tử, gia đình tiểu nhân còn bà mẹ tám mươi tuổi, đứa con mới lên ba, tất cả đều trông mong vào tiểu nhân nuôi dưỡng. Xin công tử cứu giúp cho...
Y vừa nói vừa khóc lóc, trông rất đáng thương. Kiếm Phi cười nhạt hỏi tiếp :
- Hôm qua ai sai ngươi bỏ thuốc mê thế?
Tên phổ ky với vẻ mặt rất đau khổ, nhìn Kiếm Phi, nhưng mồm không dám trả lời.
Lúc ấy trong khách điếm có một số khách ở trọ chạy ra xem.
Kiếm Phi lại hỏi tên phổ ky ấy tiếp :
- Nếu ngươi không trả lời thì ta đi đây!
Tên phổ ky ấy dùng tay trái ôm lấy tay phải, mồm thì van lơn :
- Thưa công tử, tiểu nhân bị cưỡng ép xin công tử tha...
Những những khách ở trong điếm biết Kiếm Phi không phải là tay vừa nên không dám ra can thiệp cả.
Kiếm Phi thấy tên phổ ky nhất định không cịu nhận, liền cười khì một tiếng, quay lại nói với Đông Phương Minh rằng :
- Đông Phương huynh, chúng ta đi thôi!
Đông Phương Minh “ừ” một tiếng, khẽ giật cương một cái, con ngựa đã thủng thẳng tiến tới cạnh Kiếm Phi. Tên phổ ky thấy chàng định đi thực mới đánh liều khẽ nói :
- Hắc Sát trang đấy!
Kiếm Phi hỏi lại :
- Có thực Hắc Sát trang?...
Hỏi xong chàng lại ném một miếng bạc vụn vào Khúc Trì huyệt của tên phổ ky.
Tên phổ ky ấy kêu lên một tiếng nhưng tay đã hết đau và đỡ sưng dần.
Mọi người chỉ thấy bóng người thấp thoáng một cái, tiếng nhạc ngựa kêu “loong coong”, mới hay Kiếm Phi đã nhảy lên ngựa cùng Đông Phương Minh về phía xa rồi.
Danh sách chương