Tin tức bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử ôm cây đợi thỏ ở phòng tài chính đã được truyền di rất nhanh, nhưng Trác Trường Vĩ mỗi ngày vẫn kiên trì đi đến báo danh ở phòng tài chính huyện.

Trác Trường Vĩ thích làm việc cùng Vương Tử Quân, vì trong lòng hắn cũng có chút ỷ lại vào bí thư. Làm quan thì không thiếu uy thế, cũng không thiếu cơ trí, Trác Trường Vĩ cho rằng hai thứ đó không thiếu trên người Vương Tử Quân.

Nói thật, Trác Trường Vĩ cũng không biết bí thư giao cho mình nhiệm vụ như vậy để làm gì, ngồi không chờ đợi thật sự là rất khó chịu, muốn coi đây là một trận chiến sao? Là đánh vu hồi hay du kích? Nhưng hắn dám khẳng định là bí thư Vương có kế hoạch, rất nhanh sẽ có thể kéo đối phương ra khỏi hoàn cảnh ẩn nấp.

Giống như người trên núi đã đuổi được con lửng vào trong hang, dù là dùng nước đổ vào, dùng khói hun...Dù thế nào cũng phải mất chút sức lực mới có thể ép con lửng chạy lên mặt đất.

Trác Trường Vĩ nghĩ như vậy và cảm giác nặng nề chợt giống như bị gió thổi bay đi, cảm thấy tâm tình thoải mái, bình tĩnh hơn. Thế là hắn có thể chịu đựng tốt hơn, bền gan vững chí, thậm chí còn ngồi chờ không nói câu nào, vì nghĩ rằng tốn nước bọt nói chuyện với đám người chó má kia thì được gì?

Có một ngày Tiểu Tào đặc biệt chạy đến cổng phòng tài chính đưa cho Trác Trường Vĩ một cái bọc nhỏ, Trác Trường Vĩ mở ra xem thì rất đỗi vui mừng, là một cái máy nghe băng. Vài ngày sau đó hắn dứt khoát ngồi xuống cổng phòng tài chính, bắt đầu loay hoay với cái máy nghe nhạc, trong miệng còn khẽ cất tiếng hát, bộ dạng thản nhiên đắc ý, giống như chưa từng có gì phát sinh.

Một tuần cứ như vậy mà trôi qua, khoản tiền của xã Tây Hà Tử vẫn chưa được rót xuống, xã không khỏi dừng lại vài hạng mục, thế là tin đồn bùng lên khắp bốn phía.

Phòng làm việc của Triệu Liên Sinh càng lúc càng nóng, nơi này không thể nào khôi phục lại tình huống quang vinh như lúc hắn còn nắm quyền vào năm xưa. Lúc này dưới sự truyền bá của người hữu tâm, hầu như mọi người đều biết rằng xã không có tiền vì nguyên nhân căn bản là Vương Tử Quân đắc tội với người.

- Anh rể, mời anh hút điếu thuốc.

Lý Tam Thái mang theo nụ cười nịnh nọt khẽ đi đến dâng thuốc cho Triệu Liên Sinh.

Triệu Liên Sinh tuy liếc mắt nhìn Lý Tam Thái là đã khó chịu nửa ngày thế nhưng cũng không cải biến được sự thật: Đây là cậu em của vợ mình. Thế là hắn khẽ hừ một tiếng rồi nhận lấy điếu thuốc.

Lý Tam Thái tranh thủ thời gian bật lửa, cẩn thậm châm thuốc cho Triệu Liên Sinh, sau đó hắn cười nói:

- Anh rể, gãy xương cũng ảnh hưởng đến gân, em đã ở nhà rảnh rỗi được nửa tháng, vợ cứ mỗi ngày đều nói ra vào, anh hay là nói một câu cho em tranh thủ đi làm được không?

- Cho cậu đi làm? Hừ, tôi thấy cậu đi gây chuyện mới đúng. Chính cậu không ra gì, mông cao hơn đầu, đến lúc xảy ra chuyện thì ai lo?

Triệu Liên Sinh hút vào một hơi thật sâu rồi dùng giọng không khách khí khiển trách.

Lý Tam Thái bị Triệu Liên Sinh nói như vậy thì nụ cười trên mặt cũng cứng đờ, nhưng ngay sau đó hắn lại bày ra nụ cười nói:

- Anh rể, đây đều là tên tiểu tử Vương Tử Quân kia hãm hại em.

- Tôi nói cho cậu biết, xảy ra vấn đề thì trước tiên nên tìm nguyên nhân trên người mình, đừng mỗi lần bị táo bón đều trách Địa Cầu không có lực hấp dẫn.

Triệu Liên Sinh bực bội nói.

- Tuân lệnh, anh rể, em nhớ kỹ rồi. Ôi, anh rể, em nghe nói tên kia đã bị ghẻ lạnh mất mặt và xấu hổ ở phòng tài chính huyện vài ngày, đơn giản cũng không có được xu nào, đúng là rệp trong hạt dưa, không ra thể thống gì. Em thấy tên này không làm gì ra hồn, anh thay thế hắn thì hay hơn.

Lý Tam Thái nói những lời như vậy làm cho Triệu Liên Sinh cảm thấy ngứa răng, nhưng nghe xong lại có chút hưởng thụ, thế là thuận tay phủi bụi rồi dùng giọng không đếm xỉa nói:

- Tin tức nhỏ này cậu biết là được, buộc chặt miệng lại, đừng nói bậy bạ, nếu không người ta sẽ nói tôi xúi giục cậu. Nếu như cậu nói bậy bạ làm xấu chuyện đại sự của tôi, tôi sẽ không tha cho cậu.

- Anh rể yên tâm, em đảm bảo sẽ nghe lời.

Lý Tam Thái cúi đầu khom lưng tỏ vẻ biết nghe lời.

Đúng lúc này Vương Lục Thuận gõ cửa đi vào, hắn lên tiếng chào hỏi Triệu Liên Sinh, sau đó cười hì hì nói với Lý Tam Thái:

- Tam ca, đã lâu không gặp anh.

- Đúng vậy, chủ nhiệm Vương, tôi cũng nghĩ đến tìm cậu, tranh thủ thời gian nói với anh rể giúp tôi, để tôi nhanh chóng đi làm.

Lý Tam Thái biết Vương Lục Thuận có lực ảnh hưởng trước mặt Triệu Liên Sinh, thế nên vừa mồi thuốc cho đối phương vừa khẽ nói.

Vương Lục Thuận nhận lấy điếu thuốc, chuẩn bị nói vài câu giải vây cho Lý Tam Thái, dù thế nào thì nịnh nọt Lý Tam Thái chẳng khác nào nịnh nọt vợ của Triệu Liên Sinh.

Có đôi khi trà trộn quan trường thì những chuyện gió thổi cỏ lay thường ngày cũng có thể là cây cỏ cứu mạng vào đúng lúc mấu chốt. Lý Tam Thái này là em rể của Triệu Liên Sinh, giúp đối phương nói tốt vài câu thì cũng chẳng có gì là không được, cũng không có ảnh hưởng gì xấu với quan hệ giữa mình và chủ tịch Triệu.

- Lục Thuân, bí thư Vương đâu?

Triệu Liên Sinh không đợi Vương Lục Thuận lên tiếng, cũng không biết từ lúc nào thì hắn đã không còn gọi Vương Tử Quân là Tiểu Vương.

- Bí thư Vương hôm nay lên huyện họp, là hội nghị công tác kinh tế toàn huyện, nghe nói có bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cùng tham gia.

Hội nghị kinh tế toàn huyện, Triệu Liên Sinh thầm vỗ đầu, ngày hôm qua mình đã biết tin này, thế nào vừa rồi lại hồ đồ hỏi một câu như vậy?

- À, tôi biết rồi.

Triệu Liên Sinh cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ nếu là hội nghị công tác kinh tế toàn huyện, nếu bí thư Vương và trưởng phòng Dương phòng tài chính cứ vẫn níu kéo lẫn nhau, như vậy sẽ sinh ra cơ hội...

Dưới tình thế lấy phát triển kinh tế làm trung tâm, tất nhiên khối chính quyền huyện Hồng Bắc sẽ không dám lơ là ở phương diện phát triển kinh tế. Chưa nói đến phó chủ tịch thường vụ chủ quản kinh tế ba ngày hai lượt đi khảo sát bên ngoài, dù là bí thư và chủ tịch huyện thì mỗi năm cũng có ba lần mở hội nghị phát triển kinh tế.

Thành phần tham gia hội nghị lần này bao gồm các lãnh đạo xã, các lãnh đạo đơn vị trong huyện. Tất nhiên được chú trọng nhất vẫn là mười lăm vị bí thư đảng ủy xã, bọn họ là cánh quân chủ lực, đều được an bài ở vị trí đầu tiên.

Khi xe jeep của Vương Tử Quân đi vào trong khoảng sân của khối chính quyền huyện, lúc này bên ngoài đã treo đầy cờ đỏ, đủ loại xe dừng chỉnh tề bên ngoài hội trường.

Lúc này bên ngoài hội trường đã có mặt không ít lãnh đạo, những người này là các tinh anh chính trị của huyện, bọn họ đang nhiệt tình chào hỏi và tạo dựng các mối quan hệ.

Vương Tử Quân xách cặp đi vào hội trường cũng không có vấn đề gì phát sinh, nhưng khi hắn ngồi xuống vị trí của xã Tây Hà Tử thì giống như một tảng đá ném xuống mặt hồ yên tĩnh làm bùng lên những vòng sóng rung động, thu hút ánh mắt của tất cả đại biểu đến tham dự đại hội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện