Trong tiếng la hết ầm ĩ, cả trăm giáo viên của xã bắt đầu xuất phát, tất cả đều phóng về phía ủy ban xã với bộ dạng tràn đầy căm phẫn. Hai người kế toán Tôn và Triệt Liệt vừa rồi mới hung hăng giật dây đám giáo viên, bây giờ cũng cùng đội ngũ chạy ra ngoài cổng trường, sau đó lén chạy về phía một ngôi nhà gần đó.

- Tổ trưởng Địch, trưởng ban Ý, mọi việc đã làm thỏa đáng.

Kế toán Tôn đi vào trong phòng, cầm lấy một ly nước uống, bỏng đến mức liên tục khoát tay, liên tục kêu la.

Lý Nguyên Ý tùy tiện ngồi trước mặt tổ trưởng tổ giáo giục Địch Vạn Thần, hắn cười hì hì nói:

- Làm tốt lắm, anh Địch, binh tướng hừng hực, thủ hạ của anh quả nhiên đông đúc, đợi đến khi Triệu đại ca quay lại, tôi sẽ nói rõ chi tiết chuyện này với anh ấy.

Địch Vạn Thần năm nay hơn bốn mươi tuổi, tuy người không cao nhưng lại đầy thịt thừa, sau khi nghe câu nói khích lệ của Lý Nguyên Ý thì ngồi thẳng người trên ghế sa lông, sau đó vung bàn tay mập mạp vuốt mái tóc, lại phụ họa:

- Ôi, dù sao thì anh cũng đi theo Triệu đại ca kiếm ăn, quán lớn thì việc vặt cũng nhiều, còn tôi thì thật sự không chịu nổi. Sau này tôi còn cần phải dựa vào anh nói tốt vài câu, có thêm chút kinh phí văn phòng, nếu không thì anh Địch này cũng chết đói.

- Không có vấn đề, anh Địch cứ yên tâm, đợi đến khi Triệu đại ca đi về, tôi sẽ nói không thể bỏ qua công lao của anh, hễ là những việc có lợi cho anh thì tôi sẽ tranh thủ giúp; đúng rồi, còn chuyện ở trường tiểu học sắp xếp xong chưa? Chỉ dựa vào đám giáo viên của trường trung học thì có hơi ít, vẫn chưa là gì cả, không đạt được quy mô hiệu ứng.

Lý Nguyên Ý coi như vỗ ngực đảm bảo, sau đó lại nhắc đến chuyện kích động đám giáo viên tiểu học.

- Anh Dịch của cậu đã ra tay, cậu còn chưa yên tâm sao? Theo tôi phỏng đoán thì bây giờ các giáo viên tiểu học của mười lăm điểm trong xã cũng đang trên đường đến, đến khi các giáo viên của trường trung học cơ sơr đến ủy ban xã, có lẽ bọn họ sẽ đến đúng lúc tụ họp.

Lý Nguyên Ý gõ ngón tay xuống bàn rất có tiết tấu, hắn nở nụ cười đắc ý:

- Hì hì, anh Địch, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, hai ngày qua bí thư đang khá nhàn rỗi, có tài mà không có chỗ thi triển, chúng ta xem như nghĩ cho lãnh đạo, coi như trăm phương ngàn kế tạo điều kiện cho lãnh đạo kiến tạo chiến tích.

Trời rất xanh, có nhiều mây trắng bay, coi như là một ngày thu đẹp nắng, Y Phong chạy xe đạp khẽ hát một bài chạy đi làm, quần jean bó sát lấy hạ thân thanh xuân, toàn thân bùng ra sức sống bừng bừng, cơ thể nhìn có vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Khi vào sân trường thì những âm thanh ê a đọc sách vang lên, Y Phong hít vào một hơi thật sâu, nàng thích hoàn cảnh như vậy, trong lòng thầm cảm thán, làm con nít cũng thật vui vẻ.

- Cô Triệu, mọi người đang làm gì vậy?

Y Phong nhìn đám người đang đứng túm tụm trong văn phòng mà dùng giọng kỳ quái hỏi.

Cô Triệu đã hơn bốn mươi tuổi, cơ thể có hơi mập, là một giáo viên có năng lực nghiệp vụ hạng nhất ở điểm trường tiểu học thôn Hồng Lĩnh, rất có uy vọng. Sau khi nghe thấy Y Phong hỏi, nàng nghiêng đầu lại nói:

- Tiểu Y, em còn chưa biết sao? Vừa mới nhận được thông báo của tổ giáo dục xã, lần này nếu không chờ đến tết thì đừng hòng nhận được lương.

- Cái gì? Không phát lương?

Y Phong nghe những lời này mà lắp bắp kinh hãi, dù nàng đang vào độ tuổi thanh niên sung sức, bình thường có cha mẹ tiếp tế, nhưng tin tức này vẫn làm cho nàng mất hứng.

- Vài ngày trước không phải nói đến trung thu là phát lương sao? Thế nào lại đổi ý rồi?

Y Phong còn chưa nói hết câu thì một giọng nói quái dị vang lên:

- Còn chuyện gì nữa, Hừ, tiền lương phát cho chúng ta giống như đã bị đám cán bộ xã bỏ túi hết rồi vậy, chúng ta ở đây khổ sở dạy dỗ con em, đến lúc phát lương thì lãnh đạo chi cần mở miệng nói một câu, như vậy sẽ không có xu nào, coi như vất vả uổng công, còn có muốn chúng ta sống nữa không?

Người lên tiếng càu nhàu không phải là ai khác, chính là phó hiệu trưởng Thái Đông Quân của trường tiểu học thôn Hồng Lĩnh. Thái Đông Quân là người của thôn Hồng Lĩnh, bình thường dạy học cũng không chú tâm, lại thường hay lui tới với các lãnh đạo trong tổ giáo dục xã, có hơn phân nửa tâm tư đều dùng để vuốt mông ngựa. Trong hệ thống giáo dục của xã Tây Hà Tử, những trò hắn bày ra có thể nói là kinh điển.

Nghe nói thầy Thái đi dạy học thường nói câu lời ít ý nhiều, thích khái quát, một tiết của học sinh tiểu học chỉ có bốn mươi lăm phút, hắn chỉ nói ba câu: Câu đầu tiên là mở vở ra xem, chỉ một câu đã mất hơn mười phút; câu thứ hai là tự đọc, mất hơn mười phút; câu thứ ba là tự ghi chép, mất hai mươi lăm phút, sau đó tiếng trống tan tiết vang lên.

Dù lười nhác và làm nhiều trò nhưng thành tích dạy học của thầy Thái luôn rất cao, đó là những học sinh được học hắn đi thi đều có điểm số rất cao.

Đừng nghĩ rằng thầy Thái dạy học không tích cực, nhưng hắn lại giỏi nịnh bợ lãnh đạo, thu thả tự nhiên, khiến cho lãnh đạo từ trên xuống dưới cảm thấy rất thoải mái, lúc nào có chuyện cũng gọi hắn chạy đến. Thời gian dài các giáo viên khác thấy hắn thì đề phòng như kẻ cướp, không đám nói ra một câu bực tức. Không ngờ vào đúng lúc này Thái Đông Quân lại giống như mặt trời bừng lên, lớn tiếng chỉ trích.

- Hiệu trưởng Lý, đã nửa năm rồi không phát lương, nếu không phát thì Trung Thu cũng không có xu nào, trực tiếp đi xin cơm cho rồi.

Một giáo viên nói về phía vị hiệu trưởng đang chau mày ngồi trước bàn làm việc.

- Hiệu trưởng Lý, hôm nay ở trước mặt anh, tôi cũng không sợ mọi người chê cười, khoảng thời gian này tôi thường đến chợ làm vài thứ lặt vặt, ví dụ như lột rau cải, ngoài miệng nói là làm việc giết thời gian, thật ra không phải kiếm được đồng nào hay đồng nấy sao? Người cùng chí ngắn, chính mình đến đường cùng thì chỉ có thể tự tìm kế sinh nhai, tự tôn cũng không thể ăn thay cơm, nếu người ta biết được tôi là giáo viên, cũng đừng trách tôi làm tổn hại hình tượng của lãnh đạo trường học.

Mọi người đưa mắt nhìn sang, thì ra là một vị giáo viên đang rất ủ dột. Y Phong cũng thầm oán hận đám quan viên, nàng đến thôn Hồng Lĩnh dạy học chưa được một năm, nhưng dù sao cũng khá quen thuộc hoàn cảnh của những giáo viên tiểu học nơi đây.

Đừng nghĩ rằng giáo viên chính là hình tượng của cán bộ nhà nước, mà cuộc sống của bọn họ rất khốn đốn, đặc biệt là thầy Triệu, con đang học phổ thông, thời gian bình thường càng thêm khó khăn.

- Đã hơn nửa năm rồi chưa phát lương, đúng là ép chúng ta bãi công. Tôi nghe nói các thầy cô giáo trong xã cũng có đi tìm hiểu, những năm nay trừ khi mình có thể gây chú ý, mới được giải quyết vấn đề, nếu không thì đừng hòng.

Thái Đông Quân rống lên một tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng trong phòng.

- Đi tìm bọn họ, tìm đám lãnh đạo xã, để hỏi xem vì sao không phát lương cho chúng ta.

- Đúng, đi tìm bọn họ, trước đó chủ tịch Triệu nói sẽ phát lương, sao bây giờ bí thư mới đến nhận chức thì như vậy? Không thể được, chúng ta phải lên huyện tố cáo mới được.

Dưới sự kích động của Thái Đông Quân, đám giáo viên chợt kích động như nước lũ vỡ đê, bọn họ sắp xếp thành đội ngũ chỉnh tề và xuất phát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện